Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1309: Lời mời của Thẩm Phàm Lôi.



Suốt đêm không nói chuyện, ngày thứ hai, Dương Khai mới cùng Dương Viêm ra ngoài, nhân cơ hội này dạo quanh Hắc Nha Thành, dù sao cũng đã tới rồi, dứt khoát xem xem nơi này có sản vật gì đặc biệt, nếu vận khí tốt, biết đâu lại tìm thấy một vài vật liệu hữu dụng.

Cùng Dương Viêm đi dạo chừng một ngày, thật đúng là có thu hoạch lớn, một vài vật liệu rất khó mua hoặc tìm thấy ở Thiên Vận Thành, thì đều dễ dàng tìm thấy ở nơi này.

Về giá tiền tất nhiên không được ưu đãi như giá Ảnh Nguyệt Điện đưa ra, nhưng đi một chuyến Táng Hùng Cốc, khiến cho Dương Khai và Dương Viêm hai người thu hoạch được rất nhiều thánh tinh, vậy nên tự nhiên không để ý tới những điều này.

Dương Viêm ở tại đây, ước chừng đã thu mua 40, 50 triệu thánh tinh tiền vật liệu luyện khí, nhưng xem ra vẫn còn chưa thỏa chí.

Tuy rằng Dương Khai không nói gì việc này nhưng nhìn thôi cũng hết hồn hết vía, với tốc độ tiêu tiền như thế này của Dương Viêm, lượng thánh tinh thu hoạch được trong chuyến đi này, e rằng cầm cự không được bao lâu. Nhưng nhìn những vật liệu mà nàng ta mua, Dương Khai mơ hồ cảm thấy nàng ta dường như thực sự muốn luyện chế một thứ đồ gì đó rất lợi hại.

Cùng lúc với sự kinh hãi cũng khó tránh khỏi có chút chờ mong.

Nếu không phải lo lắng cứ tiếp tục mua như vậy sẽ bị người khác chú ý tới, Dương Viêm khẳng định còn muốn lôi kéo Dương Khai tiếp tục. Dù như thế, Dương Khai cũng có thể phát hiện đươc, một đoạn đường này có không ít người vô tình hữu ý quan sát mình và Dương Viêm, bộ dạng dường như rất thích thú với hai người mình.

Chuyện này cũng khó trách, hai người nam nữ trẻ tuổi, một ngày tiêu xài mấy chục triệu thánh tinh, ít nhiều cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của những người có lòng. Cũng may, những người đó dường như đang mơ hồ kiêng kỵ cái gì đó, cũng không có hành động gì thất thường, chỉ là ẩn nấp ở một bên, âm thầm quan sát.

Đợi tới khi trời chạng vạng tối, Dương Khai và Dương Viêm mới về tới Phi Linh Điện, vừa bước vào Phi Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, Dương Viêm đã xộc thẳng lên tầng ba, xem ra định mượn phòng luyện khí ở đây để làm cái gì đó.

Dương Khai thì một mình ngồi tĩnh tọa ở tầng hai.

Khoảng hai canh giờ sau, Dương Khai đột nhiên mở mắt, khẽ cau mày nhìn ra phía ngoài, đồng thời vung tay một cái, cửa phòng vô thanh vô tức mở ra. Ngoài cửa có một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo màu xanh đang đứng, đây chính là một trong hai nữ tỳ của tòa Phi Hoa Tuyết Nguyệt Lâu này.

Nàng ta trước tiên hành lễ với Dương Khai, rồi mới mở miệng, dịu dàng nói: - Công tử, có một vị khách tới thăm, không biết công tử có muốn gặp không?

- Là ai? Dương Khai ngạc nhiên.

- Hắn nói là đồng bạn của ngài. Họ Thẩm!

- Thẩm?

Dương Khai kinh ngạc. Trầm ngâm một lúc rồi nói: - Chỉ có một mình hắn thôi sao?

- Đúng vậy. Nữ tỳ đó nhẹ nhàng gật đầu.

Dương Khai khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm, không đợi cho nữ tỳ đó hỏi tiếp, liên vung tay lên nói: - Ta biết rồi, bảo hắn đợi một lát, ta sẽ xuống ngay.

Nữ tỳ kia lại hành lễ, xoay người bước đi thướt tha xuống dưới lầu.

Dương Khai không có lập tức đứng dậy, mà ngồi nguyên tại chỗ, thần quang chớp nháy trong con mắt, trầm tư một hồi, mới đứng lên, đi ra ngoài.

Tại nơi tiếp khách ở tầng một, Thẩm Phàm Lôi khí khái hào sảng ngồi ngay ngắn ở đó, hai hàng lông mày rậm như hai con tằm nằm ngang, hai mắt lấp lánh có thần. Tuy rằng hắn trời sinh không phải là anh tuấn tiêu sái, nhưng lại có một cỗ khí khái nam nhi, trông bộ dáng rất chi là rắn rỏi, đặc biệt, cặp mắt dường như không lúc nào không có tinh thần của hắn là hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất.

Hai nữ tỳ được bố trí tại Phi Hoa Nguyệt Lâu liền bị hắn hấp dẫn, thỉnh thoảng liếc trộm một cái, hai gò má phấn hồng không khỏi có chút ửng đỏ.

Mà Thẩm Phàm Lôi hiển nhiên cũng có phát giác được điều này, nhưng giả như không hay, một bộ dáng nghiêm trang ngồi đó. Nhưng từ bộ dạng thi thoảng lại vặn vẹo của hắn, trông có chút như đang ngồi trên đống lửa.

Một hồi lâu, Dương Khai mới từ trên lầu đi xuống, Thẩm Phàm Lôi như được đại xá, khẩn trương đứng dậy, ôm quyền nói: - Dương huynh, mạo muội tới cửa quấy rầy việc tu luyện của huynh, mong Dương huynh đừng trách.

Dương Khai nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ôn hòa nói: - Thẩm huynh khách sáo rồi, ta vừa hay cũng đang nhàm chán, không có gì gọi là quấy nhiễu cả.

Nói rồi liền dặn dò hai tỳ nữ chuẩn bị chút trà mang lên.

Nữ tỳ mặc áo xanh lúc trước lên lầu đáp trả một tiếng, liền lui ra chuẩn bị.

Không lâu sau, chẳng những trà nước được bưng lên, mà còn có cả một đĩa linh quả.

Dương Khai không biết Thẩm Phàm Lôi tìm mình là có việc gì, cho nên không tùy tiện hỏi thăm, mà Thẩm Phàm Lôi không ngờ cũng không có ý định nói thẳng vào vấn đề, mà quanh co nói đông nói tây với Dương Khai, cũng không biết là nói cái gì.

Nhưng Dương Khai có thể cảm nhận một cách rõ rang là Thẩm Phàm Lôi có chút không giống với bình thường, hình như hai tỳ nữ ở bên cạnh khiến hắn rất áp lực, lúc nào cũng phải chú ý tới lời nói và cử chỉ của mình, làm cho sức sống và khí khái vốn có của hắn bỗng chốc giảm đi phân nửa. Khi nói chuyện bị gò bó tay chân thường khiến cho lời nói có chút thiếu mạch lạc.

Mỗi lúc như vậy, hai tỳ nữ đứng ở bên cạnh đều nhịn cười, Thẩm Phàm Lôi lúc đó cũng vô cùng lúng túng.

Thấy vậy, Dương Khai bỗng trầm ngâm đôi lát rồi vung tay lên, nói với hai tỳ nữ: - Ở đây không còn việc của hai người nữa, quay về nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì ta sẽ lại gọi hai ngươi.

Hai nữ tỳ nhìn nhau một hồi, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng dạ, sau đó rời đi với chút lưu luyến. Trước khi đi, còn len lén nhìn Thẩm Phàm Lôi với bộ dáng ái mộ.

Dương Khai bật cười khanh khách.

Bất quá đợi sau khi hai tỳ nữ rời khỏi, Thẩm Phàm Lôi và Dương Khai ở cùng một chỗ với nhau, hắn thở hắt ra một tiếng rõ ràng, thoắt cái khôi phục lại trạng thái bình thường, không còn cái bộ dạng quẫn bách như ban nãy nữa. Hắn cùng Dương Khai nói chuyện trời nam đất bắc, khi thì cười ha hả vui không kể siết, khi thì biểu hiện nghiêm túc, tranh cãi với Dương Khai về những vấn đề khó trong tu luyện, một bước cũng không nhường.

Cứ nói như vậy, thoắt cái đã hai canh giờ, mắt nhìn cũng thấy đã đêm khuya, mà hắn vẫn chưa có ý định cáo từ rời khỏi, càng không có ý nói rõ nguyên nhân tới, Dương Khai bắt đầu ngồi không yên rồi.

Tên này không phải quên mất mục đích tới đây rồi chứ?

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi: - Không biết Thẩm huynh lần này tới tìm ta, có phải là có việc gì không?

Thẩm Phàm Lôi nghe vậy, liền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ngay sau đó vỗ ót một cái, a lên một tiếng.

Hắn thực sự quên mất rồi!

Dương Khai cười khổ không ngừng, lập tức lẳng lặng nhìn hắn, đợi hắn mở miệng nói.

- Kỳ thực cũng không có việc lớn gì, chỉ là chuyến này tại Táng Hùng Cốc, Dương huynh hai lần ra tay cứu giúp, mà hiện tại tới Hắc Nha Thành, ta miễn cưỡng cũng xem như là một nửa chủ nhà, vậy nên muốn chiêu đãi Dương huynh thật tốt.

- Chiêu đãi? Dương Khai chân mày cau lại.

- Ừ. Thẩm Phàm Lôi gật mạnh đầu. - Nghe nói trong Hắc Nha Thành có một nơi rất thú vị, Thẩm mỗ hâm mộ địa danh này đã lâu, nhưng mãi mà không có cơ hội tới đó xem một chút, hiện nay vừa hay mượn hoa hiến phật, ta muốn cùng Dương huynh đi mở mang một chút, không biết ý Dương huynh thế nào?

- Nơi thú vị? Dương Khai lập tức nổi lên hứng thú. - Nơi đó như thế nào?

Thẩm Phàm Lôi sắc mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất, cười gian nói: - Cái này Thẩm mỗ còn muốn cất giấu, Dương huynh tới khi đó sẽ biết.

Dương Khai cười mà không phải cười nhìn hắn, trầm ngâm một hồi nói: - Được, nếu như Thẩm huynh đã đặc biệt tới mời, vậy ta cũng sẽ đi mở mang một chuyến, bất quá có cần gọi nhóm người của Thẩm cô nương cùng đi không?

- Tuyệt đối không thể! Thẩm Phàm Lôi sắc mặt đại biến cuống quýt xua tay. - Chuyện này không thể để tỷ ấy biết, nếu không tỷ ấy nhất định lột da ta! Nếu như không phải để thoát khỏi tai mắt của tỷ ấy, ta cũng sẽ không đêm khuya tìm tới đây.

- Ồ? Dương Khai trong lòng vừa động, bỗng có chút chút đoán được nơi mà Thẩm Phàm Lôi muốn tới là một nơi như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại một hồi lại hỏi: - Vậy còn Uông huynh.

- Uông huynh à, hắn đã đi từ sáng rồi, bảo là tới bái phỏng một vị trưởng bối ở đây, không biết khi nào mới quay lại. Chúng ta không cần đợi hắn.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: - Đã vậy thì đi thôi.

Thẩm Phàm Lôi thấy Dương Khai đồng ý, liền vô cùng hứng khởi, lập tức đi trước dẫn đường.

Hai người một đường ra khỏi Phi Linh Điện, trực tiếp hòa vào dòng người trong Hắc Nha Thành.

Ban đêm ở Hắc Nha Thành xem ra còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, số lượng võ giả ra ra vào vào cũng nhiều hơn không ít. Mà Thẩm Phàm Lôi hiển nhiên trước đó đã làm tốt công tác chuẩn bị, dẫn Dương Khai xuyên qua hết con đường này tới con đường khác, vô cùng thành thạo.

Chỉ lát sau, đã tới phía trước một trang viên hết sức bình thường, ở phía cửa của trang viên này, có hai võ giả Nhập Thánh Cảnh, toàn thân mặc áo giáp đen, hai con mắt lạnh lùng đánh giá bên này.

Liếc mắt nhìn qua, nơi này chẳng có gì đặc biệt, dường như chỉ là một trang viên bình thường mà thôi. Nhưng khi Dương Khai phóng thần niệm do thám sâu vào bên trong, lại kinh ngạc phát hiện, bên trong được bố trí rất nhiều cấm chế, hắn căn bản không điều tra ra được tình hình ở bên trong.

Nhưng thi thoảng lại có một vài võ giả nghênh ngang đi vào trong trang viên, tu vi của đám võ giả đi vào trong không đồng đều, các loại cảnh giới đều có, nhưng bất luận là ai tiến vào trong, hai võ giả tựa như thủ vệ ở ngoài cửa này cũng đều ngó mắt làm ngơ, ngay cả hỏi cũng chả hỏi.

Điều này khiến Dương Khai vô cùng hiếu kỳ. Không biết nơi này rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào, mà lại có bộ dạng náo nhiệt như thế này.

Mà đi tới nơi này, Thẩm Phàm Lôi liền không đi tiếp nữa, hai mắt có thần nhìn vào trong trang viên, trông bộ dạng mơ hồ còn có chút kích động. Dương Khai rõ ràng cảm giác được, nhiệt độ thân thể của hắn dường như tăng lên, hơn nữa tốc độ vận chuyển của máu huyết cũng gia tăng.

Nghi ngờ liếc hắn một cái, Thẩm Phàm Lôi cười hắc hắc nói: - Đi thôi, tới nơi rồi.

Nói rồi liền nghênh ngang tiến vào giống như đám võ giả tiến vào ban nãy. Hai tên thủ vệ quả nhiên không có bất kỳ ý định tra hỏi hay ngăn cản nào, lờ như không thấy hai người Dương Khai và Thẩm Phàm Lôi.

Đi vào trong trang viên, xuyên qua con đường nhỏ bằng đá tối đen như mực, rồi lại qua một khúc quanh, bỗng nhiên trước mặt ập tới một cỗ khí tức vô cùng náo nhiệt. Trong không gian trôi nổi mùi rượu nồng đậm cùng với mùi hương của nữ nhân, bên tai còn truyền tới hàng loạt tiếng cười duyên dáng, thanh thúy dễ nghe. Đồng thời, còn có tiếng nhạc nhẹ du dương không biết từ nơi nào truyền tới.

Bên trong chỗ này không ngờ lại có một động thiên khác.

Dương Khai ngạc nhiên quan sát, bất ngờ phát hiện, đập vào mắt mình lại là nơi giống như quảng trường lộ thiên, hơn nữa trên quảng trường này, có vô số bàn tiệc, trên mỗi bàn hoặc ít hoặc nhiều đều có khách tiến tới uống rượu mua vui. Mà trong lòng của những vị khách này, đều là những nữ nhân quyến rũ, xinh đẹp như hoa bầu bạn. Những nữ nhân này, ai nấy đều phóng ra ánh nhìn mê hoặc, khí chất không giống nhau, nhưng có một điểm không ngoại lệ, chính là tất cả đều xinh đẹp dị thường, làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu. Bọn họ ăn mặc cũng không mấy giống nhau, có người thì vô cùng hở hang, chỉ có một tấm mành sa mỏng quấn lấy thân, cả thân hình tuyệt vời lúc ẩn lúc hiện, có người thì quần áo chỉnh tề, trông giống như thiếu phụ nhà đàng hoàng vậy.