Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1362: Hám Thiên Trụ.



Nhìn nơi này Dương Khai rất hài lòng, Tiền Thông quả thật rất biết cách làm người, bản thân hắn đã mạo hiểm đi một chuyến để giải cứu ông ta, cuối cùng cũng đã được đền đáp. Chưa nói tới mối ân oán với Tạ gia, chỉ riêng việc giảm giá vật liệu 10% đã khiến cho Ảnh Nguyệt Điện thu được lợi nhuận không ít, với tốc độ và nhu cầu mua sắm với số lượng lớn của Long Huyệt Sơn một năm nay đã tiết kiệm được không ít thánh tinh.

Thứ 2 là về Đế Uyển.

Ngày trước, Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ đi trước để điều tra tình hình Đế Uyển, mặc dù chưa tiếp cận đã bị khí thế uy nghiêm bức lui, nhưng từ đó cũng có thể xác định được một chuyện.

Đế Uyển thật sự đã xuất thế, không giống như trước kia vừa xuất hiện đã biến mất không thấy dấu vết, lần này nó dùng một loại tư thế hết sức chấn động, đó là xuất hiện ngay trong tầm mắt của toàn bộ võ giả trên U Ám Tinh.

Hơn thế nữa, mặc dù đã nhiều ngày trôi qua, có không ít các cường giả Phản Hư Cảnh đã đi thám thính tình tình, nhưng không một ai có thể tiếp cận được Đế Uyển, không một ai biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tiến vào trong đó. Với cương vị là chủ nhà ở nơi này, Ảnh Nguyệt Điện đã phát thiệp mời đến khắp các thế lực trên U Ám Tinh, mời họ tập trung về tổng điện để bàn bạc về việc đi tới chỗ Đế Uyển.

Tiền Thông nói cho Dương Khai biết, sắp tới sẽ có rất nhiều cường giả từ khắp nơi tới Thiên Vận Thành, trong đó có không ít người đều là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh.

Mặc dù đây chỉ là một tin tức, nhưng ngụ ý của Tiền Thông đã rất rõ ràng, đó chính là khuyên Dương Khai trong khoảng thời gian này nên khiêm tốn một chút, không nên gây chuyện phiền phức, nói thẳng ra chính là tạm thời dẹp chuyện ân oán với Tạ gia sang một bên, tránh cho không cẩn thận lại trêu chọc phải người khác.

Thấy vậy, Dương Khai cau mày lại, để lộ ra vẻ mặt như cười mà không cười.

Thật ra không cần Tiền Thông nhắc nhở, hắn cũng sẽ thu mình lại. Trong khoảng thời gian này quả thật là không nên có hành động gì, hơn nữa Dương Khai còn có rất nhiều việc phải làm, vừa đúng lúc nhân cơ hội này phong tỏa Long Huyệt Sơn hoàn toàn để chuyên tâm tu luyện.

Đợi sau khi chuyện Đế Uyển có manh mối rồi mới tiếp tục thực hiện dự định trước đó cũng không muộn. Đến lúc đó nếu như các cường giả đã tìm được đường và cách tiến vào Đế Uyển, hiển nhiên hắn cũng sẽ đi theo để được chia một chén canh. Cái khác không cần nói, riêng Sinh Mệnh Quỳnh Tương đang không biết ở nơi nào là thứ mà Dương Khai bắt buộc phải có, ngoài ra còn có khí linh thiên địa hệ băng, truyền thừa của Phượng Hậu, nếu như có thể thu được hai thứ này nhất định có thể cho tàn hồn của Băng Phượng lớn mạnh thêm. Đến lúc đó tìm được Tô Nhan, đưa thứ này cho nàng, Tô Nhan cũng sẽ thu được nhiều lợi ích.

Sau khi tính toán xong, trên tay Dương Khai liền xuất hiện một ngọn Ma diệm cháy bập bùng, đốt cháy phong thư của Tiền Thông gửi đến. Sau đó, Dương Khai dặn dò Vũ Y và Thiên Nguyệt phải chăm sóc chu đáo Dương Viêm, còn giao cho hai nàng chiếc khiên màu tím đã bị hư hại của hắn, nhờ hai nàng chuyển tới cho Dương Viêm chữa trị, rồi sau đó mình hắn lẻ loi trở về Thạch phủ.

Trước tiên, Dương Khai đi xem Hồng Chúc Quả vẫn luôn được chăm sóc trong Thạch phủ, liền thấy mấy năm gần đây, nhờ có Hồng Chúc Thai và đầy đủ linh khí thấm nhuần miếng Hồng Chúc Quả kia không có chút dấu hiệu khô héo, cũng không có dấu hiệu dược tính bị mất đi, khiến hắn rất hài lòng.

Nhớ khi đó, ở trong Lưu Viêm Sa Địa, hắn lựa chọn cướp Hồng Chúc Thai về tay thật là đúng đắn, Dương Khai không biết một vài thế lực khác bảo quản Hồng Chúc Quả như thế nào, nhưng với thủ đoạn của bọn họ, cho dù có cách để bảo quản thì bây giờ e rằng dược tính của nó cũng đã bị thất thoát mất một phần, không giống như phần của hắn vẫn nguyên vẹn không chút hao hụt.

Đây chính là thứ tốt, khi luyện chế thành đan dược có thể trợ giúp cho võ giả đột phá được bình cảnh Phản Hư tam tầng cảnh để bước lên Hư Vương Cảnh! Mặc dù bây giờ Dương Khai chưa dùng đến, nhưng trước sau gì cũng sẽ có ngày cần dùng.

Bên trong Thạch phủ thoang thoảng mùi thơm của Vạn Niên Hương hết sức êm dịu, lại có công hiệu thần kì thanh tĩnh thần khí. Còn cây Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ thì lại không ngừng tỏa ra từng luồng khí thần kỳ khó có thể nói rõ, có tác dụng trợ giúp người tu luyện tìm hiểu huyền ảo trong bí kỹ công pháp.

Chỉ là một Thạch phủ nhỏ bé, nhưng trong này lại chứa vô số bảo bối khiến cho người ta phải đỏ mắt nhìn.

Sau khi xem xét những bảo bối này xong, Dương Khai quay về vị trí mà bản thân hắn vẫn thường bế quan, ngồi khoanh chân xuống, điều chỉnh lại suy nghĩ trong đầu.

Bất kể thế nào, trước hết cần nâng cao thực lực của bản thân mới là việc chính. Nếu như những cường giả kia thật sự tìm ra cách để tiến vào Đế Uyển, thì hắn nhất thiết cần phải có thực lực mạnh mẽ mới có thể tiến vào trong đó tranh chấp cùng với các phe trên U Ám Tinh.

Trong thời gian ngắn ngủi này đột phá lên Phản Hư Cảnh là không có hi vọng, có điều nâng cao thực lực cũng không chỉ đơn thuần là nâng cao tu vi cảnh giới, mà còn có rất nhiều phương pháp khác.

Nghĩ đến đây, biểu hiện của Dương Khai liền trở nên kiên định, đưa tay lấy thu hoạch của bản thân lần này ra ngoài.

Thu hoạch lần này cũng không nhiều, nhưng mỗi món đều có giá trị vô giá, không nói đến Sinh Mệnh Quỳnh Tương đã sớm mất tích, chỉ riêng trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận đã là một món vũ khí hết sức nguy hiểm. Dương Khai vốn dĩ có hai món bí bảo trong lần hành động này, nhưng một món thì đã tự bạo, một món thì bị hư hại, trên tay vừa lúc cần bổ sung vài thứ, trận bài này xuất hiện thật là đúng lúc.

Chỉ cần luyện hóa một phen, không tốn bao nhiêu thời gian là có thể khiến cho thực lực bản thân tăng cao.

Còn có một cây côn đen sì cực nặng, Dương Khai vẫn không nhìn ra rốt cuộc nó được luyện chế từ loại vật liệu gì mà thành, nhưng trọng lượng của cây côn này quả thực nặng ngoài sức tưởng tượng. Không cần nó có uy năng gì, dựa vào sức nặng vượt quá tưởng tượng của nó, chỉ cần có người có thể nhấc lên, vung vẩy sơ sơ là đã tạo ra sức mạnh không thể đỡ rồi.

Dùng sức một đánh ra mười chính là đạo lý này.

Nhưng Dương Khai lại bất đắc dĩ phát hiện, ngay cả lực lượng của bản thân hắn cũng đừng nghĩ tới chuyện dùng cây côn này làm vũ khí, không khỏi xoa xoa cổ tay thở dài.

Ba món đồ khác nhau, không nhiều cũng không ít.

Nhưng việc Dương Khai cần xử lý không chỉ có ba thứ này.

Suy nghĩ một lát, Dương Khai khẽ dang tay ra, lò luyện khí cấp Hư Vương từ từ xuất hiện, ngay sau đó liền truyền ra tiếng hót của khí linh, trong Thạch phủ lập tức hiện ra một con quái điểu dài ba trượng.

Khí linh thoắt một cái, liền bay tới bả vai của Dương Khai, dùng chiếc mỏ dài rỉa lông trên người nó.

Dương Khai liếc nhìn nó một cái, khẽ mỉm cười, ngay sau đó dùng thần niệm trao đổi một hồi. Một lát sau, con chim lửa nghiêng đầu nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay Dương Khai, ánh mắt lấp lánh lóe lên vẻ ngưng trọng và hưng phấn.

Còn có vẻ hơi do dự và sợ hãi nữa chứ! Trông hết sức nhân tính hóa.

- Nếu như không muốn, vậy thì trở về tiếp tục giúp ta luyện hóa Long Cốt Long Châu đi. Dương Khai mỉm cười nói.

Vừa dứt lời, khí linh liền hóa thành một luồng lửa, phóng thẳng về phía chiếc nhẫn. Dương Khai cau mày lại, sau khi phát động thần niệm, chiếc nhẫn liền truyền ra một lực hút, hút linh khí vào trong đó.

Quả nhiên khí linh không chịu được sự cám dỗ của Dương Khai, thấy vậy, Dương Khai rất hài lòng.

Một lát sau, chiếc nhẫn kia lóe sáng lên, Dương Khai lần nữa thả khí linh ra ngoài. Chỉ có điều giờ phút này, thân thể của khí linh vừa nãy và bây giờ hơi khác nhau, bởi vì lửa bên trong thân của nó vẫn còn có một tia sáng đỏ thẫm, đang không ngừng bơi qua bơi lại như con rắn.

Mà khí linh sau khi hót lên một tiếng cao vút, ngọn lửa trên thân thể liền tỏa ra ngập trời, tựa như đang ra sức chiến đấu với tia sáng đỏ thẫm vậy, cần phải đem nó dung hợp lại.

Thái Dương Chân Hỏa!

Trong chiếc nhẫn của Dương Khai chỉ có hai thứ khác nhau, một là Băng Ngọc Vạn Năm, hai là Thái Dương Chân Tinh.

Lần trước khí linh nuốt một viên Thái Dương Chân Hỏa đã được luyện hóa, đạt được lợi ích rất lớn, vậy mà lúc chiến đấu cùng khí linh thiên địa trong Đế Uyển lại vẫn như cũ không phải là đối thủ của nó, từ đó có thể thấy được sự hung hãn và khó chơi của khí linh thiên địa hệ băng như thế nào.

Dương Khai nếu đã muốn khí linh thiên địa hệ băng kia, hiển nhiên là hắn cần phải tăng lên uy lực và thực lực của khí linh lên một chút, mà nuốt Thái Dương Chân Hỏa luyện hóa là biện pháp có hiệu quả nhanh nhất.

Đương nhiên, cũng có nguy hiểm nhất định, bởi vậy hắn mới muốn phải hỏi ý của khí linh. Khí linh cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, ham muốn đối với Thái Dương Chân Hỏa đã vượt qua sự sợ hãi của nó, lập tức chủ động chui vào trong chiếc nhẫn, hấp thụ một tia Thái Dương Chân Hỏa ra ngoài.

Dẫu sao cũng đã từng có kinh nghiệm về phương diện này, nên biểu hiện của khí linh lần này so với lần trước ở trong Thi huyệt đã tốt hơn rất nhiều. Mặc dù xem ra, sau khi chịu sự xung kích của một tia Thái Dương Chân Hỏa, hình thái của nó cũng không ổn định lắm, linh lực hệ hỏa cũng dao động hơi hỗn loạn, nhưng dẫu sao cũng không bị lâm vào trong tình trạng hôn mê.

Trên mặt Dương Khai lộ ra nụ cười, lại đưa tay hướng về lò luyện khí, khí linh lập tức quay trở vào trong đó, bắt đầu đồng hóa tia năng lượng Thái Dương Chân Hỏa kia.

Tin rằng không lâu nữa, đợi khi khí linh lần nữa xuất hiện, thì sẽ càng mạnh mẽ hơn so với trước.

Xử lý xong chuyện khí linh, Dương Khai thu lại lò luyện khí, lại vươn tay cầm trận bài của Phân Quang Vân Hải trận, đặt trước mặt cẩn thận quan sát.

Lúc đó, khi chiếm được khối trận bài này, hắn cũng chưa kịp nhìn kĩ, chỉ khi nghe được Thái Hợp và Đỗ Tư Tư chính miệng nói ra mới biết được thứ này có giá trị rất xa xỉ. Bây giờ cẩn thận quan sát thì bất ngờ phát hiện, nguyên liệu của trận bài này không phải là gỗ cũng không phải là kim loại, nhìn qua giống như tấm thẻ làm bằng gỗ, nhưng lại khá nặng, kích thước cỡ lòng bàn tay, mặt sau cũng có rất nhiều hình vẽ những đám mây trắng, nếu nhìn kĩ sẽ khiến người ta không cưỡng lại được sinh ra một loại ảo giác như sa vào trong biển mây vậy. Dương Khai rùng mình, vội nhắm mắt lại, điều khiển thánh nguyên và thần niệm bắt đầu luyện hóa.

Trận bài do trận khí sư luyện chế ra, cũng tương tự như bí bảo vậy, luyện hóa nó cũng giống như luyện hóa bí bảo, hơn nữa cũng không cần bỏ ra nhiều công sức đã có thể luyện hóa được hoàn toàn, có thể nói là hết sức dễ dàng.

Thời gian trôi qua, vừa mới chớp mắt đã là một tháng, trong thời gian ở nơi này, Dương Khai không ngừng luyện hóa trận bài, lúc này cuối cùng đã luyện hóa thành công, rồi thu vào trong cơ thể. Chỉ cần lại tìm hiểu qua về các loại tính năng thần kỳ của Phân Quang Vân Hải Trận, là hắn có thể tùy lúc tùy chỗ bày ra đại trận.

Đoạt được dị bảo này, Dương Khai mừng rỡ vô cùng, cuối cùng cũng đã bổ sung được khuyết điểm sau khi tự bạo Bách Nhạc Đồ, hơn nữa uy lực mà trận bài này có thể phát huy ra, so với Bách Nhạc Đồ chắc chắn mạnh hơn nhiều.

Đúng lúc này, trong lòng Dương Khai chợt động liền mở mắt ra thì bỗng nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào Dương Viêm đã ngồi trước mặt mình, đang nhìn chằm chằm vào cây côn đen xì dài một xích đặt trên mặt đất, ngẩn ngơ suy nghĩ.

Tuy nàng vẫn choàng chiếc áo bào màu đen như cũ, nhưng Dương Khai vẫn phát hiện nét mặt của nàng có một chút kỳ lạ, bộ dạng dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

- Cô nương đến từ lúc nào vậy? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.

Tuy rằng Dương Viêm cũng có lệnh bài cấm chế của Thạch phủ, nhưng bản thân hắn lại không nhận ra nàng đến, điều này cũng hơi khó tin.

- Mới mấy ngày thôi, thấy huynh đang luyện hóa trận bài, nên không làm phiền huynh. Dương Viêm thuận miệng đáp lại một câu, vẻ mặt sung sướng, chỉ vào cây côn đen sì nằm trên mặt đất nói: - Cây Hám Thiên Trụ này do huynh mang về từ Đế Uyển sao?

- Hám Thiên Trụ ư? Dương Khai cau mày, ngay sau đó giống như nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc nhìn nàng: - Cô nương hiểu được chữ viết trên đây sao?