- Người không biết không đáng trách. Thôi huynh hẳn là mang đệ tử môn hạ tới giám thị động tĩnh Đế Uyển chăng, nếu không ngại hãy ở lại Tạ gia ta ở một thời gian đi. Tạ gia ta tuy là gia tộc không lớn nhưng cũng có thể dọn mấy gian sương phòng ra cho quý môn ở tạm.
- Vậy thật tốt quá, cũng không biết có làm phiền quý gia tộc hay không.
Lão già tóc đỏ thần sắc vui mừng, đang lo lắng không tìm được chỗ ở không ngờ lại có người mời, hơn nữa nghe mấy lời vừa rồi của người này dường như có vẻ có thù không nhỏ với chủ nhân ngọn núi kia, lão lập tức cũng có chút tỉnh táo nhận ra họ có thù chung, vì thế lão không suy nghĩ nhiều mà liền đồng ý. Cái gọi là địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, mặc dù lão già tóc đỏ biết đối phương có ý mượn lực nhưng lão cũng không hề để ý.
- Thôi huynh nói gì vậy, quý môn có thể đặt chân tới Tạ gia chính là vinh hẹn cho kẻ hèn này. Mời Thôi huynh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, tại hạ rất thích Vô Ưu Hải nhưng chỉ là chưa có cơ hội tới đó.
Võ giả họ Tạ cất lời mời.
- Xin mời.
Lão già tóc đỏ khách khí một phen, lập tức hai người họ liền dẫn mười mấy tông môn đệ tử Hải Tâm Mốn hướng tới tổng đàn Tạ gia. Võ giả họ Tạ hay chuyện, dọc đường đi thao thao bất tuyệt chuyện trò cùng lão già tóc đỏ nói về những kỳ nhân dị sự, cũng biểu thị mong muốn tới Vô Ưu Hải của mình, điều này làm lão giả tóc đỏ cảm nhận được như nào gọi là xem như ở nhà. Hàn huyên một lát, lão già tóc đỏ liền bắt đầu tìm hiểu về Dương Khai, sau khi biết hậu đài của hắn lại chính là Tiền Thông thì không khỏi hơi biến sắc mặt. Nếu đúng là như vậy thì việc báo thủ kia quả là khó khăn không nhỏ. Hơn nữa Tạ gia coi như thân ở trong phạm vi thế lực của Ảnh Nguyệt Điện lại đối địch với Long Huyệt Sơn rõ ràng như vậy,chẳng lẽ có vấn đề. Dường như biết trong lòng lão đang băn khoăn điều gì, võ giả họ Tạ lúc này nói cho lão biết ân oán giữa Tạ gia với Long Huyệt Sơn, Ảnh Nguyệt Điện sẽ không mảy may nhúng tay vào. Tin tức này làm lão già tóc đỏ quá đỗi vui mừng, càng đinh ninh quyết định tới Tạ gia chính là đối nghịch với ngọn núi kia, chỉ cần Ảnh Nguyệt Điện không can thiệp,dựa vào lực lượng của mình phối hợp với Tạ gia thì phá huỷ ngọn núi kia chẳng phải là đơn giản hay sao. Tính vậy, lão già tóc đỏ sắc mặt dữ tợn, dường như đã thấy được một màn băm thây Dương Khai. … Trong Long Huyệt Sơn, tại một lầu các khá lớn, Dương Khai đón tiếp đám người Nguỵ Cổ Xương, chủ khách cùng ngồi xuống. Vũ Y tự mình bưng lên ít hoa quả, lại sai người dâng trà thơm rồi mới lui xuống.
- Nguỵ huynh nghiêm trọng rồi, lần trước Tiền trưởng lão có thể thoát vây không có mấy quan hệ với ta, quá trình cụ thể hẳn là Tiền trưởng lão đã nói với các người rồi, ta cũng chỉ là theo Phí thành chủ đi vào Đế Uyển một chuyến mà thôi, nếu không có Phí thành chủ bọn họ động cấm chế sợ rằng ta cũng bị giam ở trong đó rồi.
- Nhưng theo ta được biết, nếu không có Dương huynh người thì Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hẳn là đã phải chết, hai người bọn họ nếu bỏ mạng trong Đế Uyển, hai thế lực nhất định sẽ sinh lòng oán hận với Ảnh Nguyệt Điện ta, cho nên bất kể thế nào ta cùng Huyên Nhi cũng nên cám ơn huynh. Nghe Cổ Xương nói vậy Dương Khai cũng không giải thích, chuyện như vậy càng nói càng dối trá.
Còn Đại Diên lại ở một bên nghe, kinh ngạc nhìn Dương Khai, dường như không ngờ tới hắn đã từng vào Đế Uyển.
- Đáng hận là ta cùng Huyên Nhi lúc đó đều đang củng cố tu vi tự thân nên không hề biết tin tức bên ngoài, nếu không phải sau khi xuất quan tình cờ nghe được chỉ sợ vẫn còn mơ hồ. Nguỵ Cổ Xương nét mặt ảm đạm, tuy hắn không phải đệ tử của Tiền Thông nhưng vẫn luyên đi theo tu luyện bên cạnh Tổng điện chủ. Nhưng nhiều năm như vậy Tiền Thông đối đãi với hắn thân tình, Tiền Thông gặp rủi ro như vậy mà hắn không thể xuất chút lực, mỗi khi nhớ lại Cổ Xương đều không ngừng tự trách.
- Các vị tiền bối Ảnh Nguyệt Điện cũng là suy nghĩ cho hai người, hai người vừa mới đột phá Phản Hư Cảnh không lâu, cũng là lúc cần củng cố tu vi, sao để hai người biết những chuyện này làm nhiễu loạn tâm cảnh hai người. Không nói chuyện này nữa, Nguỵ huynh hôm nay tới đây là có chuyện quan trọng gì? Dương Khai thấy dáng vẻ Cổ Xương buồn bã không vui liền vội vàng đổi chủ đề.
- Chuyện quan trọng thực ra cũng không có, chẳng qua là tới gửi thiệp mời thôi. Nguỵ Cổ Xương cười ha hả hướng về phía Đổng Huyên Nhi ra hiệu. Huyên Nhi hiểu ý lấy từ trong nhẫn không gian ra một thiệp mời sáng rực rỡ đưa cho Dương Khai.