Nên biết rằng, những chiến hạm trên U Ám Tinh đều cấp bậc không cao, hơn nữa số lượng rất hiếm, chỉ có một số tông môn lớn mới có thể có được.
Chiếc chiến hạm của Hải Khắc gia tộc lần trước phái đi Tinh Vực, còn là hao tốn giá cao thuê từ Ảnh Nguyệt Điện, vì thế, lúc đó Hải Khắc gia tộc phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Muốn luyện chế một chiếc chiến hạm, cũng không phải là chuyện đơn giản, mà rất có khả năng cần trên 100 luyện khí sư, đồng tâm hiệp lực hợp tác, cuối cùng phải hao phí rất nhiều năm mới có thể hoàn thành.
Mà Dương Viêm không ngờ bằng vào sức một mình liền làm được trình độ loại này.
Tuy nhỏ một chút, nhưng dù sao cũng coi như là chiến hạm.
- Cái này có gì, lớn hơn ta cũng có thể luyện chế! Dương Viêm nói vô cùng đắc ý, nếu như nàng có cái đuôi, sớm đã vểnh lên tới trời rồi.
U Ám Tinh tại sao lại ngăn cách, không có cách nào lui tới với các tinh tú khác trong Tinh Vực? Nguyên nhân không ngoài vị trí nơi này quá mức vắng vẻ, khoảng cách tinh tú gần nhất có sinh linh hoạt động cũng phải rất nhiều năm lộ trình, mà ở trên đường đi này, đầy dẫy nguy cơ, ngập đầy gai góc, với trình độ luyện khí trên U Ám Tinh luyện chế ra được chiến hạm, căn bản không thể duy trì phi hành khoảng cách xa nguy hiểm cao như vậy.
Nếu như có thể có một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương, hoặc là chiến hạm Hư cấp thượng phẩm, như vậy võ giả U Ám Tinh hoàn toàn có thể khôi phục liên lạc với ngoại giới.
Dương Khai lưu lạc đến U Ám Tinh thời gian cũng không ngắn, hắn cũng biết muốn rời đi U Ám Tinh chỉ có hai đường ra: một là tu vi bản thân cường đại, có thể xem thường các loại hung hiểm trong Tinh Vực, bằng vào thực lực của mình vượt qua tinh lộ dài dòng kia. Thứ hai chính là mượn chiến hạm cấp bậc không thấp.
Nhưng hai điều này đều không phải có thể dễ dàng đạt được, trước không nói U Ám Tinh bị pháp tắc thiên địa ước thúc, làm cho võ giả không thể đột phá đến Hư Vương Cảnh; mà chiến hạm không thể thừa nhận các loại nguy hiểm tàn phá trong Tinh Vực như vậy, không thể sinh ra.
Nhưng giờ này, Dương Viêm lại lấy ra một kiện Phi Sa Chiến Toa, tuyệt đối là bí bảo cường đại có thể duy trì đi xa ngoài Tinh Vực.
Điều này làm cho hắn thấy được hy vọng rời khỏi U Ám Tinh!
Hắn đột nhiên có cảm giác, khoảng cách giữa mình cùng giai nhân mong nhớ ngày đêm kia, lập tức kéo gần lại rất nhiều. Trước kia không có nhận được tin tức Tô Nhan, Dương Khai còn không có nhung nhớ nhiều, nhưng từ khi biết được Tô Nhan cũng sống bình yên ở chỗ nào đó trong Tinh Vực, hắn liền mơ ước một ngày kia có thể đi tìm nàng.
Còn có Hạ Ngưng Thường sống ở trên Thông Huyền đại lục, Dương Khai rất muốn đi trở về nhìn xem, xem nàng hiện nay ra sao?
Thấy Dương Khai nhìn mình vẻ kinh ngạc, Dương Viêm sao không biết hắn đang suy nghĩ gì, lườm hắn một cái nói: - Được rồi, được rồi! Đơi chuyện lần này chấm dứt, đi trở về cho huynh thấy một lần là được. Vật kia sớm đã luyện chế xong, chỉ là luôn cất giấu trong kho bí mật dưới lòng đất Long Huyệt Sơn mà thôi. Bất quá còn cần cải tiến một chút, hiện tại nếu mang ra dùng có chút miễn cưỡng!
- Trong lòng đất Long Huyệt Sơn chúng ta có kho bí mật ư? Dương Khai càng thêm ngạc nhiên.
Dương Viêm khẽ cười một tiếng: - Huynh cả ngày bế quan tu luyện, dĩ nhiên không biết!
Dương Khai một mặt xấu hỗ. Lại nói tiếp, hắn mặc dù là người chủ của Long Huyệt Sơn, nhưng đối với chuyện lớn nhỏ trong núi cũng chưa bao giờ quản tới, duy nhất hỏi tới là vấn đề tiền bạc, thiếu thánh tinh, thiếu vật liệu, hắn sẽ tìm biện pháp... về phần thánh tinh và vật liệu kia rốt cuộc dùng làm gì, hắn một mực không quản tới.
Trước kia hắn nghĩ Long Huyệt Sơn xài tiền như nước, là bởi vì Dương Viêm đang bố trí trận pháp, bây giờ mới biết, là Dương Viêm đang luyện chế chiến hạm.
Trách không được bất kể có bao nhiêu thánh tinh và vật liệu, cũng không đủ cho nàng tiêu xài. Nhớ lại trước kia gặp được chiến hạm quy mô trên Thủy Nguyệt Tinh ở Hằng La Thương Hội, Dương Khai trong lòng hiểu rõ.
Khi nói chuyện, Phi Sa Chiến Toa với tốc độ cực nhanh bay về phía trước, Dương Khai dùng thần niệm dò xét, gần như đều theo không kịp tốc độ bay của nó, có thể tưởng tượng được nhanh biết bao.
- Ta muốn làm thí nghiệm, đợi lát nữa nếu tình huống không đúng, nhớ cứu ta! Dương Viêm bỗng nhiên không giải thích được nói một câu.
- Cái gì? Dương Khai sửng sốt, còn không có tỉnh hồn lại, chỉ thấy Dương Viêm cười quỷ dị, một thân thánh nguyên bắt đầu khởi động, bỗng nhiên rót vào bên trong một đại trận phức tạp khó hiểu ở trước mặt, ngay sau đó, trong căn phòng truyền ra tiếng "vù vù" to lớn, tất cả thánh tinh nguyên đặt trong những chỗ lõm đều phát ra hào quang chói mắt, ngay sau đó, dao động năng lượng hội tụ một chỗ khiến người ta hoảng sợ.
Dương Khai lộ vẻ mặt khiếp sợ, quay đầu nhìn lại hướng những thánh tinh nguyên kia, hắn hoảng sợ phát hiện tất cả thánh tinh nguyên không ngờ trong nháy mắt này tia sáng mờ đi, dường như toàn bộ năng lượng bên trong bị hút hết sạch.
Trong lòng nhanh chóng tính toán một chút giá trị những năng lượng này, dù là Dương Khai tâm tính không tệ, cũng không khỏi sắc mặt trắng bệch.
"Ầm..." Một tiếng vang nặng nề, dường như truyền từ trên chín tầng trời xuống, chấn nhiếp tâm linh của người ta, Phi Sa Chiến Toa run lên bần bật.
Ngay sau đó, Dương Khai liền thấy một trụ năng lượng sáng chói mắt từ bên trong Phi Sa Chiến Toa bắn ra, đánh vào giữa hư không.
Một mảnh hư không kia lập tức giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời gay gắt, nhưng lại rất nhanh hòa tan, biến thành một cái lốc xoáy hư vô hỗn độn, từ từ xoay tròn, tản ra dao động lực lượng không gian mãnh liệt.
- Đường hành lang hư không! Dương Khai mi mắt co rụt lại.
Dương Viêm đã khống chế Phi Sa Chiến Toa vọt tới hướng đường hành lang hư không kia, Dương Khai ngay cả ngăn cản dừng lại cũng không kịp, chỉ nghe tiếng nàng cười khúc khích như tiếng chuông bạc.
Một loại cảm giác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn từ trên trời giáng xuống, chính là cảm giác không trọng lực đặc hữu xuất hiện mỗi lần Dương Khai xuyên qua đường hành lang hư không hay sử dụng pháp trận không gian.
Loại cảm giác này tới nhanh, đi cũng nhanh, chờ đến lúc hết thảy ổn định trở lại, Dương Khai phát hiện mình cùng Dương Viêm đã ở một... địa phương xa lạ khác, mà Phi Sa Chiến Toa đang từ từ từ trong một lốc xoáy to lớn ló ra thân thể dữ tợn.
Không quên được khiếp sợ, Dương Khai vội vàng thả ra thần niệm dò xét bốn phía, ngay sau đó sắc mặt liền chìm xuống.
Bởi vì ở phía trước cách đó không xa, đang có hai nhóm người sống mái với nhau, thực lực đều không quá cao, dẫn đầu cũng chỉ là Thánh Vương nhất, lưỡng tầng cảnh, còn dư lại đều là Nhập Thánh Cảnh.
Hai nhóm người cộng chung số lượng có chừng 30, 40 người, chỗ trung tâm của hai phe nhân mã, nằm ngang dọc mấy thi thể, tử trạng thê thảm không nỡ nhìn.
Mà ở cách đó không xa, lại còn có thi thể một con Phong Hỏa Ly yêu thú bậc tám, vừa thấy đã biết hai nhóm người này là vì con yêu thú chết đi mà chiến đấu, có thể là hai phe liên thủ giết yêu thú, nhưng cuối cùng bởi vì phân phối không công bằng nên nổi lên gợn sóng.
Tình huống này rất thường gặp, Dương Khai chỉ dùng thần niệm quét qua đã đoán được đại khái tình huống.
- Ai da... Dương Viêm hô nhỏ một tiếng, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, dường như không nghĩ tới lần đầu tiên Phi Sa Chiến Toa phá toái hư không, truyền tống khoảng cách xa vừa lúc bị người nhìn thấy, dù sao thời khắc này còn là buổi tối, ai mà ngờ ở rừng núi hoang vắng này lại có nhiều người như vậy.
- Thất thần làm gì, đi nhanh lên a, làm khỉ cho người ta nhìn đẹp mặt lắm sao?
Dương Khai hung tợn trừng mắt nhìn nàng nói.
- A... Dương Viêm lập tức tỉnh hồn lại, đưa tay một cái trên trận bàn trước mặt, trong một tràng tiếng "vù vù", Phi Sa Chiến Toa hóa thành một luồng sáng biến mất tại tại chỗ.
Ở phía dưới, vốn hai phe nhân mã đang đánh nhau túi bụi toàn bộ đều ngây dại.
- Sư huynh, đó là cái gì? Một nữ nhân ăn mặc lối thiếu phụ nhìn một vị võ giả Thánh Vương Cảnh, đôi mắt đẹp khẽ run run hỏi thăm. Tuổi của nàng thoạt nhìn không còn trẻ lắm, nhưng bảo dưỡng rất tốt, dáng điệu thướt tha, có thể nhìn ra, lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nhân, bất quá thời khắc này, trên gương mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy vẻ hoảng sợ, rõ ràng vì chuyện vừa rồi mà bị sợ hãi không ít.
- Vi huynh cũng không rõ lắm! Nam nhân Thánh Vương Cảnh kia có chút ngây ngốc lắc lắc đầu.
Không trách bọn họ kiến thức nông cạn, thật sự một màn vừa rồi quá mức kinh thế hãi tục, đột nhiên xuất hiện một cái lốc xoáy hư không, sau đó từ bên trong chui ra một vật gì đó giống như cá mập trong biển, thì dù là Phản Hư Cảnh ở đây, chỉ sợ cũng bị hù dọa, huống chi đám người bọn họ?
- Bất quá nhìn hình dạng đó, hẳn là chiến hạm thì phải? Nam nhân lại tự lẩm bẩm một câu.
- Có chiến hạm nhỏ như vậy sao?
Thiếu phụ rõ ràng có điều hoài nghi: - Tiểu muội năm đó đã từng may mắn thấy qua chiến hạm của Lôi Đài Tông khởi hành bay đi, cái kia lớn gấp mấy chục lần so với vừa rồi!
Ngay lúc hai người nói chuyện, đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm, nam nhân cùng thiếu phụ sắc mặt lạnh xuống, quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện là một võ giả bên mình vì thoáng thất thần bị địch nhân đánh bị thương nặng, máu tươi chảy ròng, thét lên.
Nam nhân kia giận tím mặt: - Hứa lão tam, không ngờ ngươi đánh lén, chẳng biết xấu hổ!
Nói dứt lời, một lần nữa thúc giục bí bảo của mình, đánh tới hướng bên kia. Vốn khoảnh khắc yên tĩnh liền bị đánh vỡ, hai đám nhân mã một lần nữa chém giết đến cùng, về phần vật trước đó mới vừa nhìn thấy sớm bị ném đến ngoài chín tầng mây.
Trên bầu trời một thảo nguyên nào đó cách chỗ này ngoài ngàn dặm, Phi Sa Chiến Toa lẳng lặng dừng ở đó.
Bên trong chiến hạm, trên mặt Dương Khai còn đọng lại vẻ khiếp sợ chưa tan đi, mà Dương Viêm thì đang nhanh chóng đổi mới thánh tinh nguyên.
Dương Khai hoàn toàn không nghĩ tới, Phi Sa Chiến Toa này không ngờ có thể phá toái hư không! Tuy rằng tiêu hao to lớn, lập tức liền dùng hết sạch tất cả năng lượng bên trong trên 100 khối thánh tinh nguyên, nhưng đây quả thực là chuyện không dám tưởng tượng.
Hơn nữa, Phi Sa Chiến Toa phá toái hư không vượt qua khoảng cách không gian, còn xa hơn so với mình xé rách không gian, ít nhất hiện tại Dương Khai thả ra thần niệm, hoàn toàn không phát hiện được vị trí ban đầu.
Một lát sau, Dương Viêm đã lần nữa thay thánh tinh nguyên thỏa đáng, rồi điều khiển Phi Sa Chiến Toa bay về phía trước.
- Một lần phá toái hư không như vậy có thể đi bao xa? Dương Khai lên tiếng hỏi thăm.
- Lần vừa rồi hẳn là 100 ngàn dặm! Dương Viêm thờ ơ đáp, khẽ nhíu mày, dường như còn có chút không hài lòng lắm.
- 100 ngàn dặm...
Dương Khai hít ngược một hơi khí lạnh.
- Ừm! Chỉ là tiêu hao rất lớn một chút, hơn nữa vị trí không xác định tốt, dù sao ta chỉ là mượn nguyên lý của pháp trận không gian, xem ra còn phải cải tiến thêm chút nữa! Dương Viêm dùng ngón tay chống hàm dưới, như có điều suy nghĩ.
- Những thứ này cũng không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ có phiền toái rất lớn đấy! Dương Khai dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc.
- Hì hì... Có tiết lộ ra ngoài cũng không sao! Dương Viêm nói như đã dự liệu trước: - Người khác cho dù chiếm được Phi Sa Chiến Toa này, cũng không thể sử dụng!
- Tại sao? Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng.
- Bởi vì người khác không có thánh tinh nguyên, muốn khởi động Phi Sa Chiến Toa của ta này, thánh tinh thượng phẩm là không đủ, chỉ có thánh tinh nguyên của Tiểu Tiểu ngưng luyện ra mới có thể thỏa mãn yêu cầu! Dương Viêm giải thích.
Dương Khai chợt hiểu: - Cho nên cô nương mới bá chiếm Thạch Khổi không thả?
- Đúng! Dương Viêm thống khoái gật đầu.
Đáng thương cho Thạch Khổi... Dương Khai hơi nhếch khóe miệng, mặc niệm cho nó..