Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1396: Trận pháp phát uy.



Sắc mặt Ninh Hướng Trần biến đổi, thầm kinh hãi. Cũng không phải là về giá trị của vò Túy Nguyệt Tửu kia, Túy Nguyệt Tửu khá nổi tiếng, giá tiền đắt đỏ Ninh Hướng Trần dĩ nhiên cũng đã nghe nói qua, nhưng hắn kinh ngạc chính là vì Thường Khởi nói ra thật là mạnh miệng.

Rõ ràng là hắn thật sự không coi những người ngoài kia vào đâu!

Sau một hồi trầm tư, Ninh Hướng Trần nghiến rắng rồi quyết định ngồi xuống, hừ một tiếng rồi nói: - Tốt, lão phu sẽ nhìn xem, rốt cuộc là các ngươi đang tự tìm đường chết hay là gậy ông đập lưng ông! Nếu là vế trước thì đừng trách lão phu lúc đó cao chạy xa bay.

Thường Khởi và Hách An liếc nhìn nhau, gật đầu mỉm cười nói:

- Nên như vậy!

Nói rồi, liền rót cho Ninh Hướng Trần một ly.

Ba người ba tâm trạng khác nhau, đều vừa thưởng thức rượu ngon vừa ăn linh quả, hồn nhiên như không biết cường địch đang tới.

Ở trong Thạch phủ, sau khi Vũ Y sắp xếp cho các đệ tử xong xuôi, lúc này mới cùng Thiên Nguyệt đi vào một gian mật thất, lấy từ trong nhẫn không gian ra hai cái trận bàn phát ra hai màu một vàng một bạc, ném về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Thiên Nguyệt tỷ tỷ, đây là tổng trận bàn khống chế tất cả trận pháp trên Long Huyệt Sơn, chỉ dựa vào sức một mình ta thì không đủ, xin tỷ tỷ giúp ta một tay.

- Được. Thiên Nguyệt ngưng trọng gật đầu.

Lúc này Vũ Y mới đưa tay đánh ra vài luồng thánh nguyên truyền vào trận bàn, trong chốc lát, hai màu vàng bạc liền luân phiên biến đổi qua lại, tốc độ rất nhanh, toàn bộ mật thất đều được chiếu sáng như ngọc lưu ly.

Vẻ mặt Vũ Y ngưng trọng, bỗng nhiên quát lên một tiếng: - Mở!

Trận bàn lập tức phát ra tiếng vù vù, sau đó hai màu vàng bạc hòa vào nhau kia tựa như có sinh mạng vậy, vội vã tách sang hai bên. Chỉ trong nháy mắt, hai loại màu sắc lại được tách riêng ra rõ ràng.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn, Tạ Lệ đang chỉ huy hơn 30 vị Phản Hư Cảnh điên cuồng tấn công đại trận. Sau khi mọi người đều đánh ra thủ đoạn đáy hòm của mình, quả nhiên đại trận lung lay sắp đổ, quầng sáng lập lòe, độ sáng so với trước rõ ràng là mờ đi rất nhiều.

- Các vị, tiếp tục tăng thêm sức! Trận pháp chó chết này sẽ không cầm cự được bao lâu nữa đâu! Ánh mắt Tạ Lệ hiện ra vẻ độc ác, hô to, vừa hô vừa điều khiển thần vật phá trận Bạch Hồng Chủy xuyên qua xuyên lại quầng sáng.

Không cần hắn nhắc nhở, những tên Phản Hư Cảnh tham gia tấn công cũng đều nhìn ra, dựa vào mức độ công kích của nhóm người mình, chỉ sợ không tới một ngày nữa, trận pháp ngăn cản bước chân bọn họ sẽ bị phá vỡ.

Trong lúc nhất thời bọn chúng đều trở nên phấn chấn, hăng tiết gà điều động thánh nguyên của bản thân truyền vào trong bí bảo.

Đủ mọi ánh sáng màu sắc khác nhau liền được phóng ra, tiếng ầm ầm vang lên không dứt.

Đúng lúc này, bỗng đâu chợt vang lên những tiếng vù vù kỳ lạ, kèm theo đó, quầng sáng trên đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn bỗng nhiên nhanh chóng mờ đi, rồi sau đó biến mất.

Công kích của hơn 30 vị cường giả Phản Hư Cảnh lập tức đánh vào chỗ trống, tạo thành từng cái rãnh trên mặt đất.

- Bị phá rồi sao?

Lão giả họ Độ cưỡi Bích Nhãn Huyết Thiềm của Vạn Thú Sơn nhướng mày nói, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Vừa rồi rõ ràng hắn còn cảm thấy trận pháp của đối phương vẫn còn có thể duy trì trong một thời gian nữa, nhưng không ngờ lại lập tức biến mất. Điều này làm cho hắn rất ngạc nhiên, không biết có phải đã xảy ra biến cố gì hay không.

- Dường như không phải, là do bọn hắn chủ động thu hồi! Nam nhân trung niên Ma Huyết Giáo cả người được bao phủ một quầng sáng đỏ như máu kia híp mắt nhìn vào phía trong Long Huyệt Sơn, trên mặt hiện ra vẻ cảnh giác.

- Hừ, xem ra bọn họ cũng biết dựa vào địa thế để chống cự cũng không có tác dụng gì nên mới phải thu hồi trận pháp lại, tưởng rằng làm vậy sẽ thoát chết sao? Một người liền cao giọng hô lên.

Giả thuyết này hiển nhiên không được nhiều người đồng ý, nhưng nếu đối phương đã thu hồi đại trận, nhất định là đã có bố trí phía sau. Lúc này, bên trong Long Huyệt Sơn mây mù cuồn cuộn, đưa thần thức vào bên trong sẽ bị hạn chế, mà dùng mắt thường căn bản cũng không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Không ai dám tùy tiện hành động, trong lúc nhất thời lo sợ đứng yên tại chỗ, nhìn nhau.

- Một đám nhát như chuột! Tạ Lệ thầm nghiến răng, đang định giật dây kích động người khác đi vào trong đó dò xét, bỗng nhiên lại thấy mây mù đang bao phủ khắp Long Huyệt Sơn biến đổi.

Không lâu sau, mây mù liền tản sang hai bên, lộ ra cảnh vật bên trong Long Huyệt Sơn.

Giờ phút này, cảnh vật bên trong hiện ra rất độc đáo, lầu son gác tía, non nước nên thơ, phong cảnh cũng xem như không tồi, hơn nữa linh khí bên trong cũng vô cùng nồng đậm, sớm đã không còn cảnh hoang vắng như trước đây nữa.

Nhưng khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ chính là, bên trong núi này lại chẳng có mấy người nghênh địch, xung quanh yên tĩnh không thấy một ai, chỉ có ba lão giả Phản Hư Cảnh đang ngồi vây quanh một chiếc bàn, vui vẻ uống rượu với nhau.

Cảnh tượng càn rỡ này đập vào mắt mọi người, khiến sắc mặt của mỗi người đều sa sầm xuống.

Cái này đúng là không xem đám người bọn họ ra gì mà, nếu không sao có thể ở chỗ này vui vẻ uống rượu với nhau chứ?

- Hừ, chết đến nơi rồi mà còn cố làm ra vẻ thần bí sao! Tạ Lệ hừ lạnh nói, thần niệm không ngừng dò xét bên trong Long Huyệt Sơn. Tuy không thấy gì bất ổn, nhưng hắn vẫn như cũ cảm thấy tim đập thình thịch, tựa như chỉ cần hắn bước chân vào tòa núi nhỏ này chính là bước chân vào địa ngục vậy.

Loại cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái, ngoảnh đầu nhìn về phía những người khác, lại phát hiện mỗi người cũng như vậy, vẻ mặt ngưng trọng.

Nhưng lúc này cục diện như cung đã lên dây, không bắn không được. Mặc dù Tạ Lệ không tìm hiểu kỹ càng, nhưng cũng biết hiện tại đang có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bên này. Nếu như đám người bọn hắn cứ như vậy mà chán nản rút lui, vậy thì sau này chỉ sợ cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt Tạ Lệ liền trở nên kiên định, cất cao giọng nói:

- Các vị, đại trận đã phá, lúc này không ra tay thì còn đợi đến khi nào?

Vừa nói, hắn vừa vung tay lên, lập tức có hơn 20 tên Thánh Vương Cảnh của Tạ gia thoát khỏi đội ngũ, thi triển thân pháp phóng vào phía trong Long Huyệt Sơn.

Hơn 20 tên Thánh Vương Cảnh này tuy rằng không nhất định là đối thủ của ba lão giả Phản Hư Cảnh, nhưng dùng bọn họ để dò xét thử động thái của Long Huyệt Sơn thì không gì tốt hơn. Trong đầu Tạ Lệ chính là có suy nghĩ này, cho nên sau khi 20 người kia bay ra, hắn liền nhìn chăm chú không chớp mắt vào những người này.

Đã có người của Tạ gia đi tiên phong, người của Ma Huyết Giáo và Vạn Thú Sơn hiển nhiên cũng không chịu yếu thế. Lục Diệp ẩn núp trong đám người cũng lén lút truyền ra một mệnh lệnh, trong khoảnh khắc, lập tức có hơn 60 tên Thánh Vương Cảnh nữa, chia làm mấy đường tiến lại gần vị trí ba người Thường Khởi.

Nhìn thấy số lượng địch nhân, Ninh Hướng Trần vung tay lên, suýt nữa ném ly rượu xuống đất. Mặc dù hắn là Phản Hư Cảnh, nhưng cũng không có lòng tin có thể đối mặt với nhiều Thánh Vương Cảnh bao vây như vậy.

Thường Khởi nhìn mặt đoán ý, cười ha hả nói: - Ninh huynh, bình tĩnh một chút chớ nóng vội, vẫn chưa tới thời điểm chúng ta ra tay đâu.

- Đúng vậy, Ninh huynh cứ thả lỏng đi. Hách An cũng ở bên cạnh phụ họa, tỏ vẻ không quan tâm liếc nhìn những tên Thánh Vương Cảnh kia một cái.

Ninh Hướng Trần thì lại không có định lực tốt như vậy, nhìn thấy mấy tên địch đang bay tới gần, ngầm phát động thánh nguyên của bản thân, sẵn sàng ra tay.

Nhưng ngay sau đó, những tên Thánh Vương Cảnh khí thế đang hung hăng này lại đồng loạt la lên, trên mặt lộ vẻ kinh hãi và mờ mịt, thân hình lắc lư lảo đảo, kèm theo đó là một tên rồi một tên từ trên không rơi xuống. Trong khoảnh khắc, tình hình đã trở nên hết sức náo nhiệt.

- Cấm Không Đại Trận? Ninh Hướng Trần kinh ngạc trợn mắt muốn lồi cả ra ngoài, không thể nào ngờ chỉ trong phạm vi Long Huyệt Sơn nhỏ bé này mà lại có Cấm Không Đại Trận.

Loại trận pháp này vô cùng cao thâm, chỉ có một số thành trì và tổng đàn của tông môn lớn mới có thể bố trí, một khi đi vào phạm vi của trận này, võ giả cũng đừng nghĩ đến chuyện bay lên không làm gì. Dĩ nhiên uy lực của trận pháp cũng có mạnh có yếu, điều đó phụ thuộc vào thủ đoạn của người bày trận.

Ninh Hướng Trần thử điều động thánh nguyên của bản thân để bay lên, nhưng khiến lão kinh ngạc chính là, lão chỉ có thể bay cao được hơn một trượng đã cảm thấy có một áp lực cực lớn từ trên không ép xuống, không thể bay cao hơn nữa.

Cấm Không Đại Trận ở đây ít nhất cũng có thể hạn chế được võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh trở xuống, còn Phản Hư tam tầng cảnh dù có tới đây cũng đừng nghĩ đến chuyện bay lên cao!

Đây rốt cuộc là trận pháp do ai bày ra, không ngờ đạt đến trình độ cao như thế!

Ngay khi lão đang suy nghĩ lung tung, mấy chục tên Thánh Vương Cảnh kia đã rơi xuống như mưa, ngã rầm xuống đất, khiến bụi đất văng lên tung tóe.

Cũng may bọn chúng không bay cao lắm, độ dẻo dai của cơ thể cũng không giống bình thường, cho nên mặc dù rất chật vật nhưng không ai mất mạng cả. Tất cả đều đau khổ lồm cồm bò dậy, vẻ mặt tràn đầy oán giận.

Tất nhiên là bọn bọ đang hận Long Huyệt Sơn đến tận xương tủy, thật là quá mất mặt mà.

Nhưng không chờ cho bọn chúng lấy lại tinh thần, lập tức lại phát sinh biến cố.

Xung quanh bỗng nhiên hiện ra từng luồng năng lượng chấn động kỳ lạ, những luồng năng lượng chấn động này rất khó nhận ra, nhìn qua không bắt mắt chút nào, nhưng ngay lập tức tại vị trí đó bỗng nhiên lại nổi lên một cỗ lốc xoáy. Khi nó mới xuất hiện, cũng không quá mạnh mẽ, nhưng chỉ trong chớp mắt, cỗ lốc xoáy này liền trở nên hết sức cuồng bạo, vô số những luồng gió xoáy sắc bén như dao cuốn thẳng từng tên Thánh Vương Cảnh một vào trong lốc xoáy.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, truyền đến tai tất cả mọi người giống như bị cắt tiết vậy, khiến người ta dựng hết tóc gáy. Mà cỗ lốc xoáy kia trong chớp mắt đã bị nhuộm thành màu đỏ, lờ mờ có thể thấy được từng khối tay chân thịt vụn trôi nổi ở trong đó.

Ở một chỗ khác, mấy khối nhũ băng to như bắp đùi bỗng nhiên quỷ dị hiện lên giữa không trung, rồi phóng về phía trước nhanh như tên bắn, cùng lúc xuyên qua lồng ngực hai tên võ giả, mang theo một chùm sương máu.

Còn ở một chỗ, thì lại hiện ra những quả cầu lửa to bằng chậu rửa mặt đang xuyên qua xuyên lại, nếu bị quả cầu lửa này đánh trúng, võ giả Thánh Vương Cảnh sẽ lập tức bị thiêu cháy cho đến chết, có mấy tên xũi xẻo không kịp né tránh đã phải chịu hậu quả.

Cũng có võ giả tự nhiên lại biến mất trong tầm mắt của mọi người một cách khó hiểu, tựa như bọn họ chưa từng xuất hiện qua vậy. Nhưng tại vị trí bọn họ biến mất lại truyền đến tiếng kêu hết sức thảm thiết.

Mùi máu tươi bốc lên cao, nhóm đầu tiên gồm hơn 80 tên Thánh Vương Cảnh xâm nhập vào Long Huyệt Sơn nhưng không làm được gì, chỉ vừa mới bước chân vào phạm vi của Long Huyệt Sơn đã bị tổn thất thảm trọng.

Tựa như rất nhanh mà cũng rất chậm, hơn 80 tênThánh Vương Cảnh lúc này chỉ còn hơn một nửa sống sót, mà những tên còn sống giờ phút này giống như những con ruồi không đầu, xông tứ tung trong Long Huyệt Sơn, căn bản không thể tìm được con đường quay trở về.

Một màn này đập vào mắt những võ giả bên ngoài, khiến cho bọn họ lạnh cả người, dựng hết tóc gáy.

Nhìn qua tuy rằng buồn cười, nhưng mọi người đều biết, nhất định là những người đó đang lâm vào bên trong ảo trận, những thứ bọn họ nhìn thấy khác hẳn với bên ngoài nhìn vào, cho nên mặc dù sống hay chết chỉ cách có vài bước nhưng lại xa tựa như lên trời.