Khúc Tranh cũng giống Mạc Tiếu Sinh, đều là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, nhưng những năm gần đây luôn bế quan tìm hiểu sự huyền bí của Hư Vương Cảnh, rất ít khi lộ diện, moi chuyện lớn nhỏ đều do một tay Mạc Tiếu Sinh xử lý.
Trên U Ám Tinh, tình huống như vậy rất thường gặp.
Bởi vì ước thúc của thiên địa pháp tắc, cực hạn của võ giả là Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng những người đạt tới cảnh giới này không người nào muốn dậm chân tại chỗ, đều muốn tiến thêm một bước thành Hư Vương Cảnh trong truyền thuyết.
Chưa từng có người nào thành công, nhưng điều này cũng không ngăn cản được quyết tâm thăm dò võ đạo và thiên đạo của họ.
Lúc Đế Uyển mở ra, Khúc Tranh cũng đi, chỉ có điều thu hoạch không lớn, lúc này đang thương thảo với Mạc Tiếu Sinh chuyện liên quan tới Đế Uyển.
Đúng lúc này, ngoài điện bỗng có tiếng bước chân vang lên, lập tức âm thanh một đệ tử truyền đến: - Bẩm minh chủ, bẩm đại trưởng lão, Lôi Đài Tông Phương Bằng tiền bối cầu kiến.
- Phương lão quỷ? Khúc Tranh nhướng mày, tức giận không vui nói: - Lão gia hỏa kia lại tới Chiến Thiên Thành? Không khỏi xem thường Khúc mỗ rồi chứ?
Mạc Tiếu Sinh cũng kinh ngạc, phải biết Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông là hai cự đầu trên U Ám Tinh, mặc dù không hẳn là ở thế đối địch, nhưng cũng hiếm khi tiếp xúc với nhau, ngược lại chỉ có xung đột, mỗi năm đều phát sinh chiến đấu giữa các đệ tử làm chết không ít người.
Nhất là xâm nhập vào tổng đà của đối phương, đây là kiêng kỵ lớn nhất!
Hơn nữa thân phận Phương Bằng cũng không như bình thường, chính là tông chủ Lôi Đài Tông, tương đương Khúc Tranh.
Với địa vị siêu nhiên và thân phận nhạy cảm của hắn, tùy tiện tới Chiến Thiên Thành rất có thể dẫn tới chanh chấp giữa hai đại cự đầu, có thể là đại chiến, cho nên sau khi nghe đệ tử hồi báo, Khúc Tranh lập tức tức giận.
- Minh chủ an tâm, chớ nóng vội. Tuy Mạc Tiếu Sinh cũng vô cùng nghi ngờ, nhưng suy nghĩ thấu đáo hơn Khúc Tranh rất nhiều, vội vàng nói: - Phương lão quỷ dám đến Chiến Thiên Thành, có thể là có chuyện quan trọng muốn thương nghị với minh chủ, cứ chờ xem hắn muốn gì, sau đó quyết định cũng không muộn.
Nghe hắn nói vậy, Khúc Tranh cũng cảm thấy có đạo lý, hơn nữa thân là chủ nhân ở đây, hắn cũng không sợ một mình Phương Bằng, cho nên trầm ngâm một lát, sau đó khẽ vuốt cằm nói: - Nếu vậy thì theo ý đại trưởng lão đi, nếu hắn thật sự dám khiêu Chiến Thiên Minh, hừ, lão phu sẽ cho hắn biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức!
Vừa dứt lời, tiếng cười ha ha vang lên ngoài điện, ngay sau đó, một âm thanh truyền đến:
- Nhiều năm không gặp, tính khí của Khúc huynh vẫn nóng nảy như vậy nha.
Thanh âm truyền đến, đồng thời ngoài điện xuất hiện một thân ảnh, đệ tử Chiến Thiên Minh cả kinh thất sắc, vội vàng ngăn lại, bị đối phương một đá đạp sang một bên, thở hổn hển nửa ngày vẫn không bò dậy được, ngay sau đó, người đó không khách khí đi vào trong điện, xem chỗ này như nhà mình vậy, vẻ mặt thích thú.
Khúc Tranh âm trầm, Mạc Tiếu Sinh cũng nhíu mày, thần sắc có chút không vui.
Người đến đương nhiên là tông chủ Lôi Đài Tông Phương Bằng, chỉ là hai người không ngờ người này da mặt dầy như vậy, không chờ mời mà tự ý vào.
Sau khi vào đại điện, Phương Bằng tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, liếc Khúc Tranh nói: - Khúc huynh, ở xa tới là khách, sao một chén trà cũng không có, Chiến Thiên Minh không hẹp hòi đến vậy chứ?
- Hừ, nếu là người khác đến, Khúc mỗ chắc chắn sẽ hoan nghênh, về phần ngươi thì... miễn trà đi. Khúc Tranh hừ lạnh.
Phương Bằng bĩu môi, nhưng cũng không nói nhiều về vấn đề này.
- Phương lão quỷ, ngươi không lo trấn giữ Lôi Đài Tông, không quản vạn dặm chạy tới Chiến Thiên Thành làm gì? Khúc Tranh không vòng vo, trực tiếp vào vấn đề chính. - Thành Bằng Huyên đã bỏ mạng ở Đế Uyển, ngươi tùy tiện rời khỏi Lôi Đài Tông, không sợ có người nhân cơ hội ra tay sao?
- Ai dám? Nghe Khúc Tranh nói đến chuyện Thành Bằng Huyên bỏ mình, sắc mặt của Phương Bằng lập tức u ám, hừ lạnh: - Tuy rằng Thành trưởng lão bất hạnh bỏ mình, nhưng Lôi Đài Tông cũng không phải ăn chay, ai dám đi tìm chết?
- Khẩu khí cũng không nhỏ. Khúc Tranh cười, ánh mắt ẩn chứa sự nguy hiểm: - Nếu lão phu giữ ngươi lại đây, vậy thì Lôi Đài Tông cũng chỉ là hạng tép riu mà thôi.
- Giữ ta lại? Phương Bằng chỉ vào mình, cười nói: - Khúc huynh bớt khoác lác đi, nếu ngươi thật sự nắm chắc thì thử một chút, để xem Chiến Thiên Thành có thể giữ Phương mỗ lại hay không.
Vừa dứt lời, ánh mắt Khúc Tranh càng thêm nguy hiểm, dường như thực sự có ý xuất thủ.
Dù sao nếu giết Phương Bằng ở đây, vậy Lôi Đài Tông tất sẽ tan rã, đến lúc chỉ còn Chiến Thiên Minh độc bá U Ám Tinh.
Nhưng Phương Bằng vẫn vô cùng bình tĩnh, phảng phất như có gì đó để dựa vào, làm cho Khúc Tranh không dám nắm chắc, không dám quyết định.
Mạc Tiếu Sinh cũng nghi ngờ, tuy thực lực Phương Bằng không tệ, nhưng nếu vào Chiến Thiên Thành, muốn đi ra không còn do hắn quyết định nữa, lão già này không ngu ngốc như vậy chứ?
- Được. Giằng co một hồi, Phương Bằng khoát tay áo nói. - Nói thật, lần này Phương mỗ dám một mình xâm nhập Chiến Thiên Minh, cũng chỉ là phụng mệnh mà đến thôi.
- Phụng mệnh? Khúc Tranh và Mạc Tiếu Sinh ngẩn ra. - Phụng mệnh gì, phụng mệnh của ai?
Phương Bằng là tông chủ Lôi Đài Tông, ai có thể chỉ huy hắn? Hai người đều giật mình, mơ hồ có suy đoán.
- Ngươi nói thử xem? Phương Bằng híp mắt nhìn bọn họ.
Nhìn vào mặt hắn, Khúc Tranh và Mạc Tiếu Sinh đều nghiêm túc, một hồi lâu, Khúc Tranh mới chần chờ nói: - Không phải là bên kia chứ?
- Không sai, chính là bên kia, trừ bên kia ra, còn ai có thể buộc Phương mỗ đích thân đi một chuyến? Phương Bằng cười hắc hắc.
- Không lẽ các ngươi nghĩ lão phu chạy đến đây tìm chết? Tuy rằng tuổi lão phu không nhỏ, nhưng vẫn chưa sống đủ, không có gì dựa vào sao có thể đi vào hang hổ?
Mặc dù lời nói không dễ nghe, nhưng Khúc Tranh và Mạc Tiếu Sinh liếc nhau, đều thu lại sát khí.
Nếu là đối phương phụng lệnh bên kia, vậy mình không thể động thủ. Đừng thấy Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông là hai đại cự đầu của U Ám Tinh, nhưng so với bên kia, giống như gặp sư phụ vậy.
Mấy ngàn năm trước, có một thế lực là Cổ Dương Tông cùng Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông tương đương, nhưng bởi vì đắc tội bên kia nên bị nhổ tận gốc trong một đêm, đủ thấy thế lực bên kia kinh khủng cỡ nào.
Chỉ có điều, từ trước đến giờ người bên kia vẫn không màng thế sự, lần này sao lại để Phương Bằng liên lạc với Chiến Thiên Minh?
- Phương huynh, có gì nói thẳng đi, ta và ngươi đều biết, sở dĩ Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông có thể xưng bá U Ám Tinh, chẳng qua là nhờ bên kia, nếu là chuyện của bên kia, dĩ nhiên Chiến Thiên Minh ta sẽ không bàng quan đứng nhìn. Khúc Tranh hít sâu một hơi, thái độ trở nên hiền hoà hơn nhiều.
- Khúc huynh quả nhiên thức thời! Phương Bằng cười lớn, sau đó nghiêm túc nói: - Tiểu tử Lăng Tiêu Tông vừa rời khỏi Lưu Viêm Sa Địa.
- Không sai! Phương Bằng gật đầu. - Hơn nữa dựa vào lộ tuyến của hắn, dường như là muốn đi Ảnh Nguyệt Điện!
- Ảnh Nguyệt Điện? Khúc Tranh nhướng mày. - Có quan hệ gì tới chúng ta?
- Sao Khúc huynh phải giả bộ không biết? Phương Bằng cười lạnh. - Tuy rằng Lăng Tiêu Tông không là cái gì, nhưng lại ở trong Lưu Viêm Sa Địa, căn bản ai có thể tấn công, nếu theo thời gian, chờ bọn họ phát triển lớn mạnh, ta và ngươi còn có thể sống yên ổn trên U Ám Tinh sao?
- Ý của Phương huynh là bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước?
- Không sai! Phương Bằng nghiêm nghị gật đầu. - Nếu hắn cứ một mực núp trong Lưu Viêm Sa Địa, chỉ sợ quả thật không làm gì được hắn, nhưng nếu hắn không biết sống chết chạy ra ngoài, vậy thì sống chết của hắn không còn do hắn quyết định nữa rồi.
- Nói thì nói vậy, nhưng ta nghe nói thực lực của tiểu tử này không giống bình thường, người bình thường xuất thủ, căn bản không thể bắt được hắn, hơn nữa, dường như hắn còn có thể mượn rất nhiều ngoại lực cường đại.
- Vậy thì sao? Thực lực của hắn dù gì cũng chỉ mới đột phá Phản Hư Cảnh, hai nhà chúng ta có vô số cao thủ, chẳng lẽ còn không có biện pháp tóm được hắn sao?
- Ừ. Khúc Tranh gật đầu, cũng cảm thấy mình hồ đồ, nhưng vẫn hồ nghi nói: - Nhưng chuyện này có quan hệ gì tới bên kia?
- Đương nhiên có quan hệ! Phương Bằng cười hắc hắc. - Lăng Tiêu Tông có một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương, chẳng lẽ Khúc huynh chưa từng nghe nói?
- Khúc mỗ có nghe qua, nhưng thật sự là chiến hạm cấp Hư Vương sao? Khúc Tranh có chút hoài nghi.
- Có phải hay không, ngươi cứ hỏi Mạc trưởng lão, Mạc trưởng lão đã tận mắt nhìn thấy.
Khúc Tranh vội nhìn Mạc Tiếu Sinh, hắn nghiêm túc gật đầu nói: - Không sai, đúng là một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương, nhưng ta cũng không biết bọn họ lấy đâu ra, có lẽ là tìm thấy trong một di tích nào đó.
- Không quản bọn họ lấy ở đâu, mấu chốt là chỉ cần chiếm được chiếc chiến hạm này, chúng ta sẽ có thể rời khỏi U Ám Tinh, đi biệt tinh luyện thành Hư Vương Cảnh!
Vừa dứt lời, vẻ mặt Mạc Tiếu Sinh và Khúc Tranh chấn động, mắt sáng lên.
Hư Vương Cảnh, là cảnh giới mà bọn họ tha thiết mơ ước, nhưng vẫn không thể chạm đến, nhưng một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương lại biến hy vọng xa vời này thành có thể.
- Nói vậy Khúc huynh cũng hiểu rồi, hơn nữa... Diệp Tích Quân cũng ở Lăng Tiêu Tông, nghe nói còn đảm đương chức đại trưởng lão, ngươi nghĩ bên kia sẽ bỏ qua cho Lăng Tiêu Tông sao? Phương Bằng hắc hắc cười lạnh.
- Thì ra là thế! Khúc Tranh gật đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ, bất kể là vì chiến hạm cấp Hư Vương hay vì Diệp Tích Quân, bên kia cũng không thể ngồi nhìn Lăng Tiêu Tông phát triển lớn mạnh, khẳng định sẽ tìm cơ hội diệt trừ.
Mà tông chủ Dương Khai của bọn họ đi ra ngoài, là một cơ hội tốt!
- Chuyện này chỉ có hai nhà chúng ta xuất lực sao?
Khúc Tranh hỏi.
- Tạm thời là như vậy, nhưng bên kia cũng sẽ phái thêm người.
- Bọn họ tính toán thật tốt. Khúc Tranh hừ lạnh, không nghĩ cũng biết nếu có thể diệt trừ Lăng Tiêu Tông, chiến hạm cấp Hư Vương kia chắc chắn sẽ rơi vào tay bên kia, về phần Lôi Đài Tông và Chiến Thiên Minh, cũng chỉ có thể húp chút cháo mà thôi.
- Ai bảo quả đấm của người ta lớn chứ. Khúc Tranh bất đắc dĩ cười khổ.
- Lời ta đã nói xong, cụ thể muốn hợp tác như thế nào, chúng ta cần thương nghị cẩn thận, bởi vì này lần quan hệ đến chiếc chiến hạm kia và Diệp Tích Quân, cho nên không đơn giản chỉ đánh chết Dương Khai là được, mà là phải bắt sống, dùng hắn để bức Lăng Tiêu Tông cam tâm tình nguyện giao ra chiến hạm.