Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1539: Tham kiến tông chủ.



Chính là tiểu tử kia! Nghe Lương Vĩnh hỏi, Thiện Anh chỉ ra, cắn răng nói: - Chính là hắn, hắn không hề coi Lăng Tiêu Tông chúng ta ra gì. Thiện mỗ đã nói rõ ràng cho hắn, Bích Ba Thành được Lăng Tiêu Tông quản lý, Thiện mỗ cũng là người của Lương thành chủ nhưng tiểu tử này coi trời bằng vung, to gan làm bừa, không hề tin tưởng, xin Lương thành chủ dạy dỗ hắn.

Nói rồi, Thiện Anh dương dương đắc ý nhìn sang Dương Khai, ánh mắt tràn đầy sảng khoái cùng chờ mong.

Hắn chờ mong nhìn thấy cảnh Dương Khai quỳ xuống xin tha, để hắn có thể trút ra cơn giận.

Nhưng làm hắn thất vọng, là Dương Khai không hề có biểu hiện hoảng hốt thất thố, vẫn bình tĩnh đứng đó, khoanh tay ôm ngực, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, ánh mắt ngông nghênh liếc Lương Vĩnh.

Tiểu tử quả nhiên to gan! Lương thành chủ đích thân tới đây, hắn vẫn còn không sợ, lúc này Thiện Anh không khỏi có chút bội phục Dương Khai.

Nhưng hắn không coi ai ra gì như vậy, sẽ chỉ càng chọc giận Lương thành chủ, đến lúc đó kết cục sẽ càng thảm hại hơn.

Thiện Anh thầm cười lạnh, vô tình cố ý liếc Lương Vĩnh, vừa thấy hắn đang sải bước nhanh chóng tiến về phía Dương Khai.

Thiện Anh không khỏi mở to mắt, thầm mong chờ trò hay diễn ra.

Mấy người cô gái áo xanh cũng toát mồ hôi ướt tay, thần sắc hoảng hốt, những võ giả lên tiếng ủng hộ đứng đằng sau Dương Khai, thấy Lương Vĩnh hùng hổ tiến tới, theo bản năng lùi lại mấy bước, kéo ra khoảng cách với Dương Khai, sợ bị tai họa lây.

Có những người thầm hối hận vừa rồi quá xung động.

Đại danh của Lương Vĩnh, bọn họ đã sớm nghe nói.

Từ sau khi Chiến Thiên Minh bị diệt, hắn liền làm thành chủ Chiến Thiên Thành, được Lăng Tiêu Tông trực tiếp quản lý.

Mấy năm qua tuy rằng thanh danh Lăng Tiêu Tông lan xa, nhưng bọn họ làm việc khiêm nhường, chưa từng nghe có đệ tử Lăng Tiêu Tông nào xuất hiện bên ngoài. Còn Lương Vĩnh, dường như trở thành người phát ngôn đối ngoại của Lăng Tiêu Tông!

Hiện tại hắn đến đây, mặc kệ thực lực của hắn thế nào, cũng là đại biểu quái vật lớn Lăng Tiêu Tông!

Dù cho hắn là người bình thường không có tu luyện, nhưng cũng không ai dám ra tay với hắn. Huống chi, hắn còn là cường giả đỉnh cao Phản Hư tam tầng cảnh, chỉ riêng thực lực đã vượt trên Thiện Anh một đoạn.

Tiểu tử này xong rồi!

Rất nhiều người nhìn Dương Khai, đều toát ra đồng tình, mặc kệ chỗ dựa sau lưng tiểu tử này lớn cỡ nào, chỉ sợ hôm nay chết thảm cũng không ai dám báo thù thay hắn.

Khoảng cách mười mấy trượng rút ngắn, Lương Vĩnhvội chạy tới trước mặt Dương Khai, không chút chần chờ, kéo vạt áo, quỳ một chân xuống, cúi đầu trầm giọng hô: - Thuộc hạ Lương Vĩnh, tham kiến tông chủ!

Động tác lưu loát, như đã diễn tập vô số lần, không có một chút lạ lẫm.

Dương Khai sắc mặt lạnh lùng, đừng trên cao nhìn xuống hắn, khóe miệng vẫn cười lạnh, cao thâm khó lường.

Tròng mắt lại rớt đầy ra đất.

Toàn bộ mọi người nhìn cảnh này đều há to miệng, mắt trợn tròn, đều cho là mình nhìn nhầm, nghe nhầm, đang nằm mơ.

Tràng cảnh yên lặng không tiếng động, nhưng mơ hồ, có luồng hơi lạnh bao trùm phủ thành chủ, không ít người như lọt vào hầm băng.

Thiện Anh tràn đầy kinh ngạc, sững sờ nhìn Lương Vĩnh.

Hắn bỗng phát hiện, trên trán Lương Vĩnh toát ra mồ hôi, tụ lại chảy từ trán xuống má.

Tách... tách....

Người Thiện Anh chấn động, trong đầu chợt lóe lên, bỗng nhớ tới một tin tức mình nghe được trước kia.

Nghe nói Dương Khai tông chủ Lăng Tiêu Tông, dường như cũng là một thanh niên không lớn tuổi, căn cứ những miêu tả mình nghe, mơ hồ có chút tương tự với kẻ gây chuyện này...

Mà vừa rồi Lương Vĩnh xưng hô với hắn hình như là....

Thiện Anh chợt trợn mắt, thiếu chút ngất đi.

- Chúng thuộc hạ tham kiến tông chủ, không biết tông chủ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin tông chủ thứ tội! Tiếng hô đồng loạt vang lên từ những võ giả mà Lương Vĩnh dẫn tới, rung động vòm trời, rung động tâm linh mọi người.

Cô gái áo xanh lại một lần nữa ngây dại, ngơ ngác nhìn Dương Khai, thật lâu sau mới hiểu ra được, ánh mắt lóe lên ánh sáng khác thường.

- Lương Vĩnh... Dương Khai nhàn nhạt gọi.

- Có thuộc hạ!

Lương Vĩnh vội đáp, giọng đang run lên.

- Mấy năm không gặp, ngươi có tiền đồ đấy. Dương Khai khẽ cười lạnh.

- Thuộc hạ không dám! Mồ hôi lạnh trên trán Lương Vĩnh không ngừng nhỏ xuống, cả người như vớt ra từ trong nước, quần áo bị nhuộm ướt, nghe ra giọng bất mãn của Dương Khai, vội nói: - Thuộc hạ không biết quản lý thủ hạ, làm liên lụy tông chủ, xin tông chủ trách phạt!

- Ừm! Chuyện trách phạt ngươi để sau, nhưng mà bổn tông chủ thật tò mò, khi nào mà ngươi gia nhập Lăng Tiêu Tông? Bổn tông chủ không lên tiếng, là ai thu nhận ngươi?

Lương Vĩnh khẽ run lên, khóe mắt hung ác liếc Thiện Anh, trong lòng căm hận không thể nói hết.

Vừa rồi hắn ở Chiến Thiên Thành nhận được tin báo, nghe có người gây chuyện trong này, liền dẫn một đoàn người thông qua pháp trận không gian chạy đến, nào ngờ mới ra khỏi phủ thành chủ, liền thấy người mà đời này hắn sợ hãi nhất.

Hắn hận không thể bầm thây tên Thiện Anh ngu xuẩn không có mắt này.

- Tông chủ minh giám, thuộc hạ ngóng trông hùng uy tông môn, dốc sức đổ máu để gia nhập, nhưng vẫn không được như nguyện. Thuộc hạ được tông chủ coi trọng, làm thành chủ Chiến Thiên Thành, thay tông chủ và tông môn quản lý Chiến Thiên Thành, tập trung vật tư. Nhưng thuộc hạ chỉ là người Chiến Thiên Minh còn sót lại, vì sợ không thể phục chúng, cho nên tuyến bố với bên ngoài như thế, cũng chỉ là bất đắc dĩ, chuyện này Cát phó thành chủ cũng hiểu. Lương Vĩnh thoáng trầm ngâm, vội bẩm báo.

- Vậy sao, Tiểu Thất, có chuyện này? Dương Khai ngẩng đầu nhìn vào một võ giả răng hô trong đám đông.

Người sau gật đầu.

- Ừm, nếu là thế, vậy coi như thôi. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Nghe vậy, Lương Vĩnh không khỏi thở ra.

Trong lòng còn chưa buông lỏng, lại nghe Dương Khai nói: - Vậy chúng ta lại nói chuyện Bích Ba Thành này.

Trong lòng Lương Vĩnh co rút, cảm giác không ổn lại tuôn ra.

- Nghe nói Bích Ba Thành phụ thuộc Chiến Thiên Thành? Dương Khai nhìn Lương Vĩnh hỏi.

- Hồi bẩm tông chủ, quả thật là vậy. Chẳng những Bích Ba Thành, tất cả thành trì trong phạm vi mấy triệu dặm đều phụ thuộc dưới Chiến Thiên Thành, tổng cộng có 9 thành trì lớn nhỏ!

- Làm không tệ. Dương Khai mỉm cười.

- Cảm tạ tông chủ khen ngợi, phục vụ cho tông môn là vinh hạnh của thuộc hạ.

- Nói vậy, tất cả hành động trong Bích Ba Thành đều là do Chiến Thiên Thành chỉ thị? Dương Khai cười hì hì nhìn Lương Vĩnh.

Lương Vĩnh hoảng hốt, vội nói: - Cũng không phải vậy, thuộc hạ chỉ là để các thành trì phụ thuộc nộp một chút vật tư thánh tinh mỗi năm, về phần mọi chuyện trong thành trì, thuộc hạ vẫn không can thiệp, đều cho mỗi thành chủ quản lý.

- Đáp cũng hay. Dương Khai cười ý vị sâu xa.

- Tông chủ... Cát Thất khó hiểu nhìn Dương Khai. - Bích Ba Thành này đã xảy ra chuyện gì sao?

- Hôm nay ta mới đến đây, biết không nhiều, nếu ngươi muốn biết, không ngại hỏi những người này. Dương Khai chỉ về phía vô số võ giả vây xem.

Cát Thất trầm ngâm, mơ hồ cảm giác chuyện này không đơn giản, vội đi tới, chắp tay với mọi người: - Các vị, tại hạ Cát Thất, phó thành chủ Chiến Thiên Thành, đệ tử Lăng Tiêu Tông! Nếu các vị có chuyện gì, không ngại nói cho Cát mỗ. Cát mỗ lấy danh dự tông môn bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có ai khó dễ các vị.

Hiện trường lặng ngắt, không ai nói gì, đều sững sờ nhìn Cát Thất.

Bọn họ sợ hãi, không tín nhiệm Cát Thất, tự nhiên không có gan dám lột trần chuyện của phủ thành chủ Bích Ba Thành.

Cô gái áo xanh há miệng, muốn nói gì, vẫn nuốt trở vào.

- Phỉ Nhi, có chuyện gì cứ việc nói, ta ở đây, không ai dám làm gì các ngươi. Dương Khai chú ý, lên tiếng trấn an.

Cô gái áo xanh như được khích lệ lấy được dũng khí, hít sâu một hơi, yêu kiều nói: - Tứ thúc của Phỉ Nhi bởi vì không muốn nộp thánh tinh, 2 năm trước bị người phủ thành chủ đánh chết!

- Còn có hôm nay, chúng tôi liều sống liều chết lấy được tiền lời, người phủ thành chủ đều muốn cướp hết, không chỉ vậy, ngay cả Phỉ Nhi cũng muốn cướp, nếu không phải Dương đại ca ra tay, hậu quả không thể tưởng tượng. Một người trẻ tuổi khác hô lên.

Sắc mặt Cát Thất trầm xuống.

- Bích Ba Thành không phải chỗ người ở, toàn bộ tiền lời đều phải nộp 70% lên phủ thành chủ, chúng tôi không thể sống nổi.

- Trong phủ thành chủ có một danh sách, người bị xếp vào danh sách, không được phép rời Bích Ba Thành, nếu phát hiện giết không tha. Đã có rất nhiều người muốn rời Bích Ba Thành đều chết hết.

Trong đám đông bắt đầu vang lên tiếng hô lẻ tẻ, rất nhanh, vô số người tranh nhau hô lên.

Sắc mặt Cát Thất ngày càng lạnh lẽo, Dương Khai cũng ngày càng âm trầm.

Hồi lâu sau, những tiếng la hét mới dần lắng xuống, Dương Khai cùng Cát Thất liếc nhau, nhìn ra giận dữ trong mắt đối phương.

Bích Ba Thành làm những chuyện độc ác như vậy vốn không sao, U Ám Tinh lớn như vậy, cuối cùng cũng có những chỗ làm thế. Nhưng làm Dương Khai căm tức, đó là Bích Ba Thành lấy danh tiếng Lăng Tiêu Tông để làm những chuyện này.

Bằng không phủ thành chủ đã sớm bị vô số võ giả san bằng.

Uy danh Lăng Tiêu Tông lớn như vậy, làm cho Bích Ba Thành dù oán than ngập trời, cũng không ai dám chống cự.

Chuyện như vậy là bôi nhọ Lăng Tiêu Tông, cứ như thế, Lăng Tiêu Tông làm sao còn đứng vững được trên U Ám Tinh.

Trong vòng mấy triệu dặm quanh Chiến Thiên Thành có 9 tòa thành nhỏ, Bích Ba Thành như vậy, những thành trì khác thì sao?

- Tiểu Thất, ngươi làm phó thành chủ thật là không xứng chức! Dương Khai liếc sang.

Cát Thất tràn đầy hổ thẹn.

Hắn không thể ngờ tình hình bên ngoài lại như vậy.

Từ 3 năm trước, Dương Khai bảo hắn ở lại Chiến Thiên Thành làm phó thành chủ, hắn cũng không rời Chiến Thiên Thành, bình thường ở trong nhà, ngẫu nhiên chú ý tình hình Chiến Thiên Thành.

Thật ra bên kia tuân thủ nghiêm ngặt chính sách lôi kéo lòng người khi Dương Khai rời đi, thu thuế thấp gần như không đáng kể, thu hút rất nhiều võ giả đến định cư, hiện tại Chiến Thiên Thành tràn đầy người, một mảnh phồn vinh.

Nhưng các thành trì bên dưới Chiến Thiên Thành quản lý, lại không như vậy.

Ở bên dưới hào quang che khuất, có những kẻ giở trò ác độc trong tối, xói mòn lòng người.

May mắn Dương Khai phát hiện sớm, bằng không hậu quả khó tưởng tượng, nghĩ vậy, Cát Thất ứa mồ hôi lạnh, đồng thời càng thêm giận dữ.