Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1542: Quái thai.



Trước Dương Viêm cũng đã nói, năm đó Đại Đế chế tạo tổng cộng 10 khối Tinh Đế Lệnh, mỗi một khối đều phong ấn một loại thần thông của Đại Đế.

Giờ này nàng muốn mình bảo quản thích hợp hơn, chẳng lẽ trong Tinh Đế Lệnh này còn ẩn giấu huyền cơ gì?

Bất quá không quản ẩn giấu cái gì, chỉ sợ đều phải gom đủ 10 khối mới có thể hiểu được.

Nhưng muốn gom đủ nói dễ hơn làm. Từ khi mình đi vào Tinh Vực tới nay, đã qua nhiều năm như vậy, đủ loại cơ duyên xảo hợp, mình mới chỉ có bốn khối mà thôi, sáu khối còn lại có trời mới biết đang lưu lạc ở địa phương nào.

Dương Khai duy nhất biết, là ở Hằng La Thương Hội trên chủ tinh Thủy Nguyệt Tinh có một khối, đây là năm đó lúc vô tình tán gẫu cùng Tuyết Nguyệt biết được.

Hắn không có nghĩ nhiều, cẩn thận thu cất khối Tinh Đế Lệnh thứ tư, sau đó bảo Diệp Tích Quân truyền tin cho Tiền Thông, Phí Chi Đồ cùng Càn Thiên Tông bên kia, nói cho bọn họ biết thời cơ đã đến, rồi rời đại điện.

Ba năm trước, Dương Khai đã lên kế hoạch đi xa.

Nếu không có chuyện lúc trước, có lẽ hiện tại đã ở trong Tinh Vực rồi.

Bởi vì Tinh Đế Sơn bên kia quấn lấy không thể không tạm gác lại, giờ này mình thoát vây ra, cũng là lúc nên đi xa, tìm con đường về nhà, tìm vị trí một giai nhân không biết lưu lạc tại đâu trên Tinh Vực.

Trên đường đi về Thiên Nhất Cung, trước mắt Dương Khai xẹt qua hình ảnh Tô Nhan, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa.

Năm đó sau lần từ biệt ở Thông Huyền đại lục, thoáng cái đã hơn hai mươi năm...

20 năm này, trải qua mưa gió, tu vi của mình cũng từ Nhập Thánh Cảnh nhảy lên tới Phản Hư Cảnh, so với năm đó khi vì nghĩa không quản tới hết thảy xông vào Tinh Vực, đã cường đại hơn không chỉ gấp trăm lần.

Nhưng võ đạo không có tột cùng, tu vi cảnh giới càng cao, Dương Khai càng phát hiện mình không đủ.

Hắn khẩn cấp muốn trở nên mạnh hơn, trèo lên đỉnh võ đạo kia, đứng ở trên đỉnh núi để quan sát chúng sinh!

Bên tai truyền đến hoan hô cùng tiếng gào thét, đã kéo tâm tư Dương Khai từ trong ký ức trở lại, quay đầu nhìn liền thấy bên kia một đám người vây quanh chung một chỗ, cũng không biết đang làm gì, mà có vẻ rất náo nhiệt.

Những người này đều là đệ tử của Hải Khắc gia tộc trước đây, đi theo Vũ Y thoát khỏi gia tộc, một mực đi theo bên cạnh Dương Khai.

Tuy rằng năm đó tu vi của bọn họ tầng thứ không đủ, nhưng những năm này dưới phụ trợ của các loại vật tư tu luyện cùng môi trường tu luyện tốt đẹp, mỗi người đều thực lực tăng tiến vùn vụt, phần lớn đều đã đạt tới Thánh Vương Cảnh!

Hai người Dư Phong, Vũ Y thì chỉ thiếu chút là có thể đột phá đến Phản Hư Cảnh.

Tại Lăng Tiêu Tông tu luyện, chỉ cần tư chất không quá kém, căn bản không cần lo lắng vấn đề đột phá, có các loại linh đan diệu dược phụ trợ; bên trong Thăng Long Điện còn có Vạn Niên Hương khu trừ tâm ma tạp niệm, còn có Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ trợ giúp võ giả cảm ngộ thiên đạo võ đạo.

Mỗi một võ giả lúc đột phá ở Lăng Tiêu Tông đều không cảm giác được khó khăn gì, hết thảy đều nước chảy thành sông.

Thời điểm này, hơn 20 người vây quanh chung một chỗ, nhìn vào giữa sân gào thét cổ vũ.

Dường như có hai người đang đấu luận bàn, không ngừng truyền ra thanh âm quyền cước va chạm nhau.

Các đệ tử đang dùng luận bàn để tăng lên thực lực, đến mức không nhìn thấy mình, đây là chuyện tốt. Dương Khai cười nhạt một tiếng, vốn cũng không có ý muốn đi tham gia náo nhiệt, nhưng trong lúc vô tình ánh mắt của hắn nhìn thấy một thân ảnh đang luận bàn, hắn không khỏi khẽ "Ồ" một tiếng, rồi bước nhanh tới bên đó.

Tâm thần mọi người đều bị trận chiến trong sân hấp dẫn, Dương Khai đến cũng không làm kinh động bất kỳ kẻ nào.

Ở giữa sân, quả thật có hai người đang luận bàn, nhưng khác với tưởng tượng của Dương Khai, bọn họ không có so đấu bí thuật bí bảo, càng không có so đấu thánh nguyên, mà chỉ đơn thuần là so đấu lực lượng cùng phản ứng, vật lộn giáp lá cà!

Một người trong đó. Dương Khai nhìn rất quen mặt nhưng không nhớ tên, là một người khôi ngô, thân thể bền chắc to con, bắp thịt nổi cuộn. Vừa thấy là biết thuộc loại người có lực lớn, tu vi cũng không kém, là Thánh Vương nhất tầng cảnh!

Nhưng để Dương Khai chú ý chính là đối thủ của người này.

Đó lại là một tiểu nha đầu!

Thoạt nhìn bộ dáng chỉ có 10 tuổi, thân thể thon nhỏ lại lanh lẹ giống như khỉ vượn, bay nhảy chung quanh người kia, động tác vô cùng nhanh chóng.

Tiểu nha đầu tóc còn có màu hơi vàng nhạt, cột thành hai chùm tùy ý thả phía sau buông xuống trên bờ vai, ngũ quan thanh tú, thoạt nhìn rất là đáng yêu, trong quay cuồng bó tóc tung bay giống như thân người tiểu nha đầu.

Tuổi tuy nhỏ, nhưng đã có dáng vẻ mỹ nhân.

Trong lúc đang tránh né công kích của người kia, thường thường tiểu nha đầu có thể tinh chuẩn tìm được cơ hội, tung ra quả đấm nhỏ đánh trúng các bộ vị trên thân thể người kia.

Một quyền nhìn như rất nhẹ như thế, lại chứa lực lượng khiến mọi người nhìn thấy mà cảm thán! Hình thể cường kiện như người kia, mà bị đánh trúng một quyền, thân thể cũng chấn động mạnh, phải nhe răng trợn mắt một trận.

Dương Khai phát hiện người kia hai con mắt đều bầm đen, rõ ràng là bị tiểu nha đầu đánh trúng.

Mà dường như người kia ra tay cũng không có lưu tình chút nào, từng quyền tung ra đều vang lên tiếng xé gió, làm cho Dương Khai đều có chút lo lắng đề phòng, sợ tiểu nha đầu không chịu nổi, sẽ bị đánh tan xương nát thịt.

Thế nhưng lo lắng của hắn là dư thừa, người vây xem không có người nào tỏ ra lo lắng cho tiểu nha đầu, mọi người đều gào thét cổ vũ, có người còn cười chế giễu người kia thực lực yếu kém, có người còn bơm hơi cho tiểu nha đầu... gào thét cố lên... hiện trường phi thường náo nhiệt.

- Lâm Vận Nhi? Dương Khai bỗng nhiên nhận ra thân phận của tiểu nha đầu.

Không ngờ là tiểu cô nương năm đó Dương Khai mang về từ Lâm Hải Thành.

Là được Hoàng Quyên thu nuôi kia.

Năm đó lúc mang tiểu cô nương về đây, chỉ mới 7, 8 tuổi, giờ này đã qua ba năm, không sai biệt lắm cũng chính là ở tuổi này.

Dương Khai đã sớm biết thân thể nho nhỏ của Lâm Vận Nhi có thể bạo phát ra lực lượng cực mạnh, nhưng hôm nay chứng kiến, mới biết mình còn đánh giá thấp tiềm lực của tiểu nha đầu.

Nhỏ nhoi 10 tuổi, giờ này tiểu nha đầu chỉ đơn thuần so đấu trên lực lượng, tiểu nha đầu đã thắng hơn người kia là Thánh Vương nhất tầng cảnh, thậm chí còn cao hơn một chút, nếu không đối phương cũng sẽ không rơi xuống hạ phong như thế.

Đây là cái quái thai gì? Dương Khai chậc chậc lưỡi lấy làm kỳ.

Ngay lúc Dương Khai thật hứng thú quan sát Lâm Vận Nhi, tiểu nha đầu thân hình thoắt một cái, bỗng nhiên chui qua từ dưới thân người kia, sau đó nhảy lên thật cao, móc một quyền thật đẹp ngay chính giữa cằm người kia, đánh hắn bay ra ngoài.

"Huỵch..." Người kia ngã nhào trên đất, sắc mặt đỏ bừng, vùng vẫy một hồi lâu mới chật vật bò dậy.

Người vây xem cười ha hả, trong đó cười vui sướng nhất là thuộc về Dư Phong.

Đánh bại đối thủ của mình, Lâm Vận Nhi dường như rất cao hứng, hưng phấn nhảy tung tăn, miệng gào to.

Dương Khai nhìn tiểu nha đầu, trong mắt lộ vẻ trầm ngâm.

Nếu như thật cận chiến sinh tử, khẳng định tiểu cô nương không phải đối thủ của người kia, dù sao tu vi cảnh giới chênh lệch nhiều lắm. Nhưng nếu chỉ so đấu độ linh hoạt cùng lực lượng thân thể, thì tiểu cô nương lại thắng với ưu thế tuyệt đối.

Tiểu nha đầu mới mười tuổi, tiềm lực vô cùng, nếu như có thể theo năng lực này dạy cho tiểu nha đầu, ngày sau thành tựu nhất định không thể lường!

Có ý tứ! Thật có ý tứ! Dương Khai lập tức hứng thú.

- Ồ! Ngài là đại thúc kia? Lâm Vận Nhi chợt phát hiện Dương Khai, đưa tay chỉ vào hắn kêu lên.

Dương Khai sắc mặt tối sầm.

- A... Là tông chủ! Dư Phong quay đầu nhìn lại, kinh hô một tiếng, vội vàng giơ tay che mắt. Dường như là muốn che giấu thứ gì, ánh mắt hốt hoảng.

Dương Khai đưa mắt nhìn qua, phát hiện người vây quanh chỗ này, đa số đều đôi mắt bầm đen, đầy mặt xấu hổ.

- Đều bị đánh ngã? Dương Khai chậc chậc lấy làm kỳ.

- A a... Dư Phong dáng rất lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Hắn giờ này tốt xấu cũng là tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh. Chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn thăng Phản Hư Cảnh, nhưng trong so đấu với Lâm Vận Nhi, vẫn không cẩn thận một chút trúng một quyền của đối phương, kết quả thành như bây giờ.

Chuyện này chính là mối sỉ nhục lần đầu trong đời của hắn...

- Thật mất mặt! Dương Khai bĩu môi, lại vẫy vẫy tay về phía Lâm Vận Nhi: - Vận Nhi qua đây!

Tiểu cô nương nhưng thật ra rất nghe lời, vội vàng đi tới trước mặt Dương Khai. Ngẫm nghĩ gì đó rồi nói tiếng giòn tan: - Đệ tử Lâm Vận Nhi, ra mắt tông chủ... đại thúc!

- Ừm! Dương Khai gật gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười cả người lẫn vật vô hại: - Hai chữ phía sau, lần sau cũng không cần nói!

- Dạ! Tiểu cô nương gật gật đầu.

Diệp Tích Quân dạy không tệ nha! Dương Khai nhìn tiểu cô nương, trong lòng rất hài lòng. Năm đó sau khi mang tiểu cô nương trở về, Dương Khai đã bảo Diệp Tích Quân dạy nàng, giờ này nàng biết chuyện như vậy, hiển nhiên là công của Diệp Tích Quân.

- Thích ở đây không? Dương Khai vẻ mặt ôn hòa hỏi.

- Thích! Lâm Vận Nhi lập tức đáp: - Nơi này có ăn, không có người khi dễ Vận Nhi, Diệp thẩm thẩm cùng thúc thúc bá bá ở đây đều rất tốt với Vận Nhi!

- Thích thì tốt rồi! Dương Khai mỉm cười nói: - Diệp thẩm thẩm đã tìm sư phó cho ngươi chưa?

Lâm Vận Nhi chậm rãi lắc đầu.

- Tại sao? Dương Khai ngạc nhiên.

Lâm Vận Nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng rõ ràng là thiên tài khó gặp, người như vậy, Dương Khai rất khó tưởng tượng đám người Tinh Đế Sơn kia lại không tranh nhau bể đầu.

Bọn họ tuy rằng thu đồ đệ nghiêm khắc, nhưng Lâm Vận Nhi tuyệt đối phù hợp yêu cầu, không ngờ không có người nào thu nàng làm đồ đệ, quả thật có điều kỳ quái.

- Diệp thẩm thẩm nói, bọn họ không có người nào có thể dạy ta! Lâm Vận Nhi thanh thúy đáp, lắc lắc cái đầu nhỏ bé, vui vẻ nói: - Hiện tại Vận Nhi đi theo bên cạnh Diệp thẩm thẩm tu luyện, không cần bái sư phụ nào khác!

- Cũng đúng! Diệp thẩm thẩm ngươi thực lực siêu quần, đi theo bà tu luyện cũng tốt cho ngươi!

- Dạ!

- Ừm, các ngươi tiếp tục đi! Dương Khai khoát tay, xoay người rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng cung tiễn, Dương Khai lại rơi vào trầm tư.

Không ngờ Diệp Tích Quân lại nói không có người nào có thể dạy Lâm Vận Nhi, điều này thực có chút kỳ quái.

Võ giả Tinh Đế Sơn tuy rằng chỉ có chừng 200 người, nhưng mỗi người đều có lĩnh vực tinh thông riêng, từ trong những tinh anh này tìm người dạy tiểu cô nương Lâm Vận Nhi này, cũng không thành vấn đề.

Diệp Tích Quân một khi đã nói như vậy, thì chỉ có một khả năng.

Bà ta rất coi trọng Lâm Vận Nhi, không muốn làm chuyện qua loa cho nàng, có lẽ bà ta muốn tìm người thích hợp nhất dạy cho Lâm Vận Nhi.

Chuyện này còn phải hỏi Diệp Tích Quân một chút mới được, Dương Khai đích thực rất tò mò, tiểu cô nương tuổi không lớn lắm tại sao có lực lượng kinh người như vậy.

Nói vậy Diệp Tích Quân sớm chiều chung sống ba năm với tiểu nha đầu, hẳn phải có hiểu biết nào đó.

Tâm thần mơ hồ, Dương Khai trở về Thiên Nhất Cung.

Vừa bước vào cung điện, từ chỗ sâu trong cung điện liền mơ hồ truyền đến một tiếng long ngâm trầm thấp, ngay sau đó luồng sáng xanh từ bên kia bắn nhanh tới.

Dương Khai toét miệng cười, đưa tay chụp một cái, nắm luồng sáng xanh kia trong lòng bàn tay.

Tia sáng tan đi, hiện rõ là một thanh trường kiếm xanh biếc không bén không nhọn.

Long Cốt Kiếm, Tích Thúy!

Tự nhiên hiện lên cảm giác một cỗ tâm thần tương liên, huyết mạch tương thông, tàn hồn Lục Long bơi lội chỗ thân kiếm kia dường như cũng càng thêm vui sướng hơn.

Ba năm không thấy, khí tức của Long Cốt Kiếm dường như trở nên cường đại hơn một chút, dù sao trận chiến đấu ba năm trước đây, Dương Khai đánh chết không ít người, Long Cốt Kiếm cũng cắn nuốt không ít tinh hoa máu thịt.

Ba năm qua lắng đọng lại, quả thật có thể giúp nó có chút biến hóa.

Cẩn thận xem xét một phen, xác nhận cảm giác của mình không có sai lầm, Dương Khai mừng rỡ thu cất Long Cốt Kiếm...