Mã Cách Nạp suýt chút lọt tròng, mắt trợn như mắt trâu nhìn chằm chằm vào viên linh đan.
Mặt ngoài linh đan có một tầng bao phủ như sương mù, tựa như đám mây, làm cho linh đan quấn đầy linh khí.
Tuyệt đối đúng là đan vân, dù cho cường giả Yêu tộc nơi này không có ai gặp qua linh đan sinh ra đan vân, nhưng khi linh đan này xuất hiện, bọn họ có thể lập tức phán xét ra, thứ như mây mù này quả thật là đan vân trong truyền thuyết!
Bởi vì linh khí thiên địa xung quanh đang chậm chạp tụ tập về phía linh đan này.
Nếu có thời gian, dược hiệu trong linh đan này sẽ khủng bố kinh người, đương nhiên, nó cần rất nhiều thời gian tích lũy.
Ngay cả vậy, cũng đã không thể tính hết giá trị của linh đan này.
- Ba Hạc đại nhân, đây là đan dược Hư cấp phải không? Mã Cách Nạp đi lên, run giọng hỏi.
- Không sai, đúng là đan dược Hư cấp! Ba Hạc nghiêm nghị gật đầu, vẫn còn chưa hết chấn động.
Cấp bậc đan dược càng cao, sẽ càng khó sinh ra đan văn đan vân, một luyện đan sư xuất sắc, nếu như đủ may mắn, luyện chế đan dược Địa cấp Thiên cấp bậc thấp, vẫn có một chút tỷ lệ nhỏ sinh ra đan văn đan vân.
Nhưng mà Ba Hạc chưa từng nghe, có luyện đan sư nào luyện chế đan dược Hư cấp sinh ra đan văn, càng đừng nói là đan vân vượt bậc.
Chuyện như vậy ngay cả vị luyện đan sư Nhân tộc xuất sắc nhất trên Đế Thần Tinh cũng không làm được, nên biết, người kia là luyện đan sư Hư cấp thượng phẩm!
Cô gái Nhân tộc này có trình độ luyện đan cao cỡ nào, là may mắn trùng hợp hay thật có bản lĩnh này? Lại khiến một viên đan dược Hư cấp sinh ra đan vân!
Ba Hạc bị chấn động tận cùng.
Đến lúc này, cuối cùng hắn mới hiểu được dị tượng trên bầu trời là vì cái gì, không phải vì cấp bậc linh đan rất cao, mà là vì sinh ra đan vân, điều này còn đáng quý hơn cả những đan dược đẳng cấp cao khác!
Có thể nói, dựa vào viên đan dược này, cô gái loài người này đủ sức ngạo thị cả Đế Thần Tinh.
Danh hiệu Tông sư, nàng hoàn toàn xứng đáng!
Ba Hạc nghiêm nghị kính nể, nhìn Hạ Ngưng Thường, thần sắc nhưng trọng nói với Mã Cách Nạp: - Hơn nữa, đây là một viên Ngưng Hư đan!
Mã Cách Nạp hít một hơi lạnh.
Ngưng Hư đan, dù chỉ là Hư cấp hạ phẩm đan, nhưng nói về luyện chế khó khăn, còn muốn khó khăn hơn cả Hư cấp trung phẩm đan. Bởi vì loại đan dược này cho võ giả dùng khi đột phá Phản Hư Cảnh, có hiệu quả hỗ trợ đột phá bình cảnh.
Có viên Ngưng Hư đan này, bất cứ Thánh Vương tam tầng cảnh nào đều sẽ không hề trở ngại đột phá Phản Hư Cảnh, không cần lo nguy hiểm thất bại.
- Nói như vậy, vị đại sư này tối thiểu cũng là luyện đan sư Hư cấp trung phẩm? Mã Cách Nạp lặng lẽ hỏi.
- Ta xem không chỉ vậy... Ba Hạc không dám suy đoán, cẩn thận bỏ lại đan dược vào bình ngọc, cẩn thận cất vào nhẫn không gian của mình. - Mặc kệ thế nào, nhất định phải hộ tống an toàn vị đại sư này đến hành cung, cụ thể làm thế nào, ngươi biết rõ!
- Ta biết, Ba Hạc đại nhân yên tâm! Mã Cách Nạp gật đầu ngưng trọng.
Những năm qua lĩnh chủ đại nhân vốn mở rộng thu nhận nhân tài Nhân tộc đặc thù, cô gái Nhân tộc này hẳn là loại lĩnh chủ đại nhân thích nhất, Mã Cách Nạp làm sao không dốc hết sức?
Xác nhận cấp bậc cùng giá trị linh đan, thái độ đối đãi Hạ Ngưng Thường của Mã Cách Nạp càng thêm thân thiết, cực lực mời Hạ Ngưng Thường đi phủ thành chủ nghỉ ngơi.
Hạ Ngưng Thường một bụng ủy khuất.
Nàng luyện chế ra viên linh đan sinh ra đan vân đầu tiên, lại bị cường giả Yêu tộc không nói một tiếng cầm đi.
Dương Khai an ủi nàng mấy câu, mới làm tâm tình của nàng khá hơn.
Mã Cách Nạp mời, Dương Khai cũng biết hắn tính toán cái gì, tự nhiên sẽ không từ chối, thay thế Hạ Ngưng Thường đồng ý.
Mã Cách Nạp thế mới biết, Dương Khai mới chân chính là người có thể đại diện Hạ Ngưng Thường, xuất phát từ tôn trọng Hạ Ngưng Thường, ngay cả thái độ với Dương Khai cũng biến đổi, không dám nói ra chuyện đại náo Huy Nguyệt Thành, hết sức nhiệt tình nghênh đón hai sư tỷ đệ vào phủ thành chủ, tận tình chiêu đãi.
Cùng vào phủ thành chủ, tự nhiên cũng có Di Thiên.
Hắn là tiểu công tử Thiên Nhãn Lĩnh chủ, mặc kệ đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người, nhưng lần này đi Huy Nguyệt Thành, danh tiếng hoàn toàn bị Hạ Ngưng Thường che phủ.
Đối với chuyện này, hắn lại không đố kỵ tức giận gì, dù sao cũng là mỹ nữ mà, hơn nữa sớm muộn gì sẽ là người của mình, Di Thiên tự nhiên sẽ không để ý.
Hắn tự cho là như vậy!
Ở trong phủ thành chủ 2 ngày.
2 ngày này, Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường không rời khỏi phòng, tham khảo luyện đan trong sương phòng Mã Cách Nạp an bài, cùng tìm hiểu Đan Đạo Chân Giải.
Luyện chế ra một viên Ngưng Hư đan sinh ra đan vân, Hạ Ngưng Thường lý giải đan đạo quả nhiên tăng lên vùn vụt, rất nhiều chỗ loại suy, làm cho Dương Khai cũng được lợi theo.
2 ngày sau, Mã Cách Nạp tự mình đến mời Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường, nói đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hai người là có thể lên đường đi hành cung của lĩnh chủ đại nhân.
Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường không chần chờ, thoải mái theo Mã Cách Nạp rời phủ thành chủ.
Bên ngoài phủ thành chủ, có hơn 30 cao thủ Phản Hư Cảnh chờ sẵn, mỗi người nghiêm trang, giống như sắp xảy ra đại chiến.
Kỳ thật bọn họ chỉ là phụ trách hộ tống an toàn cho Hạ Ngưng Thường.
Đối với người như Hạ Ngưng Thường, Mã Cách Nạp không dám sơ sẩy qua loa, trực tiếp điều động quá nửa cao thủ Huy Nguyệt Thành.
Đi theo còn có cường giả như Ba Hạc, còn có Di Thiên, xem chừng sẽ không có kẻ nào không có mắt dám đến khiêu khích.
Mã Cách Nạp rất biết làm việc, an bài cho Hạ Ngưng Thường một chiếc xe thú kéo hoa mỹ, hai yêu thú kéo xe dù không bằng Lôi Viêm Phi Tích của Di Thiên, nhưng cũng là yêu thú bậc tám.
Mã Cách Nạp hết sức thỉnh cầu, Hạ Ngưng Thường ngại ngùng lên xe, một đội mười mấy võ giả cưỡi sói mở đường, đằng sau có mười mấy Phản Hư Cảnh đi theo, xung quanh không thiếu cường giả ẩn nấp, phụ trách giải tán người không liên quan, thanh thế rất lớn, hùng hồn đi Huy Nguyệt Thành.
Dù nói cảnh giới những người này, trực tiếp dùng Tinh Toa bay đi thì nhanh hơn, nhưng Mã Cách Nạp thể hiện coi trọng Hạ Ngưng Thường, cho nên mới phô trương lớn như vậy.
Dương Khai cũng hưởng ké, cùng Hạ Ngưng Thường ngồi trên xe.
Thật ra hắn cũng không muốn làm lớn như vậy, chỉ là tiểu sư tỷ một mình quá lẻ loi, nàng chưa từng bị chú ý như thế.
Bất đắc dĩ, Dương Khai đành phải đi theo cùng.
Di Thiên cưỡi yêu thú hình sói theo sau, ánh mắt muốn phun lửa.
Nữ nhân xuất sắc như vậy, chỉ có hắn mới xứng đôi, tên con người Dương Khai kia là thứ gì, dù rằng chiến lực không tầm thường, nhưng dù sao chỉ là con người đê tiện mà thôi.
Hai người ở trên xe vô cùng thân thiết, suýt làm mù con mắt tà mị của Di Thiên...
Ngươi chờ đó, giết yêu thú kéo xe của bổn công tử, sớm muộn gì cũng phải tính sổ! Trong lòng Di Thiên hung ác.
Một đường yên bình, nơi này vốn là Xích Nguyệt Lĩnh, thành chủ Huy Nguyệt Thành dẫn đông đảo Phản Hư Cảnh hộ tống một tông sư luyện đan Nhân tộc đi hành cung, tuy rằng tin tức truyền ra, nhưng ở Xích Nguyệt Lĩnh không có Yêu tộc nào dám gây chuyện.
Tốc độ xe rất nhanh, gần ngang với ngự không phi hành.
Trước sau không quá 5 ngày, xa xa phía trước xuất hiện dãy nhà nguy nga.
Cung điện san sát, đình đài lầu các nối nhau, hành cung Xích Nguyệt lĩnh chủ xây dựng trên ngọn núi lớn, từ chân núi đi lên, có thể thấy cung điện ngay ngắn cùng đường đi lớn nhỏ.
Bán Nguyệt Sơn, nơi này chính là hành cung của Xích Nguyệt lĩnh chủ!
Đây là Thánh địa trong lòng tất cả Yêu tộc Xích Nguyệt Lĩnh, lãnh tụ tinh thần của bọn họ, Xích Nguyệt đại nhân, quanh năm ở nơi này.
Dương Khai đứng ở trên xe, nhìn đáng trước, ánh mắt sâu thẳm.
- Khinh La tỷ tỷ ở nơi này sao? Hạ Ngưng Thường khẽ giọng hỏi.
- Hẳn là vậy.
Dương Khai gật đầu.
- Không biết hiện tại tỷ thế nào, nhất định sẽ xinh đẹp hơn. Hạ Ngưng Thường nỉ non.
Nàng từng gặp qua Phiến Khinh La, tuy rằng năm đó ở Trung Đô cũng chỉ gặp vài lần, nhưng cô gái yêu mị tận xương này vẫn làm nàng có ấn tượng sâu sắc.
Hạ Ngưng Thường chưa từng thấy nữ nhân yêu diễm như thế, ngay cả nàng cũng không khỏi rộn ràng vì phong tình của đối phương.
Nàng dường như trời sinh mị hoặc, Hạ Ngưng Thường rất hoài nghi trên đời này còn có nam nhân nào ngăn cản được mị lực thiêu đốt của đối phương.
- Đợi lát nữa nàng sẽ biết. Dương Khai vỗ tay Hạ Ngưng Thường, ôm eo nàng, khẽ dậm chân, bay bay xuống xe.
- Khí thế hành cung của Xích Nguyệt đại nhân quả nhiên không tầm thường, bổn công tử ngưỡng mộ đã lâu, cuối cùng cũng được thỏa nguyện. Di Thiên không nhìn tới Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường vô cùng thân thiết, lại coi như không thấy, lên tiếng cảm khái về hành cung.
- Đi thôi, đến chỗ này phải đi bộ, bên phía lĩnh chủ đại nhân hẳn là đã nhận được tin, sẽ có người đến đón chúng ta. Mã Cách Nạp phất tay, để những Yêu tộc khác chờ tại chỗ, dẫn mấy người Dương Khai đi tới trước.
Xích Nguyệt lĩnh chủ quả thật đã sớm nhận được tin, cũng có người cung kính chờ đợi dưới chân núi.
Khi mấy người Mã Cách Nạp đến đây, võ giả Yêu tộc chờ sẵn nhàn nhạt liếc Hạ Ngưng Thường, gật đầu:
- Khổ cực, lĩnh chủ đại nhân có lệnh, Mã Cách Nạp hộ tống có công, ngày sau phong thưởng, xin đi dịch quán nghỉ ngơi chờ đợi.
Mã Cách Nạp hớn hở, vội cảm tạ.
Võ giả kia gật đầu, ánh mắt chuyển sang Ba Hạc, quát lớn: - Bắt lại cho ta!
Xung quanh nhảy ra mấy võ giả Yêu tộc, đồng loạt xông về phía Ba Hạc. Ba Hạc đứng yên, không có ý chống cự, tùy tiện cho những người này trói chặt mình, phong ấn thánh nguyên.
- Đã lâu không gặp, Đông Sư ngươi vẫn vô tình như vậy! Ba Hạc cười ha ha.
- Ngươi còn có mặt mũi trở về, lần này ngươi sẽ không còn sống ra khỏi Bán Nguyệt Sơn! Võ giả Yêu tộc Đông Sư kia hừ lạnh.
- Còn sống hay không, phải xem ý của lĩnh chủ đại nhân, Đông Sư à, hai ta giao tình nhiều năm, lát nữa phải nói mấy câu hay cho ta.
- Ngươi nằm mơ đi! Đông Sư liếc hắn.
- Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần lĩnh chủ đại nhân hạ lệnh ngươi, ta sẽ đích thân đưa ngươi lên đường.