Sắc mặt Huyết Luyện trầm xuống: - Tiểu tử ngươi thật không nể mặt?
- Ngươi là thứ gì? Dương Khai cười khinh miệt.
- Được! Không mấy kẻ dám nói với bổn vương như vậy, lão bất tử Thiên Thứu là một, ngươi cũng tính là một. Nhưng mà, hôm nay ngươi phải chết ở đây! Huyết Luyện gầm lên, sương mù máu trào ra, bao phủ toàn thân hắn, không thấy được bóng dáng, chỉ còn một đám mây máu lan tràn.
Sau đó, mây máu bắn ra cực nhanh, thoáng cái bao trùm Dương Khai.
Trong sương máu, truyền ra dao động năng lượng khủng bố kinh người, từng đạo huyết quang như vật sống cuốn lấy Dương Khai.
Đồng thời, lực lượng huyền diệu lan tỏa.
Dương Khai bỗng cảm giác hành động của mình trở nên khó khăn, thánh nguyên cũng mơ hồ bị áp chế.
Lĩnh vực!
Dương Khai quát lớn, Thế tràng tràn ra, không gian xung quanh vặn vẹo sụp đổ.
Nhưng Thế của hắn lại bị lĩnh vực của Huyết Luyện áp chế toàn diện, chỉ trào ra được 3 tấc, không thể đi ra xa hơn.
- Thế gần tới đại thành! Huyết Luyện kinh ngạc. - Tiểu tử quả nhiên có chỗ dựa ngạo mạn, Phản Hư lưỡng tầng cảnh lại ngưng luyện Thế đến mức này, nhưng mà... ngươi còn chưa đủ xem!
Hắn cười dữ tợn, trong người trào ra huyết khí tràn đầy lệ khí, hóa thành những con giao long, bốn phương tám hướng lao về phía Dương Khai.
Chúng ngưng luyện ra từ sát khí của Phong Ngạc Yêu Vương, võ giả bình thường chỉ cần bị xâm nhập một chút, lập tức đánh mất ý chí, nổi điên nhập ma.
Tuy rằng Dương Khai không rõ, nhưng làm sao cho chúng chạm vào?
Cả trăm sợi Kim Huyết Ti quấn quanh người, giống như cả trăm cánh tay vung lên.
Áp lực từ lĩnh vực giảm đi!
Kim Huyết Ti vốn có thần hiệu phá trừ Thế, lĩnh vực là thể tiến hóa của Thế, Kim Huyết Ti thoáng có chút tác dụng khắc chế chúng, một hai sợi thì thôi, cả trăm sợi đồng loạt tung ra, hiệu quả liền thể hiện.
Thế của Dương Khai, nháy mắt trào ra quanh người một tấc.
Hắn phất tay, cự long xanh biếc hóa thành tia sáng trở về tay, hóa thành hình thái Long Cốt Kiếm.
Trong thân kiếm truyền ra tiếng rồng gầm, Dương Khai một tay cầm kiếm, truyền thánh nguyên, chém về phía trước.
Kiếm mang xanh biếc xé rách không gian, xé khí tức hung bạo máu máu làm hai, chém vào Huyết Luyện nấp trong sương máu.
Huyết Luyện không dám đối đầu, đành phải tránh né, hắn còn chưa kịp phản ứng, một cái bóng to lớn nhảy ra từ lòng đất.
Thạch Khổi!
Lúc này Thạch Khổi hóa thành người đá khổng lồ, Hám Thiên Trụ cũng trở nên khủng bố, dài 5 trượng, cây gậy đen kéo theo khí thế hủy thiên diệt địa, thừa lúc Huyết Luyện không chuẩn bị, hung hăng nện xuống.
Huyết Luyện hoảng hốt, nào dám đón đỡ công kích của Hám Thiên Trụ, người chợt lóe lại tránh né lần nữa, đồng thời đánh ra một đấm.
Nắm đấm tỏa ra uy năng khủng bố, nện lên ngực Thạch Khổi.
Ầm, Thạch Khổi lùi lại mấy bước, trên ngực cứng rắn, đá vụn văng ra.
Thạch Khổi sững sờ một chút.
Từ khi sinh ra, nó chưa từng bị thương, hôm nay là lần đầu tiên!
Dù chỉ rớt một chút đá, nhưng cũng là bị thương.
Con mắt tròn của Thạch Khổi bùng lên ánh sáng cuồng bạo, hai tay đấm ngực thật mạnh, truyền ra tiếng đùng đùng, sau đó trong người Thạch Khổi trào ra lực lượng nóng rực làm người ta kinh hãi.
Khí tức nóng rực như muốn thiêu đốt vạn vật thế gian, bùng nổ từ bên trong.
Ngoài thân thể Thạch Khổi bỗng hòa tan, cả người đỏ rực!
Dương Khai trợn mắt há mồm, không biết Thạch Khổi đang làm cái gì. Trước kia hắn chưa bao giờ thấy Thạch Khổi biến hóa như vậy, vội vàng lùi lại, tránh né đối diện Huyết Luyện, chú ý tới Thạch Khổi.
Hắn không biết biến cố này là tốt hay xấu đối với Thạch Khổi.
Ngoài người Thạch Khổi như thêm một tầng chất nhầy, nhưng là dung nham bao phủ toàn thân.
Thoáng nhìn qua, Thạch Khổi như mặc bộ áo giáp dung nham! Trên đó tỏa ra hơi nóng, làm cho Dương Khai cũng không dám tới gần.
Hắn cảm nhận được lực lượng Thái Dương Chân Hỏa từ trên áo giáp dung nham đó!
Nháy mắt, Dương Khai chợt hiểu ra.
Năm đó Thạch Khổi quả thật cắn nuốt Thái Dương Chân Hỏa, có điều đã nhiều năm, nó vẫn không sử dụng loại lực lượng này, dẫn tới ngay cả Dương Khai là chủ nhân cũng không rõ nội tình của Thạch Khổi.
Nhưng mà hôm nay, một đấm của Huyết Luyện, rõ ràng làm cho Thạch Khổi nổi giận, nó phát huy ra toàn bộ thực lực!
Thạch Khổi mặc vào áo giáp dung nham, biến thành người khổng lồ dung nham, một tay cầm Hám Thiên Trụ to lớn, một tay nắm lại, vẻ mặt hàm hậu trước giờ bỗng toát ra một tia hung dữ, cực kỳ quỷ dị.
Đùng đùng đùng...
Thạch Khổi bước tới, không hề kiêng dè xông vào trong mây máu, vung nắm đấm nóng rực nện vào Huyết Luyện.
Huyết Luyện hét lên, một mảnh mây máu dày đặc trở nên mỏng đi thấy rõ, bị uy lực của Thái Dương Chân Hỏa làm bốc hơi.
Mười mấy đấm nện xuống, Huyết Luyện lại hiện ra bóng dáng.
Sắc mặt của hắn xanh mét, vô cùng kiêng kỵ nhìn người khổng lồ dung nham mạnh mẽ công kích mình, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Dù là hắn kiến thức uyên bác, nhưng cũng không biết sinh linh này là quái vật gì.
Lần đầu nó đánh lén mình, chỉ cao nửa người, nhỏ nhắn linh hoạt. Lần thứ hai nó đánh lén mình, lập tức trở nên cao to mạnh mẽ. Đến bây giờ, nó lại thành người khổng lồ dung nham.
Huyết Luyện liên tục lùi lại, không dám đối đầu trực tiếp với Thạch Khổi.
Chim lửa thừa cơ xông lên, không ngừng phun ra những quả cầu lửa lớn nhỏ.
Quả cầu lửa chẳng những có ngọn lửa nóng bỏng, còn có sấm sét tuôn ra.
Chim lửa cũng cắn nuốt Thái Dương Chân Hỏa, thu được trưởng thành nhảy vọt, nó còn cắn nuốt Càn Thiên Lôi Hỏa, làm ngọn lửa của mình dung hợp một tia sấm sét cuồng bạo.
Ngọn lửa của nó còn muốn khủng bố hơn Thạch Khổi, nó chỉ kém lực lượng khủng bố của Thạch Khổi, nhưng lại mạnh hơn vài phần linh hoạt.
Hai bên hỗ trợ, một dưới đất, một trên trời, hai bên liên thủ đánh cho Huyết Luyện không thể chống đỡ, không thể đánh trả.
Dương Khai mỉm cười.
Chỉ dựa vào chim lửa cùng Thạch Khổi, Huyết Luyện đã không hay ho, dù cho hắn là một vị Yêu Vương mấy chục ngàn năm trước, còn có thể vận dụng một tia lực lượng lĩnh vực, nhưng dù sao đoạt xá, thân thể hạn chế hắn phát huy thực lực.
Nếu là thời toàn thịnh, chỉ sợ nhấc tay là có thể tiêu diệt Dương Khai.
Tu vi Hư Vương tam tầng cảnh đứng đầu, không phải nói chơi.
Có điều hiện tại rồng lọt bãi cạn, không gây ra sóng gió gì.
- Cút ngay! Huyết Luyện cả người thê thảm, quần áo rách nát, không khỏi giận dữ gầm lên, hung ác đối đầu một đấm với Thạch Khổi, lực lượng khổng lồ đẩy nó lùi lại mười mấy trượng.
Nhưng nắm tay của Huyết Luyện cũng cháy khét, toát ra mùi làm người ta buồn nôn.
Ngay sau đó, hắn không dừng lại, tránh né chim lửa điên cuồng công kích, đánh thẳng về phía Dương Khai.
Dương Khai mới là nhân vật mấu chốt của trận chiến này, chỉ cần đánh chết Dương Khai, Thạch Khổi cùng chim lửa nghe theo lệnh hắn cũng không phát huy được tác dụng gì. Hắn hạ quyết tâm, ra tay toàn lực, muốn một hơi đánh chết, xoay chuyển tình thế.
Lực lượng lĩnh vực lại trào ra, bao phủ Dương Khai, Huyết Luyện hung ác lao tới.
Thế của Dương Khai trào ra, đối chọi lĩnh vực, nhưng liên tục thất bại, nhanh chóng bị áp chế trở vào.
Huyết Luyện đã đến gần, cười hung dữ, phát ra tiếng rống lớn.
Tiếng rống chói tai, như có mấy trăm cây kiếm sắc bén cắm vào trong lòng người, xuyên thủng thần hồn, nhiếp hồn đoạt phách, làm cho động tác của Dương Khai thoáng khựng lại.
- Chưa chắc! Khóe miệng Dương Khai toát ra mỉm cười quỷ dị, người chấn động, gầm khẽ: - Long hóa!
Ánh sáng vàng bùng lên, những mảnh vảy rồng vàng trồi ra trên tay phải của Dương Khai, bao bọc trên làn da của hắn.
Nắm ngón tay tỏa sáng, cả bày tay trở nên dữ tợn, hóa thành vuốt rồng.
Oai Thánh Long tràn ra.
Trong mắt Huyết Luyện theo bản năng toát ra sợ hãi, khí thế tăng vọt vô hạn bỗng nhiên rớt xuống.
Oai của sinh linh thượng cổ, có tác dụng áp chế đối với bất cứ Yêu tộc nào, càng đừng nói là Hoàng giả trong thánh linh!
Bất kể là thân thể Huyết Luyện hay thần hồn Phong Ngạc Yêu Vương, đều chỉ là dị chủng man hoang, căn bản không thể so sánh với Kim Thánh Long.
Dương Khai vươn tay phải, năm ngón chụm lại, như thanh kiếm đâm tới trước.
Phập một cái.
Thân thể phòng thủ kiên cố của Huyết Luyện trực tiếp bị tay phải của Dương Khai xuyên thủng như một miếng đậu hủ, không gặp phải cản trở nào.
Có tiếng vang truyền ra từ trong ngực Huyết Luyện, tay phải long hóa của Dương Khai nắm lấy trái tim của hắn.
Huyết Luyện khựng lại, bàn tay chộp lấy đầu Dương Khai ngừng lại, ánh mắt run rẩy.
- Đưa ngươi lên đường! Dương Khai cười hung ác, tay phải nắm chặt, trực tiếp bóp nát trái tim của Huyết Luyện.
- Tiểu tử, ngươi còn non lắm! Trước khi chết, Huyết Luyện bỗng nhiên cười quỷ dị, trái tim của hắn bị bóp vỡ, thần thái trong mắt nhanh chóng biến mất.
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, mơ hồ cảm thấy không đúng, đang muốn lùi trở ra, liền thấy một tia ánh sáng đỏ bắn ra từ đầu Huyết Luyện, không chút chần chờ nhắm thẳng vào đầu mình.
Ánh sáng đỏ tỏa ra khí tức cực kỳ khí tức quỷ dị, một đường phá tan phòng ngự thức hải, xâm nhập vào trong.
- Thì ra ngươi có ý này!
Dương Khai bừng tỉnh, không dám chần chờ, vội chìm đắm tâm thần, hiển hóa linh thể thần hồn trong thức hải.
Trong thức hải, thần thức hỏa hội tụ thành biển cuộn sóng.
Một bóng dáng xa lạ đứng giữa không trung, kinh ngạc bất ngờ quan sát xung quanh.
Hắn phát hiện, trong này không giống như mình tưởng tượng.
- Nếu như ngươi định đoạt xá thân thể ta, vậy chỉ sợ ngươi phải thất vọng.