Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1636: Giết.



- Thế gần đại thành. Dương Khai nhướng mày, lập tức cảm nhận được thiếu phụ Băng Tâm Cốc kiêng kỵ Khương Hi quả thật là có nguyên nhân, chỉ riêng Thế gần đại thành, Khương Hi quả thật có tư cách trở thành người có thể đột phá Hư Vương Cảnh.

Thế tràng vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng tràn tới trước mặt Dương Khai.

Ngay trước khi bao phủ hắn, một cỗ Thế tràng huyền diệu không kém gì Khương Hi bùng nổ từ trong người Dương Khai, đẩy ngược trở ra.

Va chạm không tiếng động, mắt thường không nhận ra.

Nhưng Khương Hi lại nghe được tâm linh mình chấn động, có tiếng răng rắc vang lên.

Thế tràng gần đại thành mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, khoảng khắc này như trứng gà ném vào tảng đá, vỡ vụn tan nát, hoàn toàn không thể duy trì được, chỉ trong nháy mắt là Khương Hi bị lực lượng ngưng tụ bao phủ.

Thế tràng của đối phương!

Khương Hi cả kinh, sắc mặt trắng bệch, thế mới ý thức được Dương Khai căn bản không đơn giản như mặt ngoài, tu vi của hắn là Phản Hư lưỡng tầng cảnh thì đúng, nhưng hắn thấu hiểu Thế vượt xa mình.

Điên cuồng thúc đẩy thánh nguyên, ngăn cản Thế tràng ảnh hưởng mình, khói độc đủ máu lan tỏa, hình thành đám mây độc quanh người, dùng nó làm phòng hộ, còn thả ra những công kích năng lượng đủ màu bắn về phía Dương Khai, tạo thành sát thương đáng sợ.

Dù là đấu Thế tràng bị áp chế, nhưng Khương Hi có nhiều thủ đoạn, không muốn ngồi cờ chết.

Hắn am hiểu dùng độc, mây độc này có uy hiếp chí mạng với thân thể.

Dương Khai nhướng mày, cũng không muốn lấy thân mạo hiểm, ngẫm nghĩ, chỉ tay ra, triệu hoán khí linh chim lửa.Trong tiếng kêu cao vút, con chim đỏ rực dài 10 trượng xuất hiện, há miệng phun ra những quả cầu lửa nóng rực, trải đầy trời ập xuống đầu Khương Hi.

Khương Hi chật vật không thôi, khói độc của hắn không làm gì được con chim lửa, mà lại bị những quả cầu lửa của nó chọc thủng trăm ngàn lỗ, bốc hơi vô số, thân thể dần lộ ra, hết sức thê thảm.

Chim lửa phun ra quả cầu lửa ngày càng nhanh hơn, Khương Hi bị đánh cho không thể chống trả, chỉ có chật vật chống đỡ, không ngừng thúc đẩy thánh nguyên tạo ra khói độc, nhưng vừa xuất hiện lại không thể duy trì, lập tức bị đánh tan.

Dương Khai vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh lừng nhìn Khương Hi, cười lạnh nói: - Lão già, ngươi không được rồi.

Chúng nữ Băng Tâm Cốc vẻ mặt ngây dại, ánh mắt thất thần nhìn cảnh này.

Chỉ dựa vào một con chim lửa quỷ dị xuất hiện, phối hợp Thế tràng của Dương Khai, liền áp chế toàn diện Khương Hi, nếu Dương Khai tìm được cơ hội, có thể Khương Hi sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Các nàng quả thật không thể hiểu được tính hợp lý của chuyện này.

Vốn dĩ các nàng đã chuẩn bị sẵn sàng thương vong thảm thiết, cho rằng mình không thoát được nạn, đã tính toán xấu nhất.

Nào biết Dương Khai không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền khủng khiếp đến thế, biểu hiện thần kỳ làm các nàng tắt tiếng.

Chỉ một con chim lửa đã làm Khương Hi trầy trật xoay sở, bị đánh cho không ngóc đầu lên được, cực kỳ chật vật, căn bản không còn thừa sức đối phó các nàng.

Lần này, có lẽ không phải chết... Trong lòng mỗi người mừng rỡ, ánh mắt nhìn Dương Khai dần thay đổi, tràn đầy kinh ngạc cùng cảm kích.

Chim lửa ngày càng dũng mãnh, đủ loại ánh lửa hoa lệ phun ra từ miệng, bắn ra từ cánh nó, chẳng những làm cho Khương Hi không thể tạo thành khói độc quy mô lớn, còn tạo ra những vết thương lớn nhỏ trên người hắn.

Mùi cháy khét dần lan tỏa.

Thần sắc Khương Hi dữ tợn, bỗng nhiên lấy ra một món bí bảo tràn đầy dao động năng lượng, miệng phun khói độc năm màu, truyền vào trong bí bảo.

Bí bảo hấp thu khói độc năm màu, nhanh chóng vặn vẹo, hóa thành con mãng xà nhiều màu to lớn.

Mãng xà vặn vẹo người, xông lên trời cao, nghênh chiến chim lửa đại triển thần uy.

Thừa cơ hội này, Khương Hi lại thúc đẩy thánh nguyên, thoáng giãy khỏi Thế tràng của Dương Khai áp chế, như sấm sét lao về phía Dương Khai.

Hắn muốn thừa cơ hội này giải quyết Dương Khai! Chỉ cần Dương Khai chết, hắn có thể làm gì cũng được.

Về phần Hỏa Diệu Tông Nghiêm Xích Lôi căn dặn... bây giờ hắn khó bảo toàn bản thân, nào còn để ý tới lời đó?

Nháy mắt, hắn lao tới chỉ còn cách Dương Khai 10 trượng, ngoài người quấn quanh khói độc không còn nhiều, chúng như có linh tính vặn vẹo, tách ra hóa thành những công kích khủng bố đánh về phía Dương Khai.

Đến lúc này chúng nữ Băng Tâm Cốc mới hồi thần lại, thiếu phụ dẫn dầu hô lên: - Mau hỗ trợ!

Vừa nói, trong người nàng trào ra dao động năng lượng hệ băng, những cọc băng uy lực không kém hình thành, đánh về phía lưng Khương Hi.

Những cô gái khác cũng phản ứng lại, thi triển bí thuật sát chiêu, đánh về phía Khương Hi.

Ánh sáng vàng tái hiện, Kim Huyết Ti lơ lửng trước mặt Dương Khai run lên, bỗng nhiên biến mất.

Khương Hi hồn vía lên mây, bỗng nhiên cảm giác không trốn khỏi cái chết trào ra trong lòng hắn, hắn khựng người lại, cắn răng lách sang một bên.

Kim Huyết Ti đột ngột hiện ra, xuyên thủng hư ảnh của hắn để lại.

Khương Hi toát đầy mồ hôi lạnh, còn chưa kịp hồi thần, công kích ngập trời của mười mấy cô gái Băng Tâm Cốc đã ập tới.

Chỗ hắn đứng, nháy mắt bị mấy trăm cọc băng bao trùm.

Năng lượng thiên địa hỗn loạn mơ hồ còn có tiếng hừ nặng của Khương Hi truyền ra, rõ ràng đã bị thương.

Tu vi các đệ tử Băng Tâm Cốc không bằng Khương Hi, một đánh một chỉ có nước miểu sát, nhưng mười mấy người liên thủ, uy lực không thể coi thường.

Bụi bậm tung lên, tràng cảnh hỗn loạn.

Thiếu phụ Băng Tâm Cốc muốn ngừng tim, căng thẳng nhìn phía trước.

- Chết rồi chưa? Có người hỏi.

Vừa dứt lời, tiếng của Khương Hi truyền tới từ rất xa: - Đám tiện tỳ Băng Tâm Cốc, các ngươi chờ đó cho lão phu, sớm muộn gì cũng có ngày lão phu giết lên Băng Tuyệt Đảo, chà đạp từng người một đến chết!

Không biết khi nào hắn đã chạy ra ngoài.

Sắc mặt thiếu phụ trắng nhợt, quay nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy bên đó có một đoàn hào quang đủ màu đang chạy cực nhanh đi xa, bóng dáng bao phủ trong đó không phải Khương Hi là ai?

Nàng lập tức quay sang nhìn Dương Khai, trong lòng chỉ mong hắn ra tay ngăn cản.

Nhưng vừa nhìn, lại ngẩn ra, chỗ Dương Khai đứng đã không bóng người, hắn đi đâu rồi.

Bỗng nhiên cảm ứng, nàng lại quay sang nhìn về phía Khương Hi bỏ chạy, đợi nhìn thấy một cái bóng chặn đường, bỗng nhiên hiểu ra.

Lần chiến đấu này đã nằm ở tầng thứ mà các nàng không thể với tới, mặc kệ Khương Hi hay Dương Khai, nội tình vượt xa các nàng vô số bậc.

Các nàng căn bản không biết Dương Khai cùng Khương Hi đã chạy ra từ lúc nào.

- Ngươi làm sao lại... Khương Hi nhìn Dương Khai chặn đằng trước, giống như thấy quỷ giữa ban ngày.

Vừa rồi hắn thừa dịp năng lượng hỗn loạn, kẻ địch bị che tầm mắt, liền thi triển bí thuật bỏ chạy, vốn tưởng thần quỷ không hay, nhưng thanh niên này lại sớm giành trước một bước cản đường.

Tuy rằng trong lòng hoảng sợ, nhưng Khương Hi cũng là hạng người độc ác, biết không đột phá ngăn cản của Dương Khai thì không trốn thoát được, cắn răng phun ra một ngụm tinh huyết, khí thế đột nhiên tăng vọt ba phần, toàn thân tràn ngập huyết quang, không chút sợ hãi đụng thẳng vào Dương Khai.

Thần sắc Dương Khai phát lạnh, hừ một tiếng cười dữ tợn: - Muốn chết!

Không tránh không né, vung nắm đấm lên, trên đó bao phủ hào quang vàng, có tiếng xèo xèo truyền ra, khí tức cực kỳ lợi hại đang phát tán.

Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, kim khí sắc bén.

Trong Ngũ Hành Kiếm Khí, với kim là sắc bén nhất.

Vận dụng Kim kiếm khí, nắm đấm của Dương Khai bao phủ vô số kiếm mang rất nhỏ không thấy được bằng mắt thường.

Cảm nhận được năng lượng khủng bố trên nắm đấm, Khương Hi tự nhiên không muốn chờ chết, lại ngưng tụ khói độc năm màu bao phủ toàn thân.

Nắm đấm đụng vào người Khương Hi, khói độc năm màu nháy mắt bị đánh tan, huyết quang cũng ầm ầm tan rã, thánh nguyên hộ thể càng không có tác dụng phòng hộ gì, bị vô số kiếm mang nhỏ đâm phá tan tành.

Xương cốt vỡ nát vang lên liên tục, Khương Hi bay ngược ra sau, giữa không trung phun ra máu.

Thần sắc dữ tợn của hắn trở nên kinh hoàng, liều mạng ổn định thân thể, nhưng Kim Huyết Ti tới ngay sau đó bùng lên, hoàn toàn chôn vùi hắn.

Đợi cho ánh sáng tan đi, cả người Khương Hi vỡ nát thành vô số mảnh, rơi khỏi bầu trời.

Khương Hi nổi danh Xích Lan Tinh, có tư cách thăng cấp cường giả Hư Vương Cảnh, ngã xuống!

Các cô gái Băng Tâm Cốc sắc mặt đỏ hồng, phát ra hoan hô, không thể kiềm chế.

Nghiêm Xích Lôi đang kịch chiến với Du Tuyết Tình thì sắc mặt đại biến, vô cùng khiếp sợ nhìn Dương Khai, động tác không khỏi chậm lại.

Du Tuyết Tình tốt xấu gì cũng là thập tam trưởng lão Băng Tâm Cốc, tuy rằng xếp hạng gần chót, nhưng thực lực cũng rất cao, làm sao bỏ qua cơ hội như thế, thừa cơ xoay chuyển thế cục, điên cuồng áp chế Nghiêm Xích Lôi.

Thật ra nàng cũng rất khiếp sợ, căn bản không thể ngờ Dương Khai có thể giết Khương Hi.

Dù sao người kia tu luyện công pháp cực kỳ quỷ dị, dù cho nàng đối mặt, cũng tuyệt đối rơi xuống hạ phong, làm không tốt sẽ bỏ mạng trong tay đối phương.

Nhưng Dương Khai lại giết được Khương Hi, trước sau chỉ tốn hai ba chục nhịp thở.

Trong Băng Tâm Cốc, có thể làm được điểm này, sợ là chỉ có đại trưởng lão.

Thanh niên này là hạng nhân vật sánh vai với đại trưởng lão? Trong lòng Du Tuyết Tình chấn động, cảm thấy nhất định phải xem xét lại Dương Khai.

- Vị sư huynh này, xin giúp thập tam trưởng lão một tay! Thiếu phụ Băng Tâm Cốc khẽ gọi Dương Khai.

- Không thành vấn đề. Dương Khai nhàn nhạt gật đầu, chỉ về phía Nghiêm Xích Lôi, quát: - Giết hắn!

Chim lửa lao thẳng về phía Nghiêm Xích Lôi.

Thực lực Nghiêm Xích Lôi vốn tám lạng nửa cân với Du Tuyết Tình, không ai làm gì được ai, nhưng có khí linh chim lửa gia nhập, Nghiêm Xích Lôi không phải đối thủ, liền tục bại trận, không thể chống trả.

- Tiểu tử, ta là trưởng lão Hỏa Diệu Tông, ngươi dám ra tay đối phó ta, ngươi chết chắc rồi. Hiện tại thu tay còn kịp, bằng không dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, Hỏa Diệu Tông cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Nghiêm Xích Lôi tức điên hét lên, hy vọng Dương Khai sợ ném chuột vỡ đồ, không liên thủ với Du Tuyết Tình.