- Ngươi cùng Lạc Hải đại nhân có thù hận hãy nói rõ đi. Nhiễm Vân Đình bỗng nhiên lên tiếng. Đây là lần đầu tiên cô lên tiếng từ lúc tới đây, trong giọng nói lại lộ ra mùi vị không cho đối phương phản bác. Điều này làm Dương Khai nhíu mày âm thầm nghĩ mình cũng không phải Băng Tâm Cốc đệ tử, loại vênh váo hung hăng ra lệnh cho mình như vậy coi là chuyện gì? Nhưng vì nghĩ cô là sư phụ của Tô Nhan nên Dương Khai cũng nể mặt cô, chỉ nói:
- Điều này xin tha lỗi cho tiểu tử không thể trả lời.
- Tiểu tử ngươi có phải không rõ tình hình hay sao? Nơi này là Băng Tuyệt Đảo của ta, ngươi lại trêu chọc Lạc Hải đại nhân cường giả như vậy. Nếu muốn sống hãy ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta, nếu không cho dù ngươi có bản lãnh bằng trời đi nữa cũng khó mà thoát kiếp nạn này. Nhiễm Vân Đình thấy Dương Khai không hiểu chuyện như vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Dương Khai nhìn cô híp mắt thản nhiên nói: