- Đây là của ta? Tô Nhan ngẩng đầu nhìn hư ảnh Băng Phương to lớn, dường nhừ cảm nhận được ánh mắt của nàng, Băng Phượng vốn không có chút ý thức nào, cúi đầu xuống, dùng đôi mắt cao quý liếc nhìn Tô Nhan, trong mắt tràn đầy thân thiết và tán dương.
Mọi người ngây ngốc.
Bổn nguyên lực Băng Phượng gia thân, Tô Nhan chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, những ngày gần đây bị Băng Ngọc Cung cắn trả lập tức được hóa giải, toàn thân đều thoải mái thư thái.
Hư ảnh tinh khiết bay lơ lửng trên đầu nàng, như là huyết dịch trong cơ thể nàng chảy ra, là một phần thuộc về nàng.
Làn da càng trở nên trắng nõn trong suốt, chiếc cổ thon dài lóe lên ánh sáng như đồ sứ tinh khiết, Tô Nhan lúc này, một thân mị lực bỗng nhân tăng lên mấy cấp bậc, đủ để điên đảo chúng sinh thế gian.
Ngay đến cả cường giả như Xích Hỏa và Lạc Hải, cũng không khỏi vì tia sáng chói mắt mà nhất thời thất thần.
- Phải, là ta mang từ Thông Huyền Đại Lục tới.
Dương Khai gật đầu.
Sư tỷ đệ hai người trao đổi như chỗ không người, không ai vì cục diện trước mắt mà lo lắng.
- Ồ…Ta cảm nhận được gì đó.Tô Nhan nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhắm mắt, tâm thần và hư ảnh Băng Phượng phát sinh và cộng hưởng kì lạ, Băng Phượng vui thích kêu to, mỗi một tiếng kêu đều ẩn chứa sức mạnh to lớn vô cùng, khí băng hàn của cả Băng Tuyệt Đảo, đều vì tiếng kêu này mà bị điều động, như chảy vào biển, hội tụ trong cơ thể Tô Nhan, để nàng không bị ràng buộc mà hấp thu.
Bản thân khí tức của Tô Nhan dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ trở nên mạnh mẽ kinh khủng.
Nàng vốn ở cảnh giới đỉnh Phản Hư nhất tầng cảnh, nếu không có sự xuất hiện Dương Khai.
Mấy ngày tới nàng chuẩn bị đột phá Phản Hư lưỡng tầng cảnh.
Nhưng bởi vì bị Băng Ngọc Công cắn trả, tu vi của nàng không tăng mà lại giảm.
Một đường mạnh như vũ bão, trong khoảng thời gian cực ngắn đột phá đến trình độ đỉnh lưỡng tầng cảnh, mới dường như vì bị cái gì đó quấy nhiễu mà dừng lại.
Loại quấy nhiều này đến từ chính Dương Khai! Hai người lúc này tạo thành trạng thái song thể đồng tâm kì dị, tu vi cảnh giới của Dương Khai chỉ là đỉnh lưỡng tầng cảnh, cho nên Tô Nhan cũng không thế tiếp tục tăng lên, nếu không nhất định sẽ đánh vỡ thăng bằng giữa thánh nguyên.
Nhưng bất kì ai cũng có thể nhìn ra, nàng vẫn còn dư lực! Nàng có năng lực đem thực lực của bản thân tấn thăng đến trình độ tam tầng cảnh.
Mọi người đều bị chấn động.
Chưa từng có ai có thể đem tu vi đột phá nhanh chóng như vậy, hỡn nữa không hề có tai họa ngầm, đây quả thực không phải cơ duyên có thể làm được, đây quả thực là kỳ tích.
Dương Khai ôn nhu cười, dường như hết thảy đều nằm trong dự liệu.
Tiếng rồng ngâm, phượng hót lại lần nữa vang lên.
Hư ảnh Cự Long màu vàng và Băng Phượng tinh khiết bỗng nhiên uốn lượn một trận.
Từ trên cao rơi xuống, rót vào trong cơ thể hai người Dương Khai và Tô Nhan, biến mất không thấy.
Bên ngoài cơ thể sư tỷ đệ hai người, thản nhiên tạo thành một khí tràng quỷ dị.
Khí tràng kia mắt thường có thể nhìn thấy được.
Một nửa vàng óng ánh, một nửa trắng như tuyết, rõ ràng là hai loại năng lượng thuộc tính hoàn toàn bất đồng, lạ có thể ở cùng một chỗ hoàn mỹ dung hợp lẫn nhau, tạo thành một cỗ khí thế vượt xa Phản Hư Cảnh! Bất kì cường giả Phản Hư Cảnh nào khi đối mặt với khí thế như vậy, đều không cách nào sinh ra lòng phản kháng.
- Đây là lá bài của ngươi? Ánh mắt Lạc Hải có chút dọa người, toát ra thần quang rực rỡ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Khai, từng bước từ trên đi xuống.
Mỗi bước đi của hắn, Băng Tuyệt Đảo tựa hồ đều sẽ lắc lư một chút, rung chuyển đến từ sâu trong lòng đất, rung động tâm linh con người.
Mỗi một bước đi của hắn, khí thế của bản thân cũng theo đó mà tăng lên.
Khí tràng âm dương vàng óng tinh khiết của hai người Dương Khai và Tô Nhan lại không cách nào chế trụ được Lạc Hải.
Dương Khai vẫn như cũ mặt không đổi sắc, cười ha ha nhìn địch nhân càng ngày càng gần.
- Nếu đây là lá bài của ngươi, vậy bổn tọa khuyên ngươi nên bỏ đi, thực lực của các ngươi như vậy quả thực là rất mạnh, đủ để không có kẻ địch ở cấp Phản Hư Cảnh, thậm chí là Hư Vương Cảnh, cũng không cách nào bắt được các ngươi.
Lời vừa nói ra, Xích Hỏa và Lạc Lê đều nhíu chặt đầu mày.
Không cần biết muốn thừa nhận hay không, lời của Lạc Hải là sự thật, hai người bất kể là ai lúc này khi đối mặt với Dương Khai và Tô Nhan, đều có một loại cảm giác rất khó giải quyết, dường như nếu cùng hai người bọn họ tranh đấu, cho dù cuối cùng có thắng, cũng phải trả cái giá cực lớn.
Đây là chuyện cực kì không thể tưởng tượng nổi.
Hư Vương Cảnh đã là đỉnh của thế giới này, bất kì Hư Vương Cảnh nào đều có thể quét ngang tất cả Phản Hư Cảnh, mặc dù có đến mấy trăm mấy ngàn cũng không thể chạm đến chéo áo của Hư Vương Cảnh.
Dương Khai sư tỷ đệ hai người dựa vào thực lực của hai ngươi liền có thể giao thủ so chiêu với một Hư Vương Cảnh, đã là cực hạn tưởng tượng của mọi người.
Những người đang ngồi, e là cũng chỉ có Lạc Hải có tư cách coi thường Dương Khai và Tô Nhan như vậy.
- Tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, bổn tọa đảm bảo không giết ngươi! Lạc Hải lạnh lùng nhìn Dương Khai, cơ hồ như muốn lật mặt nạ, không tiếp tục duy trì bộ dạng hiền từ như trước.
- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Lạc Hải, ta với ngươi không thù không oán, người lại một đường khổ sở bức bách, cũng tốt, hôm nay ta liền giết người, tránh cho sau này phiền phức.
Dương Khai tức giận quát một tiếng.
- Giết ta? Lạc Hải như là nghe thấy chuyện cười, ha ha cười lớn: -Xem ra lòng tự tin của ngươi có chút mạnh bạo a, ngươi cho rằng bộ dạng này của ngươi có thể giết được ta? Bổn tọa sẽ cho ngươi thấy cái gì mới gọi là Hư Vương Cảnh chân chính! Dứt lời, một cỗ lực lượng ly kì thản nhiên đẩy ra, bao vây hai người Dương Khai và Tô Nhan.
Vực tràng! Vực tràng cấp bậc Tinh Chủ.
Mặt đất đột nhiên răng rắc rắc vang lên, vị trí ban đầu của Băng Cung, nứt ra thành từng kẽ từng kẽ hở, uy năng của vực tràng cơ hồ khiến trời đất sụp đổ.
- Lạc Hải huynh, lão phu đến giúp ngươi!
Xích Hỏa hô to một tiếng, đồng thời cũng đem vực tràng của bản thân giải phóng, gây áp lực cho Dương Khai và Tô Nhan.
Lạc Hải liếc hắn một cái, cũng không có nói gì thêm.
Xích Hỏa chủ ý gì, hắn tự nhiên hiểu rõ.
Đơn giản là không muốn chỗ tốt bị một mình mình độc chiếm rồi, cho nên mới phải xuất thủ giúp đỡ, ý đồ muốn phân chia.
Lạc Hải vui mừng như vậy, hắn muốn chỉ là bí mật trên người Dương Khai, còn về phần nha đầu tên là Tô Nhan kia…bổn nguyên Băng Phượng mặc dù vượt trội, nhưng lại không phù hợp với đạo tu luyện của hắn, có bắt cũng vô dụng.
Vực tràng của hai đại cường giả Hư Vương Cảnh vừa xuất, sắc mặt các vị trưỡng lão Băng Tâm Cốc đều biến đổi.
Lạc Lê vội vàng giải phóng vực tràng của bản thân, triệt tiêu áp lực trên thân mọi người, đồng thời quát khẽ: -Các ngươi đi!
Nếu còn không đi, các vị trưởng lão này đều sẽ bị thương.
Đám người Băng Lung, Nhiễm Vân Đình một lời cũng không nói, nhanh chóng thi triển thân pháp rời khỏi nơi này, nhảy lên không trung ngàn trượng, quan sát bên dưới, sắc mất khiếp sợ vạn phần, chỉ lưu lại một mình Lạc Lê vẫn ở tại chỗ thần sắc phức tạp, lại không có ý nghĩa nhung tay vào, một tiếng thở dài từ miệng nàng truyền ra, ánh mắt tràn đầy vẻ tiếc hận nhìn Dương Khai và Tô Nhan.
- Sư tỷ, chuẩn bị xong chưa? Vực tràng hai đại cường giả Hư Vương Cảnh gia thân, Dương Khai vẫn như cũ nhẹ nhàng ung dung.
Từ Huyết Ngục tu luyện một phen, hắn đối với sự quấy rầy của vực tràng cường độ loại này đã có chút quen thuộc, vực tràng như này, chưa đủ để áp chế hắn, hắn không ngã, Tô Nhan cũng sẽ không có chuyện gì.
- Chuẩn bị xong rồi! Tô Nhan gật đầu.
Hai người tâm hữu linh tê, căn bản không cần Dương Khai giải thích gì, chỉ là một cái ý niệm, Tô Nhan liền hiểu Dương Khai muốn gì.
- Chuẩn bị xong rồi, vậy thì đánh thôi! Dương Khai nhếch miệng cười, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lạc Hải, tàn khốc nói: -Lạc Hải, hôm nay là ngày chết của ngươi! Dứt lời, trong lòng bàn tay bất ngờ xuất hiện một lệnh bài cổ quái.
Toàn thân lệnh bài đen như mực, cũng không biết là làm từ chất liệu gì, thoạt nhìn không bắt mắt chút nào.
Nhưng ngay khi lệnh bài vừa xuất hiện trong chớp mắt, lông mày Lạc Hải liền nhảy dựng, một loại cảm giác kinh hồn táng đảm từ trong lòng dâng lên.
- Đây là… Lạc Hải kinh nghi bất định nhìn tấm lệnh bài kia, cuối cùng phản ứng lại: -Đế Uy! Tinh Đế Lệnh?
Trong lạnh bài tản ra một luồng khí tức nhàn nhạt, gần như không cảm giác được, nhưng chính là khí tức này khiến Lạc Hải biến sắc mặt.
Mà trên lệnh bài kia có khắc một chữ “Đế”
, cũng khiến cho Lạc Hải hiểu ra lá bài cuối cùng của Dương Khai rốt cuộc là cái gì.
Cư nhiên là Tinh Đế Lệnh! Hơn nữa lại còn là một tấm Tinh Đế Lệnh chưa giải phong! Nghe đồn, nghe đồn Tinh Không Đại Đế từ cổ chí kim, lưu truyền trong Tinh Vực một thần thoại không thể đánh vỡ, từ đó thần tích vô tung.
Nhưng Tinh Đế Lệnh do hắn tự tay chế tạo ra lại lưu truyền ra ngoài, Tinh Đế Lệnh có tất cả 9 tấm, trong mỗi một tấm đều phong ấn thần thông Đại Đế, cái đó đủ để miểu sát Hư Vương Cảnh mạc đại thần thông, là cấp bậc mà cường giả Tinh Vực không cách nào chạm tới được.
Tinh Đế Lệnh đối với cường giả bình thường mà nói, chỉ là một truyền thuyết, thậm chí không cách nào xác định rốt cuộc nó tồn tại hay không.
Nhưng loại cấp bậc như Lạc Hại lại biết rõ, Tinh Đế Lệnh quả thật tồn tại, nghe nói trong Hằng La Thương Hội của Tinh Đế Vực có một tấm như vậy, như là Tinh Đế Lệnh đã giải phong, không có Đại Đế thần thông, chỉ lưu lại một chút lực đế uy.
Cường giả Hư Vương Cảnh đem Tinh Đế Lệnh đeo trên người, quanh năm suốt tháng lãnh ngộ Đế Uy mà nói, có thể trợ giúp tu luyện, tăng cường lãnh ngộ cơ hội thiên đạo võ đạo.
Cho nên hắn vừa nhìn liền nhận ra lệnh bài trên người Dương Khai, trong nháy mắt cảm giác bất an.
- Không xong rồi! Lạc Hải đại kinh thất sắc, kinh hô: -Xích Hỏa huynh, mong chóng giết bọn chúng, tuyệt đối không để bọn chúng giải phong Tinh Đế Lệnh.
Xích Hỏa khẽ run một cái, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết cùng ngoan lệ, cắn vào đầu lưỡi, phun ra tinh huyết như ngọn lửa thiêu đốt, hóa thành ánh lửa hừng hực, bao vây Dương Khai và Tô Nhan.
Hắn cũng là kẻ độc ác, biết do dự không quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạn, vừa ra tay liền tiêu hao tinh khiết bản thân, chỉ cầu trong thời gian ngắn nhất giết được Dương Khai và Tô Nhan, nếu không Tinh Đế Lệnh một khi giải phong, hắn nhất định không phải là đối thủ.
Truyền thuyết Đại Đế, quả thật quá đáng sợ, đó là thần thoại không ai có thể đánh bại.
Đồng thời lúc Xích Hỏa xuất thủ, Lạc Hải cũng động thủ, một bí bảo như thanh trường kiếm được hắn rút ra, bề mặt trường kiếm như ánh trăng chiếu sáng động lòng người, tản ra khí tức bí bảo Hư Vương cấp, Lạc Hải rót thánh nguyên vào trong, trường kiếm ong ong run rẩy, khẽ run lên trong hư không, liền bỗng nhiên mất tích không thấy.
Đợi đến khi xuất hiện lại, đã đánh đến trước mặt Dương Khai, trực tiếp đâm vào tim của hắn.
Dương Khai chỉ đứng nguyên tại chỗ, khẽ cười lạnh, xem uy hiếp chí mạng kia như không có gì, một thân thánh nguyên điên cuồng rót vào Tinh Đế Lệnh trên tay.
Trời đất trấn động, dường như ngày tận thế sắp xảy ra, một loại khí tức hoang vu kinh khủng hạ xuống.