Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1732: Tập kích bất ngờ



Mười ngày sau, trên phế tích kia, đã có dãy phòng ốc dài, bởi vì cần doanh trại ở lâu dài, cho nên khi đệ tử hai tông môn kiến tạo đều làm hết sức, không qua loa chút nào.

Những phòng ốc này thoạt nhìn không tính là tinh mỹ, nhưng tính thực dụng lại rất cao, ở bên trong, giống như ở trong tông môn vậy, chỉ thiếu linh khí thiên địa.

Nhưng đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì, nếu muốn tu luyện, dựa vào thánh tinh cũng có thể.

Đường bốn phía phế tích, cách mỗi một khoảng có treo một viên dạ minh châu, tản ra ánh sáng nhu hòa, khiến phế tích đen tối được chiếu rọi sáng trưng, náo nhiệt phi thường.

Dương Khai đã nói cho Tiền Thông và Diệp Tích Quân biết vị trí tám mỏ quặng mà mình đã thăm dò được, hai tông rốt cuộc khai thác tám mỏ quặng này như thế nào, hắn cũng không quan tâm, đương nhiên có Tiền Thông và Diệp Tích Quân luôn phụ trách.

Nếu cần thêm người, cũng có thể từ U Ám Tinh bổ sung bất cứ lúc nào, Dương Khai đã sắp xếp cho bọn họ xong hết.

Không chỉ như thế, sau khi tất cả chỗ này ổn thỏa, các đệ tử bắt đầu khai thác khoáng vật, Dương Khai lại một mình đi ra ngoài một chuyến, trong chu vi nghìn vạn dặm, lại liên tiếp bố trí pháp trận không gian không giống nhau!

Trong tương lai mấy chục năm, nhưng pháp trận không gian Dương Khai bố trí này, đảm bảo võ giả từ U Ám Tinh đến có thể dễ dàng thuận tiện hoạt động ở nơi này trong phạm vị nghìn vạn dặm.

Một tháng sau, Dương Khai chuẩn bị rời đi.

Dù sao hắn vốn là muốn đả thông liên hệ của U Ám Tinh với giới bên ngoài, phát hiện khoáng tinh này chỉ là thu hoạch vô tình mà thôi.

Dù sao nơi này đã đi vào quỹ đạo, hắn lưu lại cũng không có ý nghĩa gì.

Đứng ở trên phế tích, trong lòng Dương Khai gọi Thạch Khổi!

Hắn luôn không thu hồi Thạch Khổi lại, bởi vì nơi này quả thực chính là thiên đường của Thạch Khổi, thông qua cắn nuốt các loại khoáng vật quý hiếm, Thạch Khổi có thể cường đại bản thân, nếu như cắn nuốt cùng một loại khoáng vật đạt đủ số lượng, thậm chí có thể diễn hóa ra thần thông của mình.

Ví dụ như áo giáp dung nham của nó.

Đó chính là năng lượng thu được sau khi thông qua cắn nuốt Thái Dương Chân Hỏa.

Áo giáp dung nham xuất hiện, trong chu vị mười trượng không ai có thể lại gần, nhiệt độ cực nóng kia đủ để cường giả Phản Hư cảnh đều phải lui binh.

Dù sao số lượng khoáng vật khổng lồ trên khoáng tinh, Thạch Khổi có cắn nuốt thế nào, cũng cắn nuốt không đáng bao nhiêu, cho nên mấy ngày nay, Dương Khai luôn không quản nó.

Nhưng giờ khắc này khi hắn kêu Thạch Khổi, lại phát hiện Thạch Khổi không ngờ lại xâm nhập xuống đất sâu không biết bao nhiêu vạn trượng, cũng không biết có phải là đã phát hiện thứ gì tốt hay không.

Đã nhận ra Dương Khai gọi, Thạch Khổi mới chậm rãi từ dưới đất chui lên.

Một lúc lâu sau, Thạch Khổi lại xuất hiện trước mặt Dương Khai.

Nhưng vừa nhìn thấy, Dương Khai không khỏi giật mình.

Bởi vì trạng thái Thạch Khổi, dường như có chút gì đó không ổn lắm.

Thạch Khổi không lớn hơn trước, vẫn luôn khù khờ, dáng vẻ ngơ ngác, ngốc nghếch, bởi vì linh trí của nó không cao, vì vậy từ vẻ bề ngoài liền trực tiếp thể hiện ra, nhưng lúc này, nó dường như càng ngây dại, trong đôi mắt vốn tồn tại một chút thần vận cũng biến mất không thấy.

Đi đến, lại lắc la lắc lư, ngã phải ngã trái, giống như dáng vẻ của người uống rượu say.

Dương Khai hoảng sợ, nghĩ đến Thạch Khổi đã cắn nuốt phải cái gì không nên cắn nuốt, xảy ra việc ngoài ý muốn, nhưng sau khi hắn cẩn thận dò xét một phen, lại kinh ngạc phát hiện, Thạch Khổi cũng không phải là xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, thân thể của nó vẫn tốt như trước kia.

Hơn nữa Dương Khai còn nhận ra một chút lực lượng quái dị đặc thù từ trong cơ thể nó.

Loại lực lượng này giống như đã từng gặp qua, giống như hắn lúc trước luyện hóa căn nguyên tinh tú của U Ám Tinh, sau khi trở thành Tinh Chủ, cảm nhận được pháp tắc thiên địa bảo phủ U Ám Tinh kia.

- Lực lượng pháp tắc? Dương Khai sắc mặt đại biến, vội vàng cẩn thận dò xét một phen.

Sau một lúc lâu, sắc mặt hắn âm tình bất định, thu hồi thần niệm.

Bản thân mình cảm giác không sai, trong cơ thể Thạch Khổi quả thật có một tia lực lượng pháp tắc, nhưng rất nhẹ, so với pháp tắc của U Ám Tinh, quả thực là một trời một vực.

Nhưng pháp tắc dù sao cũng là pháp tắc, đó là lĩnh vực đến Hư Vương Cảnh cũng không thể chạm vào được.

Trong cơ thể Thạch Khổi, làm sao lại kỳ lạ sinh ra một tia lực lượng pháp tắc?

Nghĩ lại vị trí của nó trước đó, mắt Dương Khai sáng ngời, trong lòng hiện ra một dự đoán cực to gan: - Ngươi cắn nuốt căn nguyên của Tử Tinh này? Nó lại có căn nguyên sao?

Thạch Khổi đưa cặp mắt mông lung lên nhìn Dương Khai, gương mặt mờ mịt, sau đó nâng một chân lên, di quay tại chỗ vài vòng, ầm ầm ngã xuống, bụi bay lên mù mịt.

Dương Khai dở khóc dở cười, đã nhận ra Thạch Khổi cũng không có nguy hiểm gì, bởi vì một tia lực lượng pháp tắc nhẹ khiến nó khó có thể tiêu hóa, dẫn đến một vài phản ứng khó chịu, hắn liền thu nó vào trong nhẫn không gian.

Nhưng chuyện như vậy lại là ngoài dự liệu của Dương Khai.

Hơn nữa, trên một Tử Tinh lại còn sót lại một chút căn nguyên, cũng quả thật khiến người kinh ngạc.

Trên Tử Tinh là không thể nào có căn nguyên, bởi vì không có linh khí, cũng không có pháp tắc thiên địa, đương nhiên sẽ không có căn nguyên, giống như người sau khi chết, thân thể mục nát, chết và tiêu tan.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.

Theo suy đoán trước đó của bản thân Dương Khai, Tử Tinh này vốn dĩ rất dồi dào, nhưng trăm vạn năm trôi qua, dần dần chết đi, nếu nó lưu lại một chút căn nguyên, thì cũng không phải là không thể.

Trước đó Thạch Khổi hiển nhiên là chạy vào sâu trong lòng đất, lấy căn nguyên còn sót lại kia để luyện hóa.

Đó ngược lại cũng là may mắn của nó, nếu là một căn nguyên của tinh tu luyện chân chính, Thạch Khổi hoàn toàn không thể luyện hóa.

Loại luyện hóa này hoàn toàn không giống so với luyện hóa của một Tinh Chủ như Dương Khai. Giữa Tinh Chủ và tinh tu luyện là cùng một nhịp thở, cùng vinh cùng nhục, Dương Khai sau khi trở thành Tinh Chủ, căn nguyên của U Ám Tinh vẫn tồn tại, có quan hệ thần bí với hắn, khiến hắn có được ích lợi mà các võ giả trên U Ám Tinh không thể có được.

Mà Thạch Khổi cắn nuốt hấp thu trực tiếp, căn nguyên nó luyện hóa, sẽ không tồn tại nữa, sẽ trở thành tài sản lớn mạnh của bản thân nó.

Đủ loại suy nghĩ xẹt qua đầu Dương Khai, hắn xác định suy đoán của mình là chính xác.

Dù sao Thạch Khổi vô sự, Dương Khai cũng không cần lo lắng như vậy, sau khi cùng Diệp Tích Quân và Tiền Thông nói một tiếng, hắn liền rời khỏi khoáng tinh này, tiếp tục trên đường tiến về phía trước.

Trên đường đi trong Tinh Vực, vắng vẻ hiu quạnh, đặc biệt xung quanh, căn bản không có một tinh tu luyện nào.

Thông qua Tinh Đồ, Dương Khai phải lấy xác nhận, tinh tu luyện gần mình nhất, tối thiểu cũng phải mất lộ trình một năm.

Hắn cũng không nóng vội, thỉnh thoảng hạ xuống một thiên thạch trên đường đi, vừa tu luyện vừa để thiên thạch tự đẩy mình đi.

Khi thì hắn sẽ đến một Tử Tinh nào đó, xem có thể phát hiện một chút gì nữa không.

Nhưng Tử Tinh dù sao cũng là Tử Tinh, Dương Khai liên tiếp dò xét rất nhiều Tử Tinh, đều không có thu hoạch gì, lần trước có phát hiện lớn như vậy, thực sự là ngoài ý muốn.

Kiểu ngoài ý muốn đó, sẽ không xảy ra lần thứ hai.

Nhưng, mỗi Tử Tinh mà hắn hạ xuống, hắn lại lưu lại một pháp trận không gian siêu cấp bí mật, liên lạc với những cái trước đó.

Trong khoảng thời gian này, Thạch Khổi luôn ngủ say trong nhẫn không gian của hắn, cũng không thấy động tĩnh gì, nhưng Dương Khai lại nhạy cảm phát hiện, bên ngoài cơ thể Thạch Khổi dường như có thêm một tầng rất dày, như tạp chất gì đó, bao lấy nó, tạo thành dáng vẻ như cái kén.

Giống như Thạch Khổi vẫn chưa được sinh ra vậy.

Thạch Khổi có thể tiến hóa? Trong lòng Dương Khai vừa hồ nghi vừa bội phần mong đợi, muốn biết ngày Thạch Khổi phá kén mà ra sẽ phát sinh ra biến đổi gi.

Mà bản thân hắn sau khi tu luyện mấy ngày nay, cũng mơ hồ nhận ra một tầng chắn.

Đó là gông cùm xiềng xích Hư Vương Cảnh! Chỉ có đột phá tầng bình chướng này, mới có thể thành tôn sư Hư Vương Cảnh.

Lúc này, nếu như có thể tìm đến một tinh tu luyện, bế quan một năm rưỡi, Dương Khai liền có lòng tin thử một lần, thử xem mình có thể tấn thăng thuận lợi không.

Mấy ngày nay, Dương Khai đã quen với việc dò xét tình huống của Thạch Khổi.

Bởi vì trong một năm nay, Thạch Khổi không có động tĩnh gì, cho nên hắn căn bản là cách mỗi đoạn thời gian liền dò xét một phen, cho tới nay, Thạch Khổi đều không có gì dị thường, nhưng lần này, hắn lại cảm nhận rõ ràng, Thạch Khổi có dấu hiệu muốn phá kén.

Mừng rỡ, Dương Khai liền muốn tìm một nơi dừng lại, chờ Thạch Khôi hoàn thành tiến hóa của bản thân.

Quan sát bốn phía một chút, Dương Khai tiến thẳng tới một thiên thạch ở gần.

Thiên thạch này lặng lẽ trôi lơ lửng trong hư không, cũng không có dấu hiệu di chuyển, vừa lúc thích hợp làm nơi dừng chân.

Nhưng khi Dương Khai đến gần thiên thạch kia, chợt nhướng mày.

Hắn đã nhận ra có hơi thở sinh linh giấu trong biển thiên thạch kia, nhưng lại không chỉ là một, những hơi thở kia tuy rằng ẩn núp, nhưng mỗi hơi thở đều là cực kỳ lớn mạnh, tất cả đều là cường giả Phản Hư Cảnh.

Cũng may thần thức của Dương Khai cường đại, nếu không, thì thực sự không phát hiện được.

Đám người kia lén lút trốn ở chỗ này, hiển nhiên là có mưu đồ gì đó.

Dương Khai cảm thấy vận đen, cũng không muốn bị cuốn vào trong nước đục, liền quay ngược lại mà đi.

Nhưng thân hình của hắn vừa động, nơi xa xa, quang hoa liền chớp lên một cái, ngay sau đó một hào quang như dải tơ từ một khối thiên thạch phía sau bắn thẳng tới.

Trong tia sáng kia tích chứa uy năng kinh khủng khó có thể tưởng tượng được, mặc dù cách mấy chục dặm, cũng trong chớp mắt tấn công đến, khiến Dương Khai vì vậy sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, da căng lên.

- Hư Vương Cảnh! Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, trong biển thiên thạch kia, lại ẩn núp một cường giả Hư Vương Cảnh! Đến hắn vừa rồi cũng không nhận ra.

Mặc dù với thực lực của hắn hiện tại, có thể nói là vô địch ở cấp bậc dưới Hư Vương Cảnh, nhưng đối mặt với Hư Vương Cảnh, hắn vẫn không dám thiếu cảnh giác.

Hư Vương Cảnh và Phản Hư Cảnh, là tôn tại hoàn toàn không giống nhau, nếu không cũng sẽ không có nhiều cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, cả đời bị kẹt ở cửa ải Hư Vương Cảnh, cả đời cũng không thể tiến thêm.

Đối phương chợt ra tay, hiển nhiên là tính toán một đòn giết chết Dương Khai.

Nhưng người ra tay dù sao cũng xem thường bản lĩnh Dương Khai, đối vậy với một đòn kinh khủng như vậy, Dương Khai hô to một tiếng, vung tay lên một cái, bắn ra hơn trăm đạo Kim Huyết Ti do Kim huyết từ thân hắn tụ thành, trăm đạo Kim Huyết Ti chuyển động vặn vẹo, đan xen nhau, tại thành một cái khiên sáng vàng rực ở sau lưng Dương Khai.