Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1781: Giằng co



Tử Long cùng Tử Đông Lai đang nói chuyện, Dương Khai đã theo dõi mùi dược hương nồng đậm mà suy đoán ra vị trí linh dược đó.

Dù sao đã ở trong dược cốc rất lâu, đào không ít dược liệu, bản thân Dương Khai lại là luyện đan sư, cho nên có đủ kinh nghiệm.

May mắn, linh dược không rõ này cách mình gần nhất, hơn nữa không biết khu vực đằng trước đã xảy ra chuyện gì, tràn đầy khe nứt không gian, như vậy Tử Long cùng Hứa Nguy muốn tới gần linh dược, nhất định sẽ bị khe nứt không gian kéo chậm chân, mình thì sẽ không bị ảnh hưởng.

Nghĩ vậy, Dương Khai lại tăng tốc thêm.

Bỗng nhiên, Dương Khai khịt mũi, toát ra kinh ngạc: - Không chỉ một loại?

Lúc này, hắn ngửi ra mùi dược hương khác nhau, hòa lẫn với mùi hương trước, làm người ta cảm giác lẫn lộn, không phân biệt rõ.

Dương Khai ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó trăm trượng, trên sườn núi nhỏ, có 5 đóa hoa tím nhạt đón gió lung lay, đóa hoa chỉ to bằng bàn tay, 9 cánh, một loại ý vận không rõ đang trào ra.

Ở đằng sau những đóa hoa này, khe nứt không gian thật lớn kéo ngang trời, như miệng thú muốn cắn nuốt 5 đóa kỳ hoa.

- Đó là... Ánh mắt Dương Khai co rụt, lập tức nhận ra đó là gì. - Ngộ Đạo Hoa!

Đây chính là Ngộ Đạo Hoa mà Quỷ Tổ có nhắc tới!

Lúc trước Quỷ Tổ ngẫu nhiên đi qua dược cốc, ở vòng ngoài đào được mấy đóa Ngộ Đạo Hoa, ý thức được dược cốc quý báu, nhưng vì đủ loại cố kỵ mà không dám xâm nhập sâu. Dù vậy, hắn đã rất hài lòng với thu hoạch, bởi vì Ngộ Đạo Hoa có thể giúp võ giả cảm ngộ võ đạo thiên đạo, tăng tiến cảnh giới, điểm này có hiệu quả rõ ràng với cường giả Hư Vương Cảnh.

Lúc tu luyện, ngậm một mảnh cánh hoa Ngộ Đạo Hoa, tuyệt đối có thể tạo thành hiệu quả kỳ diệu không tưởng.

Ngộ Đạo Hoa căn cứ năm tuổi khác nhau, dược hiệu cũng chênh lệch lớn. Ngộ Đạo Hoa mới mọc, 300 năm mới nở hoa, lúc nở chỉ có 3 cánh hoa, sau trăm năm tăng thêm một cánh hoa, thẳng đến 9 cánh là tối da.

9 là số cùng cực! 9 cánh hoa Ngộ Đạo Hoa, tối thiểu 900 năm dược linh.

Sau đó theo dược linh tăng trưởng, số lượng cánh hoa sẽ không tăng thêm, nhưng màu sắc sẽ dần thay đổi, từ trắng nõn chuyển sang đỏ sẫm, đỏ máu, cuối cùng biến thành màu tím.

Mỗi một lần chuyển biến sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, còn khó khăn hơn cả mọc ra cánh hoa.

5 đóa Ngộ Đạo Hoa này, đều đã là màu tím nhạt, nói cách khác, dược linh của chúng tối thiểu cũng phải hơn 3000 năm!

Vật như thế, đối với cường giả Hư Vương Cảnh sẽ tăng lên quá khủng bố, nếu như một cường giả Hư Vương Cảnh thu hết 5 đóa Ngộ Đạo Hoa này, sau này khi tu luyện sẽ không cần dựa vào linh đan diệu dược, chỉ cần vào lúc mấu chốt ngậm một cánh hoa, nhất định có thể đảm bảo cảnh giới vững vàng tăng lên.

Cho nên Dương Khai phát hiện ra 5 đóa Ngộ Đạo Hoa này, liền ý thức được giá trị to lớn của nó.

Những thiên tài địa bảo mình thu được trước đó, cũng chỉ có hai trái Phạm Thiên Thánh Quả là tạm so sánh được với Ngộ Đạo Hoa, những thứ khác thì không đủ cấp!

Trong lòng Dương Khai nóng bỏng, bước lên chuẩn bị lao tới cướp lấy Ngộ Đạo Hoa.

Nhưng hắn vừa có động tác, bỗng nhiên cả người căng thẳng, tự dưng cảm thấy cả người phát lạnh, đồng thời khóe mắt liếc thấy một tia hào quang tím, như kiếm khí khủng bố đánh tới.

Bên trong hào quang màu tím chứa đụng ý cảnh khó tả, uy năng cực kỳ khủng bố.

Công kích này tuyệt đối không phải Phản Hư Cảnh có thể đánh ra, thi triển ra chiêu này tuyệt đối là Hư Vương Cảnh, hơn nữa còn là Hư Vương Cảnh thực lực không thấp.

Tử Long!

Dương Khai lập tức biết kẻ đánh lén mình là ai!

Hắn nghe Tuyết Nguyệt nói, Tử Long cùng Tử Đông Lai tu luyện công pháp Tử Khí Trường Hà Quyết, cực kỳ nổi danh khắp Tinh Vực, là công pháp gia truyền của Tử gia. Tử Long có thể đột phá đến Hư Vương lưỡng tầng cảnh, hoàn toàn là nhờ công pháp này.

Tu luyện công pháp này, nhất định phải dậy sớm mỗi ngày, hấp thu một tia khí tím sinh ra lúc mặt trời mới mọc, tu luyện đến cực hạn, khí tím có thể hóa thành sông lớn, dễ dàng hủy diệt trăm vạn dặm.

Bình thường, cường giả như Tử Long sẽ tự trọng thân phận, dù có thù sâu như biển với Dương Khai, cũng không thể đánh lén một tiểu bối như thế. Tử Long muốn giết Dương Khai, cũng sẽ quang minh chính đại, dùng thực lực tuyệt đối nghiền ép.

Hắn hoàn toàn có năng lực này.

Nhưng cục diện hiện tại thì khác, Tử Long rõ ràng cũng phát hiện Ngộ Đạo Hoa, biết được chúng quý giá hiếm thấy, liên quan đến mấu chốt hắn có thể đột phá Hư Vương tam tầng cảnh, Tử Long làm sao lại cổ hủ cứng nhắc được?

Dương Khai rõ ràng ở gần Ngộ Đạo Hoa nhất, kế đó là hắn cùng Tử Đông Lai, còn Hứa Nguy vẫn cách xa hơn 500 trượng.

Nếu không chặn Dương Khai lại, để hắn đến cạnh Ngộ Đạo Hoa, vậy hắn sợ sẽ ném chuột vỡ đồ.

Cho nên vừa phát hiện Ngộ Đạo Hoa cùng Dương Khai, Tử Long nháy mắt không cần nghĩ trực tiếp đánh ra một chiêu. Dù là một chiêu tùy ý của Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nhưng cực kỳ khủng bố, Phản Hư Cảnh bình thường tuyệt đối không thể hóa giải.

Đánh ra một chiêu, tốc độ của Tử Long đột nhiên tăng lên, không thèm liếc Dương Khai nữa, trong mắt hắn chỉ còn 5 đóa hoa tím, ánh mắt tỏa ra hào quang nóng cháy.

Về phần Dương Khai sống hay chết, hắn không cần quan tâm.

Một con kiến mà thôi, hắn không cần để ý.

Ở bên kia, Dương Khai mắng to, mười ngón tay bắn ra nhanh như gió, xẹt xẹt xẹt xẹt, cả trăm sợi Kim Huyết Ti bắn ra, đan xen vào nhau, nháy mắt bện thành chiếc khiên che trước mặt Dương Khai.

Còn chưa hết, thần sắc Dương Khai ngưng trọng, cách chiếc khiên Kim Huyết Ti, vận chuyển thánh nguyên mạnh mẽ đánh tới trước.

Ầm ầm ầm ầm...

Thánh nguyên dao động, lực lượng cuồng bạo bắn ra hư không.

Hào quang chiếc khiên Kim Huyết Ti đột nhiên tối sầm, trực tiếp bị đánh tan hóa thành những sợi Kim Huyết Ti, hào quang màu tím vẫn không yếu đi, đánh về phía Dương Khai.

Nắm đấm đánh ra chờ sẵn hào quang màu tím, đụng mạnh vào nhau.

Dương Khai hừ nặng, người không khống chế bay ra sau, giữa không trung sắc mặt trắng nhợt.

Tuy rằng không bị thương nặng, nhưng lần này hắn chịu thiệt nhỏ! Ánh mắt nhìn Tử Long nhanh chóng tới gần Ngộ Đạo Hoa, Dương Khai toát ra kinh hãi.

Hắn không phải chưa từng giao chiến với Hư Vương lưỡng tầng cảnh, lúc trước Lạc Hải cũng là Hư Vương lưỡng tầng cảnh.

Nhưng mà Tử Long cho hắn cảm giác mạnh mẽ hơn Lạc Hải rất nhiều.

Người này tuyệt đối đã là Hư Vương lưỡng tầng cảnh đỉnh phong! Có lẽ chỉ cần một chút cơ duyên là sẽ đột phá tam tầng cảnh.

Chủ nhân Tử Tinh, danh bất hư truyền!

- Hả? Tử Long cũng khẽ hô một tiếng, vừa lao về phía Ngộ Đạo Hoa, vừa quay đầu liếc thoáng qua Dương Khai, tràn đầy kinh ngạc.

Hắn không ngờ Dương Khai lại chống đỡ được công kích của mình, tuy rằng nhìn có vẻ thê thảm, hơn nữa chỉ là một chiêu thuận tay, không phát huy toàn lực, nhưng mà một tên Phản Hư Cảnh có thể làm đến mức này đã đủ làm người ta kinh hãi.

Tiểu tử này... có chút cổ quái!

Tử Long tự ngẫm, một chiêu thuận tay của mình vừa rồi mà bảo Tử Đông Lai hóa giải, tối thiểu cũng phải là trọng thương, nhưng nhìn Dương Khai, sắc mặt chỉ trắng một chút, nhưng không có gì đáng ngại.

Không ngờ hắn còn xuất sắc hơn con trai của mình? Khi nào trong Tinh Vực lại xuất hiện một người trẻ tuổi như vậy? Người này là do lão quái vật không xuất thế nào bồi dưỡng ra?

Trong nháy mắt, trong đầu Tử Long xẹt qua rất nhiều suy nghĩ, thần sắc nhìn Dương Khai cũng ngưng trọng hơn.

Đúng lúc này, sâu trong dược cốc bỗng nhiên truyền ra tiếng không khí phun trào.

- Phụ thân! Tử Đông Lai theo sau Tử Long biến sắc, khẽ kinh hô, giọng toát ra hoảng hốt.

Thất Diệu Bảo Quang, sắp đến!

Từ những gì trải qua trước đó, Thất Diệu Bảo Quang bao trùm dược cốc với tốc độ khủng bố, tìm chỗ trốn trễ, nhất định sẽ bị bảo quang bao phủ.

Cho nên Tử Đông Lai không khỏi hốt hoảng.

Lúc này, Tử Long chỉ cách Ngộ Đạo Hoa không tới trăm trượng, còn gần hơn Dương Khai, thắng lợi đã ở trong tầm tay.

Nhưng chỉ một chút khoảng cách này, lại làm hắn khó đi nửa bước, trên mặt hắn toát ra một tia giãy giụa do dự, cuối cùng vẫn không dám tham công mạo hiểm, cắn răng, trở tay túm lấy Tử Đông Lai, tìm tới khe nứt không gian gần nhất, dựa vào nó tránh né.

Ở gần đó, Hứa Nguy vẫn chạy về bên này cũng vội dừng bước, cũng trốn ở sau một khe nứt không gian.

Dương Khai cũng thế!

Cũng may khu vực này có rất nhiều khe nứt không gian, bằng không ba người chỉ có thể mạo hiểm phóng về phía Ngộ Đạo Hoa, trốn ở khe nứt không gian cạnh nó.

Nhất thời, ba người đều án binh bất động, khoảng cách với Ngộ Đạo Hoa đều không kém bao nhiêu, vẫn xếp hình tam giác, vây quanh Ngộ Đạo Hoa ở giữa.

Không một tiếng động, Thất Diệu Bảo Quang tràn qua, ngập tràn khắp dược cốc.

Cả thế giới lúc này như yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt truyền ra.

Dương Khai hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng quét qua chỗ Hứa Nguy cùng Tử Long, khoanh chân ngồi xuống, ném vào miệng một viên linh đan trị thương.

Tuy rằng vừa rồi hắn đỡ được công kích của Tử Long, nhưng thánh nguyên dao động, phải ổn định trước.

Cũng may không phải vấn đề lớn, Dương Khai chỉ vận chuyển vài vòng, đã không đáng ngại, còn lại chỉ có chờ dược hiệu hóa giải là được.

Sắc mặt Tử Long vẫn luôn cực kỳ âm trầm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm 5 đóa Ngộ Đạo Hoa, không nhúc nhích. Ngược lại Tử Đông Lai ở sau hắn vẫn luôn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Dương Khai, khóe miệng cười lạnh.

Còn Hứa Nguy, vẫn nhìn ngó xung quanh, có vẻ đang tính toán mưu ma chước quỷ gì.