Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1811: Nguyệt Nhận



Với ý nghĩ này, Hứa Nguy lập tức sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhìn biểu hiện Dương Khai cũng trở nên ngưng trọng.

Trực giác của bản thân nói cho hắn biết, Dương Khai tuyệt đối không đơn giản, từ biểu hiện của hắn ở Thật Lạc Chi Địa có thể nhận ra, nếu là võ giả bình thường, sao lại có thể ngăn được một đòn của Tử Long?

Mà giờ khắc này, hắn lại có thể dễ dàng hóa giải bạo phát toàn lực của mình, tiểu tử này

Hứa Nguy kinh nghi bất định dùng thần niệm quét qua người Dương Khai, lập tức sắc mặt đại biến, sợ hãi nói: - Ngươingươingươi quả thực tấn thăng Hư Vương Cảnh rồi!

- Cái gì? Tử Đông Lai sắc mặt đột nhiên xanh mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai chằm chằm, dường như muốn xuyên thủng thân thể hắn, như muốn dùng ánh mắt để giết hắn vậy.

Hư Vương Cảnh! Tên hỗn đản này cũng là Hư Vương Cảnh rồi.

Tấn thăng đến Hư Vương Cảnh sớm hơn một bước so với mình.

Cũng sớm hơn so với Tuyết Nguyệt, cũng sớm hơn so với Cổ Kiếm Tâm.

Trong Tinh Vực, ba thanh niên trẻ tuổi tuấn ngạn nhất không ngờ lại đồng loạt bị xếp sau hắn, thật buồn cười là bản thân mình vẫn luôn ảo tưởng rồi sẽ đến một ngày mình vượt lên trên Tuyết Nguyệt và Cổ Kiếm Tâm, trở thành thủ lĩnh của những người trẻ tuổi.

Tên hỗn đản trước mắt này đã lẳng lặng đạt được mục tiêu mà mình phấn đấu bao nhiêu năm qua.

Không thể tha thứ! Trên đời này ngoài mình ra, bất kỳ người nào khác cũng không thể làm như vậy Cơn tức giận của Tử Đông Lai dồn ở trước ngực, gần như sắp tự đốt cháy mình, sắc mặt hắn dữ tợn, gầm lên: - Hứa Nguy, còn ngơ ngác cái gì, nhanh giết hắn!

Bị hắn gọi như vậy, Hứa Nguy cuối cùng cũng có phản ứng, thần sắc ngưng trọng nói: - Tiểu tử, ngươi là thanh niên trẻ tuổi có thiên phú nhất, đáng sợ nhất mà ta đã từng gặp. Nếu có thể, lão phu cũng muốn cùng ngươi kết giao một phen, nhưng dù sao thiếu chủ đã có lệnh, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!

- Thật nhiều lời! Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn một cái, khinh thường bĩu môi.

Hứa Nguy hừ lạnh: - Vừa mới đột phá Hư Vương Cảnh, ngươi nên dành thời gian củng cố cảnh giới một chút mới phải, nôn nóng như vậy chạy ra ngoài, quả thực là tự tìm đường chết, lão phu sẽ cho ngươi biết cái gì mới thực sự là Hư Vương Cảnh!

Dứt lời, hắn đột nhiên triển khai lĩnh vực của mình, lập tức bao trùm lấy Dương Khai ở trong đó.

Hứa Nguy cười đắc ý, từng bước đi tới Dương Khai, thản nhiên nói:

- Ở trong vực tràng này, lão phu có thể thống trị toàn bộ, bao gồm cả tính mạng ngươi!

- Chỉ ngươi mới có vực tràng sao? Dương Khai xùy một tiếng, duỗi tay về phía trước một chút: - Ta cũng có!

Một cỗ lực lượng vô hình từ đầu ngón tay hắn tràn ngập ra, không gian bốn phía truyền đến tiếng vang răng rắc, dường như có thứ gì đó bể nát.

Kèm theo thanh âm vang lên, Hứa Nguy lại như bị thương nặng, khuôn mặt vốn già nua trở nên càng già nua rất nhiều. Sắc mặt bất chợt trắng nhợt, hoảng sợ cả kinh kêu lên: - Làm sao có thể? Vực tràng của ngươi Làm sao có thể ngưng đọng như vậy? Làm sao có thể áp chế vực tràng lão phu thấm nhuần bao nhiêu năm như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là vừa đột phá mà thôi, đây không phải là thật!

Hắn điên cuồng gào thét, không thể tin được tất cả những gì đã nhìn thấy.

- Nếu thời gian dài là thể hiện cho sự cường đại, thì trên đời này cũng không có khác biệt giữa thiên tài và tài trí bình thường, lão già kia, cam chịu số phận đi. Dương Khai vung tay lên, vực tràng của bản thân khuếch tán ra ngoài, trực tiếp khiến vực tràng của Hứa Nguy nổ thành phấn vụn, ngược lại, đem đối phương bao trùm trong vực tràng của mình.

- Bí thuật, Nguyệt Nhận! Dương Khai cong ngón tay bắn liên tiếp, từng đạo Không Gian Nhận như ánh trăng lưỡi liềm bắn nhanh ra, bao trùm về phía Hứa Nguy.

Đây là Không Gian Nhận đã được cải tiến sau khi lực lượng không gian tinh tiến, xem là bản tăng thêm sức mạnh hơn so với Không Gian Nhận trước kia, mặc dù hình thái giống hệt nhau, nhưng bất luận là uy lực hay là ý cảnh tích chứa trong đó, đều hoàn toàn không giống.

Mười mấy đạo Nguyệt Nhận, phong tỏa toàn bộ đường thoát của Hứa Nguy, mắt hắn nhanh chóng mở to ra.

Hứa Nguy sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, vội vàng cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một ngụm tinh huyết, thúc giục thánh nguyên bản thân muốn thoát ra.

Dường Khai nhìn hắn cười lạnh lùng, thân hình rung một cái, uy năng vực tràng đột nhiên trở nên mạnh mẽ.

Hứa Nguy chỉ cảm thấy trên toàn thân như bị một ngọn núi lớn đè lên, vô cùng nặng nề, hắn liều mạng thúc giục thánh nguyên, lúc này khó khăn mới có thể hoạt động thân thể, chính lúc đang muốn tránh công kích của Nguyệt Nhận, Dương Khai lại lên tiếng, quát lớn như sấm sét.

Bí thuật, Kinh Không Hống!

Chính là thiên phú thần thông của yêu thú thượng cổ mà Dương Khai lĩnh hội được từ trong luyện hóa nội đan của Kinh Không Thú. Tuy rằng loại thần thông này trên tay hắn không phát huy một trăm phần trăm uy lực, nhưng dùng để quấy nhiễu Hứa Nguy một chút thì hiệu quả vẫn không thấp.

Quả nhiên, tiếng nổ vang lên bên tai Hứa Nguy, ý cảnh lực lượng không gian tích chứa trong thanh âm kia lúc gần lúc xa, khiến Hứa Nguy căn bản không thể phận biệt được vị trí cụ thể, trong lúc chần chừ này, Nguyệt Nhận đã ập đến trước mắt.

- Không! Hứa Nguy hét lớn.

Tiếng hét bỗng nhiên im bặt, mười mấy đạo Nguyệt Nhận xuyên qua thân thể, cả người Hứa Nguy bỗng nhiên bị chia năm xẻ bảy, từ trong vết thương kia có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng vẫn đang nhiễu động.

Lẳng lặng nhìn tất cả những thứ này, Dương Khai nhướng mày, lẩm bẩm: - Cũng không tệ!

Hắn lần này cũng có ý cũng muốn kiểm nghiệm thành quả của mình một chút, cho nên dường như là toàn lực ứng phó khi cùng Hứa Nguy tranh đấu.

Bất luận là Trục Xuất, Nguyệt Nhận, hay là Kinh Không Hống, đều là tâm đắc hắn mới có được gần đây.

Lần lượt ba chiêu, Hứa Nguy với uy danh của một Hư Vương Cảnh lâu đời không ngờ lại bị giết chết.

Bí thuật không gian khó phòng, không chút sơ hở.

Cách đó không xa, Tử Đông Lai nhìn ngây ra.

Hắn căn bản không nghĩ tới, Hứa Nguy lại bị Dương Khai tiêu diệt trong thời gian mấy hơi ngắn ngủi, hắn chẳng phải là Hư Vương Cảnh sao? Làm sao chết đơn giản như vậy? Cho dù Dương Khai đã tấn thăng Hư Vương Cảnh, hắn cũng không đến mức không chống nổi như thế.

Việc này có phải là có chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề gì không?

Đúng rồi, nhất định là thời gian trước Hứa Nguy đã bị Phá Không Toa rút mất quá nhiều lực lượng căn nguyên, cho nên sớm đã không còn là bản lĩnh Hư Vương Cảnh, lúc này sẽ khiến Dương Khai dễ dàng chiến thắng.

Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng Tử Đông Lai liền được giải thoát, sắc mặt dễ nhìn hơn nhiều, dường như chỉ cần Dương Khai không phải là quá mạnh, hắn đều vui mừng.

- Muốn chạy? Vào lĩnh vực của ta, không có sự đồng ý của ta, ngươi có thể chạy được sao? Dương Khai bỗng nhiên đưa mắt nhìn vào một nơi trong hư không, một cỗ lực lượng thần thức tinh thuần xuyên phá hư không, đánh về bên kia.

Ở nơi không có một bóng người, một bóng người hơi chao đảo một cái, đột nhiên hiện ra, biểu hiện trên mặt vô cùng sợ hãi, cắn răng nhìn Dương Khai chằm chằm.

Khổng Pháp!

Khi Hứa Nguy ra tay với Dương Khai, hắn liền lén lút ẩn thân tiến đến gần, chuẩn bị tìm cơ hội cướp lấy nhẫn không gian của Dương Khai.

Khổng Pháp tuy rằng cũng là một Hư Vương Cảnh, nhưng vẫn không là gì so với Quỷ Tổ và Tử Long, hắn biết bản thân mình nếu muốn Bất Lão Thụ thì cần ra chiêu dị, mà thời điểm Hứa Nguy đối phó với Dương Khai chính là cơ hội tốt không thể nghi ngờ.

Hắn không thể hiểu được, Hứa Nguy với kiến thức bao nhiêu năm, cùng mình cấu kết làm việc xấu rất nhiều lần, lại dễ dàng bị giết chết vậy sao?

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Nguy bỏ mình, toàn thân Khổng Pháp sợ toát mồ hôi lạnh, cũng không dám có chủ ý gì khác nữa, nhanh chóng rút lui.

Nhưng trong lĩnh vực, Dương Khai mắt nhìn sáu phương tai nhìn tám hướng, sớm đã nhận ra sự hiện hữu của hắn, sao có thể khiến hắn như ý chứ?

Bị một đạo thần thức của Dương Khai tấn công làm hiện hình, sắc mặt Khổng Pháp càng thêm khiếp sợ.

Bởi vì hắn có thể cảm thụ được, đạo thần thức tấn công mạnh mẽ vừa rồi cũng không phải chỉ là lực lượng thần thức mà một võ giả vừa tấn thăng Hư Vương Cảnh có thể có được! Đó quả thật có thể sánh ngang với Hư Vương lưỡng tầng cảnh, thậm chí tam tầng cảnh!

Khóe mắt Khổng Pháp co quắp lại, thân trong vực tràng của Dương Khai khiến hắn cảm nhận được bất an cực độ, trầm mặc một hồi lâu mới khàn giọng nói: - Vị tiểu hữu, lão phu không có ác ý với ngươi, để lao phu rời đi có được không? Lão phu bảo đảm sẽ không nhúng tay vào việc này nữa.

- Không có ác ý đối với ta? Dương Khai cười châm biếm, - Vậy ngươi lén lén lút lút đến gần làm gì?

Còn có thể làm gì? Tiểu tử biết rõ còn hỏi. Không Pháp chửi thầm trong lòng, nhưng không dám trả lời, chỉ có thể cười mỉa nói:

- Vừa rồi là lão phu nghĩ lung tung, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu tử thủ đoạn thông thiên, lão phu hiểu rõ nơi này đã không phải là nơi lão phu có thể lưu lại lâu, mong tiểu hữu

- Đến rồi thì đừng nghĩ đến đi. Dương Khai không chờ hắn nói hết, trực tiếp cắt ngang lời hắn, trong khóe mắt lóe ra sát khí lạnh lẽo: - Nếu ngươi dám có ý đánh ta, vậy thì phải trả giá.

Khổng Pháp nhướng mày, trên mặt dường như hiện lên chút tức giận: - Lão phu chỉ muốn cầu bình an, chẳng lẽ đến chuyện nhỏ này tiểu tử cũng không thể thỏa mãn?

- Bớt ở đó cậy già lên mặt đi!

Vẻ tàn khốc khẽ thoáng lên trên mặt Dương Khai, - Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!

- Tiểu bối ngông cuồng! Khổng Pháp giận dữ, hắn mất nửa buổi nhún nhường cầu xin, không ngờ Dương Khai lại không cho chút thể diện, đây cũng thật quá coi thường mình rồi.

Tuy rằng thủ đoạn Dương Khai đánh chết Hứa Nguy vừa rồi khiến hắn kinh hãi không thôi, nhưng hắn cũng đã nhìn ra, trạng thái Hứa Nguy không ổn, căn bản cũng không phải là thời kỳ toàn thịnh, cho nên mới bị Dương Khai tiêu diệt dễ dàng.

Nhưng mình lại không bị thương chút nào, là Hư Vương nhất tầng cảnh thứ thiệt, tiểu tử này vừa mới tấn thăng lại không biết trời cao đất rộng, lại cũng muốn tính mạng của mình, quả thực không biết điều.

- Ngông cuồng hay không, đến địa phủ tự bản thân ngươi suy đi xem. Dương Khai cười lạnh, tâm niệm vừa động, uy năng vực tràng lại tăng thêm lần nữa.

Xùy xùy xùy xùy

Trong hư không kia, bỗng nhiên xuất hiện vô số khe nứt không gian nhỏ bé, giống như con cá đang bơi lội.

Cùng lúc đó, khí tức trên người Dương Khai cũng chợt bạo phát.

- Nhất tầng cảnh đỉnh phong? Điều này là không thể! Khổng Pháp kêu lớn một tiếng, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.

Trước đó Dương Khai vẫn chưa bạo phát dao động lực lượng của mình, cho nên Khổng Pháp cũng không thể phân tích tỉ mỉ thực lực của Dương Khai, nhưng giờ này nhìn thấy, hắn dường như nhìn muốn nổ con mắt.

Tiểu tử này đâu phải là Hư Vương Cảnh vừa tấn thăng chứ?

Rõ ràng chính là trạng thái nhất tầng cảnh đỉnh phong!

Sau khi đột phá tấn thăng Hư Vương Cảnh, muốn từ một tiểu cảnh giới tu luyện đến đỉnh phong, không mất mấy trăm năm là điều không thể, đây quả là tốc độ thiên tài, thiên tài trở xuống, hao tốn mấy trăm năm là chuyện bình thường.

Giống như mình và Hứa Nguy, năm đó tấn thăng đến Hư Vương Cảnh, luôn bế quan trăm năm mới củng cố được cảnh giới, sau 300 năm mới tu luyện đến nhất tầng cảnh đỉnh phong.

Tiểu tử này biến mất cũng chỉ mấy tháng, lại đạt đến trình độ tương đương với mình sao?

Khổng Pháp lập tức cảm giác những năm qua mình sống như thân phận một con chó vậy