Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 184: Bại lộ



Tính mạng nằm trong tay người khác, người dân thường này cũng không thể không khuất phục uy quyền của Du Ngạo Tình, run run rẩy rẩy đi tới phía trước nhìn thoáng qua, mở miệng nói:

- Mấy vị cao nhân, đây chỉ là một gốc cây cỏ mà thôi.

Nghe hắn nói vậy, năm người Vân Hà không khỏi thần sắc chấn động, Trương Ngọc vội vàng hỏi:

- Loại cỏ như nào?

- Màu tuyết trắng là màu tuyết trắng, rất đẹp mắt.

Người này đáp, lại hỏi một tiếng:

- Có cần tôi hái mang lại không?

- Ngươi chớ có động thủ!

Du Ngạo Tình quát lạnh một tiếng, lúc này mới dẫn mấy đệ tử Vân Hà tiến lên trước, Dương Khai cũng đi lên cùng, đợi tới gần, năm người đệ tử Vân Hà đều không tự chủ được mà phát ra một tiếng tán thưởng.

Kia thật đúng là một cây cỏ nhỏ màu tuyết trắng, nhìn bắt mắt như mỹ ngọc, trong suốt long lanh, còn mơ hồ thấy có lưu chất phát huỳnh quang, đang chảy trong kinh lạc cây cỏ.

- Á!

Trương Ngọc kinh ngạc kêu lên;

- Là Băng Cao Ngọc Cốt thảo!

Trên mặt Du Ngạo Tinh cũng hiện ra một nét tươi cười:

- Quả nhiên là vậy, Địa cấp thượng phẩm linh thảo!

La Thiên Thiên ở một bên cũng có chút kích động, Tề Nguyên và Mầm Lâm thì vẫn điềm tĩnh.

Truy cứu nguyên nhân, thực sự là do loại cỏ Băng Cơ Ngọc Cốt này là linh thảo chuyên dùng của nữ nhi. Cũng tinh diệu như Mỹ Nhân Nhụy mà Dương Khai lấy được trên bán đảo bên phải củaVân Hà, những nữ tử ăn Mỹ Nhân Nhụy sẽ trở nên xinh đẹp hơn, còn Băng Cơ Ngọc Cốt thảo này có thể mang lại làn da trong sáng long lanh, mềm mại như trẻ sơ sinh.

Phối hợp sử dụng hai loại, đủ để biến một người xấu thành mỹ nhân, như thay đổi da thịt hoàn toàn.

Mọi nữ tử đều thích đẹp, ba nàng ở đây ai mà không muốn mình trở lên xinh đẹp hơn? Gặp được Băng Cơ Ngọc Cốt Thảo này, đương nhiên là phải vui mừng thích thú.

- Mới tiến vào Ẩn đảo mà đã có được loại bảo bối này rồi, xem ra chúng ta chuyến này nhất định sẽ có thu hoạch lớn.

Miêu Lâm thần sắc có chút phấn chấn.

Du Ngạo Tình cũng không hàm hồ, khom lưng hái lấy Băng Cơ Ngọc Cốt Thảo này, sau đó từ trong người lấy ra một cái hộp ngọc, rồi cẩn thận đặt nó vào.

Trương Ngọc và La Thiên Thiên trơ mắt nhìn định nói gì đó nhưng lại thôi.

Du Ngạo Tình cười nói:

- Đợi khi quay về tông môn, để người của Đan đường luyện thành đan, nhất định không thiếu phần của hai vị sư muội.

Ả cũng biết hiện tại không phải lúc gây tranh cãi trong tập môn, cho nên mới mở miệng trấn an.

Quả nhiên lúc này Trương Ngọc và La Thiên Thiên mới tươi cười rạng rỡ:

- Đa tạ Tình sư tỉ, đến lúc đó nếu thỉnh Đan đường luyện đan, còn phải nhờ sư tỉ ra mặt mới được.

Lấy được một gốc linh thảo Địa cấp thượng phẩm, những lo lắng và nôn nóng lúc trước của đoàn người Vân Hà giờ đây tan biến, mọi phiền muội và bất an cũng dần dần tiêu tan, trở nên nhẹ nhõm thoải mái hơn hẳn.

Cứ như bọn họ không phải lâm nạn tới đây, mà là tới tìm bảo vật.

Những không thể không nói, Ẩn đảo này không biết bao năm không có người đặt chân đến, thực sự sinh trưởng rất nhiều thiên tài địa bảo. Mọi người đi lại trên đảo hai ngày, mà đã có được bộ thu, thu thập được đến mười mấy loại kỳ hoa dị thảo, tất cả đều là hàng địa cấp trung phẩm trở lên, thậm chí ở đây còn tìm thấy một hai gốc thiên cấp thảo dược.

Có thu hoạch, năm người Vân Hà càng hăng hái tràn đầy.

Một hôm, đang trong lúc hành tẩu, phía trước đột nhiên xuất hiên một đám mây mù đầy sương, làm nhiễu tầm nhìn của mọi người.

Đám sương mù này có vẻ cổ quái, người dân thường đang dẫn đầu đi phía trước dừng bước, nét mặt có chút chần chừ và sợ hãi quay đầu nhìn phía Du Ngạo Tình.

- Tiếp tục đi!

Du Ngạo Tình không phản ứng gì, trên dung nhan tuyệt mỹ đầy vẻ vô tình.

Người kia bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục đi tới phía trước.

Nhưng thân thể hắn vừa mới chạm đến đám sương mù liền đột nhiên truyền đến một trận âm thanh xoẹt xoẹt, miệng hắn hét lên cực kì bi thảm, ngắn ngủi mà dồn dập, ngay sau đó cả người tê liệt ngã xuống, không ngừng co quắp.

Mọi người đột nhiên biến sắc, nhất tề lại phía sau, hoảng sợ nhìn theo sự thay đổi của người kia.

Chỉ thấy người kia như là bị ném vào một chảo dầu đang sôi, lại giống như bị luyện trên ngọn lửa cháy bừng bừng, trên người không ngừng bốc ra từng đợt khí trắng, máu thịt rời khỏi xương cốt, lã trã trên mặt đất, hoá thành một bãi máu đỏ sậm.

Không đến năm tích tắc, một người sống máu thịt tiêu tán, biến thành một đống xương khô tản trên mặt đất.

Trong không khí tràn ngập một mùi vị không rõ hương vị.

- Oẹ...

Trương Ngọc và La Thiên Thiên sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp đều trắng bệch, thân mình cong lại nôn mửa, Miêu Lâm và Tề Nguyên mặc dù đỡ hơn, nhưng cũng không tốt là mấy.

Hàng mi dài của Du Ngạo Tình bất an lay động, khuôn mặt đôi môi đột nhiên mất đi huyết sắc, trở nên vô cùng tái nhợt, ả tuy rằng hoa dung thất sắc, nhưng cũng không đến nỗi như Trương Ngọc và La Thiên Thiên.

Người dân thường đứng cùng Dương Khai kia bắp chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Ở đây, người duy nhất giữ được bình tĩnh chỉ có Dương Khai. Cho dù như vậy, hắn vẫn cảm thấy xương cốt ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.

Vừa rồi nếu là mình đi, e rằng cũng có kết cục này.

Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu là Du Ngạo Tình thật sự ép mình đi vào, Dương Khai cũng sẽ không mạo hiểm.

- Trong sương mù này có kịch độc!

Du Ngạo Tình có chút cứng ngắc quay người lại, thản nhiên liếc nhìn mọi người, cố ra vẻ điềm tĩnh, rung giọng nói:

- Chúng ta lách qua!

Mọi người lúc nãy nhìn thấy cảnh tượng kinh sợ như vậy, đương nhiên vội vàng muốn rời khỏi đây, lúc này theo sát bước đi của Du Ngạo Tình.

Đi khỏi được vài dặm đường, mọi người mới đi chậm lại.

Sống sót sau kiếp nạn này, mấy người đệ tử Vân Hà đều tràn đầy cảm kích nhìn Du Ngạo Tình, nếu không phải tỷ ấy thận trọng, thì trong đám đệ tử Vân Hà lần này phải có một người bỏ mạng trong đám sương mù kia, người đó, có thể chính là mình.

Trải qua chuyện này, bọn họ càng thêm bội phục quyết định mang theo mấy người dân thường đi dò đường của ả.

Dương Khai biết đã đến lúc mình nên tìm cơ hội rời đi rồi. Bằng không nếu lại gặp phải hung địa như vừa rồi, nhất định mình sẽ bị Du Ngạo Tình bắt đi thăm dò. Còn ở cùngvới đám người này, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị nữ nhân rắn độc kia hại chết.

Hiện tại chỉ thiếu một cơ hội, một lần làm cho bọn họ luống cuống chân tay, không rảnh chú ý đến hắn!

Khi đám người đang nghỉ ngơi, một trận tiếng động sàn sạt đột nhiên truyền đến bên tai. Dương Khai nhướn mày, cảm thấy có điều không ổn.

- Tiếng gì vậy?

Miêu Lâm có chút thần hồn nát thần tính, bỗng đứng bật dậy.

- Có tiếng động sao? Tề Nguyên nghiêng tai lắng nghe.

- Xuỵt, tất cả đừng lên tiếng, cẩn thận nghe!

Du Ngạo Tình rõ ràng đã nghe thấy gì đó.

Mọi người nín thở, chỉ nghe thấy bốn phương tám hướng truyền đến tiếng vù vù, nghe như tiếng đàn ong đang bay, nhưng âm thanh này rõ ràng còn lớn hơn tiếng đàn ong.

Tiếng vù vù nhanh chóng đến gần, không chỉ như vậy, dưới chân thậm chí cũng truyền đến tiếng sàn sạt, định mắt nhìn đi, chỉ thấy trên mặt đất có vô số sợi dây nhỏ, đang tập trung đến chỗ mọi người, giống như dưới đất có vật gì đó đang bay nhanh đến tập kích địa động.

- Không hay rồi, đi mau!

Du Ngạo Tình sắc mặt chợt thay đổi, kinh hãi hô một tiếng, rồi vội vã chạy đi.

Mấy người đệ tử Vân Hà nhanh chóng chạy theo sau, Dương Khai dù đang muốn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng cũng không muốn sớm bại lộ, huống, hắn còn chưa làm rõ địch thủ của mình là ai, nên đương nhiên là muốn mượn tay đệ tử Vân Hà điều tra trước đã.

Tốc độ của mấy người đều rất nhanh, sau khi Du Ngạo Tình hạ lệnh, liền chạy bay nhanh ra ngoài. Không chạy được bao xa, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.

Mọi người quay đầy nhìn lại, bỗng chốc thần hồn đều bốc lên.

Chỉ thấy người dân thường lạc sau cùng kia, lúc này bị một đám côn trùng màu đen quái dị chừng bằng một miệng bát bao vây, trong tiếng hét thảm, y sam đều bị xé toác, máu thịt văng tung toé, chỉ sau một lát liền ngã xuống đất bỏ mạng.

Tròng mắt mấy người run lẩy bẩy, bọn họ tuy là người luyện võ nhưng căn bản không hề biết loại dị trùng hung ác này, nỗi khủng hoảng khiến bọn họ không biết làm thế nào.

Nhận thấy sự lợi hại của đám dị trùng kia, năm người Vân Hà lúc này chạy càng nhanh hơn, cũng không ai chú ý đến Dương Khai nữa, thoát thân còn không kịp, ai còn để ý hắn làm gì?

Chạy không bao lâu Du Ngạo Tình đột nhiên dừng bước, mấy người đuổi theo phía sau vội vàng hỏi;

- Sao vậy?

- Phía trước cũng có, chúng ta bị bao vậy rồi!

Du Ngạo Tình sắc mặt trắng bệch.

Mọi người định mắt nhìn đi, quả nhiên nhìn thấy phía trước có âm thanh vù vù, dị trùng màu đen che trời phủ đất đang bay tới bên này.

- Giết đi!

Du Ngạo Tình dứt khoát.

Mấy người Vân Hà vội vàng rút vũ khí, theo ả tiến đến giết đám dị trùng.

Đám dị trùng này quân số đông, nhưng đẳng cấp hẳn là rất thấp, năm người Vân Hà hợp lực, xông vào liều chết một trận, băm vằm đám dị trùng thành từng mảnh từng mảnh rớt xuống đất.

Điều này làm cho bọn họ không khỏi thấy chút hy vọng, trên tay càng ra sức.

Dương Khai theo ngay sau bọn họ, có lẽ do công kích của năm người Vân Hà này thu hút sự chú ý của bọn dị trùng kia, nên hắn vẫn bình an vô sự, chưa bị dị trùng để mắt tới.

- Địa Ma, đây là cái quỷ gì?

Dương Khai một bên thô tục tiến lên một bên mở miệng hỏi.

- Lão nô chưa từng thấy.

- Ngươi cũng chưa từng thấy?

Dương Khai không nói gì.

Địa Ma bất đắc dĩ:

- xin thiếu chủ thứ lỗi , lão sống lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy....

Lão ma này, trong lúc sinh tử nguy cấp thế nàyvẫn còn tâm trạng huyên thuyên!

Đúng vào lúc này, Dương Khai đột nhiên nhìn thấy Tề Nguyên đang đưa tay về phía mình, túm lấy cổ áo ném mình đi.

Phía bên hắn có quá nhiều dị trùng, trong lúc nhất thời không cách nào ứng phó, nên nảy ra ý định lấy Dương Khai ra làm tấm bia đỡ đạn.

Dương Khai nét mặt lạnh lùng, biết rằng không thể ẩn núp được nữa, hai tay bắn ra, túm lấy cánh tay Tề Nguyên, trong lúc hắn dồn sức vung ra, lật người một cái, liền hóa giải được lực đạo của hắn, vừa rơi xuống, Dương Khai liền cong người, vung hắn thẳng đến đám dị trùng kia.

- A!

Tề Nguyên thần sắc kinh ngạc, không hiểu rõ tại sao mình lại bị văng ra ngoài, ngay sau đó thân thể của hắn lại bị đám trùng bao vây, tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

- Tề Nguyên!

Trương Ngọc kinh hoàng hét lên một tiếng, chợt lại trừng mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai.

Dương Khai cười lạnh một tiếng, chân nguyên dương nguyên khí toàn thân bạo phát, trên người hồng quang chói mắt, giống như hỏa cầu đang bốc cháy.

Bốn người Vân Hà bị biến cố bất ngờ này làm cho chết lặng, căn bản không thể ngờ một tên bình thường luôn cùng họ hành động mấy ngày qua, lại có biến hoá như thế.

Không để ý tới bốn người Vân Hà, Dương Khai xông thẳng đến chỗ Tề Nguyên bị quăng ra giết chết hắn.

Đàn dị trùng nhanh chóng bao vây hắn, nhưng gặp phải trước mặt dòng chân dương nguyên khí cực nóng, những con vật có cánh này căn bản không chịu nổi một đòn, rơi rã xuống như sủi cảo chìm, còn chưa tới gần Dương Khai thì đã không thể bay được nữa.

Bốn người Vân Hà mở mắt trừng trừng nhìn nguyên khí cực nóng phát ra từ Dương Khai, giết ra một lỗ hổng, tiêu sái rời khỏi.

- Há...

Miêu Lâm kinh hãi không khép được miệng lại.

- Đừng phân tâm, theo ta giết chúng!

Du Ngạo Tình hằm hằm trừng mắt nhìn bóng lưng Dương Khai, răng ngà như sắp cắn nát rồi.

Hoá ra tên này không phải người bình thường gì, mà là một võ giả che giấu thực lực!