Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1851: Đi ra khỏi nhà quên mang óc theo



- Đây không phải là Hoa hội trưởng sao? Đang trong lúc tâm trạng của Hoa U Mộng như lạc vào cõi thần tiên, bỗng nhiên một giọng nói chợt truyền đến. Sau khi nghe được âm thanh này, Hoa U Mộng không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đó.

Cách đó không xa, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đang oai vệ bước thẳng về phía nàng, vừa đi vừa cười hắc hắc, ánh mắt không ngừng quét qua những chỗ nhạy cảm trên người nàng.

Quần áo của nam nhân này rất đẹp đẽ quý giá, có vẻ như có lai lịch không nhỏ, nhưng lại có đôi mắt hình tam giác, trông rất âm hiểm. Hoa U Mộng bị hắn nhìn chòng chọc như vậy, liền trở nên không được tự nhiên.

Sau lưng nam nhân này còn có hai tên võ giả Phản Hư Cảnh đi theo, vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là hộ vệ.

- Khương Siêu! Ánh mắt Hoa U Mộng liền hiện ra vẻ chán ghét và kiêng kỵ. Nhưng rất nhanh, nghĩ lại bây giờ nàng cũng không chỉ có một mình, mà còn có Dương Khai ở bên cạnh, lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt.

- Ha ha, thật là "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ", không ngờ lại vô tình gặp được Hoa hội trưởng ở nơi này, đúng là có duyên, có duyên mà. Khương Siêu tựa như không thế vẻ mặt bài xích của Hoa U Mộng, vẫn tỏ ra hết sức vồn vã.

- Khương hội trưởng cứ nói đùa, ta và ngươi đều là hội trưởng của hai thương hội, có câu "cùng nghề là địch", ta và ngươi chẳng có duyên phận gì hết. Hoa U Mộng lạnh lùng nói.

- Địch nhân sao?

Khương Siêu không chút phật lòng, khẽ nhếch mép nói: - Ta rất thích câu "cùng nghề là địch" này, Hoa hội trưởng chính là oan gia của bổn công tử đó.

Nghe giọng điệu ỡm ờ đùa giỡn trắng trợn như vậy, Hoa U Mộng không khỏi sa sầm nét mặt xuống, khẽ quát: - Khương hội trưởng, xin tự trọng!

- Ha ha, trước mặt ngươi ta cần tự trọng làm gì chứ? Chúng ta rất nhanh sẽ trở thành người một nhà thôi. Khương Siêu cười lớn: - Đúng rồi, chuyện nửa năm trước ta đã nói với ngươi, ngươi tính thế nào? Bổn công tử cũng không thể kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi nữa, nửa năm trước bỗng nhiên ngươi rời khỏi Tử Tinh Thành, nói rằng nếu ta tìm được nàng sẽ cho ta câu trả lời, hiện tại nếu đã gặp được thì mau mau cho bổn công tử một câu trả lời chắc chắn đi.

Vẻ mặt Hoa U Mộng lập tức trở nên khó xem, cắn răng căm tức nhìn hắn.

Khương Siêu cười lạnh lẽo: - Hoa hội trưởng, ngươi phải biết rằng, cái thương hội nhỏ bé kia của ngươi sẽ không có tương lai gì, chỉ có vài ba con mèo nhỏ thì làm nên được tích sự gì chứ? Chi bằng sát nhập vào Thánh Nguyên Thương Hội của bổn công tử đi, dưới sự dẫn dắt của bổn công tử, sau này các ngươi còn lo gì không phát đạt chứ? Nếu không phải nể tình Hoa hội trưởng là nữ tử, trách nhiệm trên vai nặng nề, ngươi cho rằng bổn công tử sẽ cho các ngươi lợi ích lớn như vậy sao? Bổn công tử là người thương hoa tiếc ngọc, không nỡ nhìn cảnh mỹ nhân phải chịu khổ.

- Khương hội trưởng, chuyện lần trước ta đã cho ngươi trả lời chính thức là Ngũ Phương Thương Hội không thể nào sát nhập vào Thánh Nguyên Thương Hội của các ngươi rồi, ngươi nên dẹp ý nghĩ này đi, đừng dây dưa với ta nữa. Hoa U Mộng nói xong, liền quay lại nói chuyện với Dương Khai: - Chúng ta đi.

- Đi sao? Khương Siêu trợn trừng cặp mắt tam giác, giang chân bước ra chặn trước mặt Hoa U Mộng: - Chạy đi đâu? Nếu hôm nay đã gặp được, không cho ta một câu trả lời hài lòng thì đừng nghĩ sẽ đi được. Hôm nay ngươi đáp ứng thì tốt, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!

- Ngươi không được ra tay ở chỗ này! Hoa U Mộng kêu lên: - Nơi này chính là Tử Tinh Thành...

- Hắc!

Khương Siêu cười mỉa mai rồi nói: - Tử Tinh Thành thì như thế nào? Hoa hội trưởng, xem ra lúc trước thấy ta dễ nói chuyện nên hiểu lầm thì phải, đừng nói ngươi đã quên mất thân phận của ta rồi nha? Đừng nói tới việc bổn công tử còn chưa ra tay, cho dù thật sự có ra tay thì đã sao? Huống chi... Bổn công tử còn nghe nói hôm qua người của Ngũ Phương Thương Hội các ngươi làm loạn đánh người ở cổng thành. Tuy rằng không biết tại sao các ngươi còn bình yên vô sự, nhưng nếu như bổn công tử bắt giữ các ngươi giao cho Hộ Vệ quân, nhất định sẽ có công.

Nghe hắn đề cập tới thân phận của mình, Hoa U Mộng dường như nghĩ tới điều gì đó, gương mặt xinh đẹp không khỏi hơi biến sắc, tỏ ra khá kiêng kỵ.

Thấy nàng có vẻ chần chờ, Khương Siêu liền cười lạnh nói: - Hoa hội trưởng, đừng để rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bổn công tử không còn nhiều kiên nhẫn nữa đâu. Bây giờ ngươi hãy cho ta một câu trả lời chắc chắn, sau này chúng ta còn là người một nhà, nếu không

Vẻ mặt Hoa U Mộng trở nên bất đắc dĩ, nhìn về phía Dương Khai tỏ vẻ nhờ vả.

Dương Khai thở dài, biết rằng hắn không ra mặt chỉ sợ sẽ không xong, bèn bước tới một bước, vỗ vỗ bả vai Hoa U Mộng ra hiệu cho nàng lui ra sau mình, rồi hờ hững nhìn Khương Siêu, khẽ cười nói: - Vị bằng hữu này, có phải ngươi đi ra khỏi nhà quên mang theo thứ gì đó rồi hay không?

Khương Siêu đưa ánh mắt tam giác quan sát Dương Khai rồi hung ác nói: - Ở đâu lòi ra tên tiểu tử hỗn láo này, dám nói chuyện với bổn công tử như vậy sao?

Hắn thấy Hoa U Mộng đối với Dương Khai hết sức nhu thuận, cung kính, lập tức trong lòng trào dâng một cơn tức giận khó nói thành lời, dĩ nhiên thái độ cũng sẽ không khách khí.

- Dám tự xưng bổn công tử ở trước mặt ta, quả nhiên là ngươi đã quên mang một thứ ra khỏi nhà. Dương Khai cười ha ha.

Vẻ mặt Khương Siêu lạnh lùng nói: - Tiểu tử, ngươi nói xem, bổn công tử quên mang cái gì!

Dương Khai chỉ tay về phía trước, Khương Siêu còn chưa kịp phản ứng đã bị ngón tay của hắn điểm lên trán. Dương Khai mỉm cười nói: - Bằng hữu đi ra khỏi nhà quên mang óc theo rồi hay sao?

Khương Siêu lùi bịch bịch về sau mấy bước, gương mặt nổi lên vẻ hoảng sợ. Dù gì hắn cũng là một võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, không ngờ lại bị đối phương điểm lên trán mà không có chút lực phản kháng như vậy. Có thể thấy được thực lực của đối phương so với hắn mạnh hơn không ít, vừa rồi nếu như đối phương muốn giết hắn mà nói, thì cái mạng của hắn có còn hay không?

Nghĩ tới đây, Khương Siêu lập tức vã hết mồ hôi, thẹn quá hóa giận quát lớn: - Khốn kiếp, ngươi dám mắng ta sao?

Dương Khai cười lớn nói:

- Nếu ngươi mang theo óc đi ra khỏi nhà, thì sao có thể không nghĩ tới nguyên nhân vì sao hôm qua chúng ta ở cửa thành đánh người, mà hôm nay vẫn còn bình an vô sự chứ?

- Nguyên nhân gì? Khương Siêu bị Dương Khai nói loạn một hồi khiến cho hồ đồ.

- Thì ra không phải bằng hữu không mang theo óc đi ra khỏi nhà, mà là toàn là óc heo! Dương Khai làm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ nói.

- Phì...

Hoa U Mộng ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được, cười phì lên. Nhưng ngay sau đó liền cảm thấy không ổn, vội vàng đưa bàn tay nhỏ nhắn lên che miệng lại.

- Hỗn láo! Khương Siêu bạo nộ, thánh nguyên toàn thân không tự chủ được vận chuyển lên, rất có khí thế muốn ra tay với Dương Khai.

Hai cái võ giả vẫn một mực đi theo phía sau hắn tái mặt, liền vội vàng tiến lên kéo hắn lại, một người trong đó dường như đã ý thức được điều gì đó, nói thầm bên tai Khương Siêu mấy câu.

Khương Siêu rướn cổ, tức giận nói: - Có hậu trường sao? Cho dù hắn có hậu trường, có thể lớn hơn bổn công tử sao? Bổn công tử là người của Khương gia, bát trưởng lão của Tử Tinh chính là tổ thúc công của Khương gia ta! Hậu trường của kẻ nào có thể lớn hơn ta chứ?

Dương Khai ngạc nhiên, nhìn Hoa U Mộng hỏi: - Bát trưởng lão của Tử Tinh là người nhà Khương gia hắn sao?

- Vâng, Khương Trường Phong trưởng lão đúng là người có địa vị cao nhất trong Khương gia hắn. Hoa U Mộng ngưng trọng gật gật đầu. Chính vì như vậy, nàng mới không thể làm gì khi bị Khương Siêu quấy nhiễu. Tuy rằng vai vế giữa Khương Siêu và bát trưởng lão kia cách nhau rất xa, cả năm cũng không gặp mặt mấy lần, nhưng dù sao cũng tính là có quan hệ với nhau, đủ để hoành hành ở trong Tử Tinh Thành rồi.

Việc Khương Siêu để mắt tới Ngũ Phương Thương Hội, để mắt tới nàng cũng không phải là một ngày hai ngày, nếu không phải Hoa U Mộng luôn tránh mặt không gặp hắn, chỉ sợ không biết sẽ có kết quả gì rồi.

- Tiểu tử, sợ rồi sao? Khương Siêu dương dương tự đắc nhìn Dương Khai:

- Bây giờ quỳ xuống nhận sai, bổn công tử còn có thể tha mạng cho ngươi, nếu không...

- Nếu không thì sao? Dương Khai tủm tỉm cười nhìn Khương Siêu, không chút tỏ ra e ngại.

- Tiểu tử có khí phách lắm! Khương Siêu tức giận, hung ác nhìn sang bên cạnh, vung tay lên nói:

- Bắt hắn lại cho ta!

Hai võ giả phía sau hơi chần chờ. Mặc dù biết Dương Khai không phải dễ trêu, nhưng nếu Khương Siêu đã ra lệnh, họ cũng không dám không tuân theo, liền vội vàng động thân, một trái một phải vọt tới Dương Khai.

Hai người đều là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, thủ đoạn không tầm thường, tuy bọn họ không biết được tu vi của Dương Khai, nhưng cũng hiểu rằng cho dù hai người bọn họ liên thủ, thì đối phương cũng dễ dàng chống trả được.

Nhưng sự thật lại khiến cho bọn họ rất ngoài ý muốn, bọn họ vừa mới vọt tới gần Dương Khai, còn chưa kịp thi triển ra thủ đoạn của mình, đã thấy Dương Khai nhìn bọn họ toét miệng cười, sau đó hai bàn tay một trái một phải quét ra.

Động tác trông rất nhẹ nhàng tự nhiên, giống như xua ruồi đuổi muỗi vậy.

Nhưng hai người kia lại bị cuốn vào một vòng xoáy lực lượng không thể thoát ra được.

- Đây là...

- Không xong!

Hai người đồng thời thét lên, điên cuồng thúc giục thánh nguyên ngăn cản, nhưng trước mặt lực lượng lốc xoáy kia, thánh nguyên của bọn họ giống như tờ giấy vậy, không chịu nổi một kích, trong khoảnh khắc đã bị vỡ tan hầu như không còn.

Hai tiếng hét thảm truyền ra. Hai tên võ giả xông tới một trái một phải bay sang hai bên, đụng phải vách tường cửa hàng hai bên đường, khiến vách tường bị thủng một lỗ lớn.

Trong khoảnh khắc, cửa hàng ở bên cạnh nổi lên tiếng mắng chửi ầm ĩ, rất nhiều võ giả từ trong cửa hàng bị hư hại vọt ra, nhìn xung quanh, không biết kẻ nào dám ra tay đả thương người ngay trong Tử Tinh Thành.

- Hizz Khương Siêu một mình đứng đó, hít ngược một hơi khí lạnh, cặp mắt tam giác trợn tròn, thậm chí cảm thấy trái tim co thắt lại, hoảng sợ nhìn Dương Khai, dường như đã hiểu ra điều gì đó, liền kinh hoảng kêu lên: - Hư Vương Cảnh?

Hai người hộ vệ kia của hắn mặc dù chưa tính là đứng đầu trong số Phản Hư Cảnh, nhưng cũng tuyệt đối không kém. Nhưng không ngờ hai người liên thủ mà vẫn bị hai bàn tay của đối phương quạt bay đi. Nếu không có thực lực Hư Vương Cảnh, tuyệt đối sẽ không làm được đến mức đó.

Cái tên tướng mạo xấu xí, anh tuấn không bằng mình, bị mình mắng là tên khốn kia, lại là Hư Vương Cảnh sao?

Khương Siêu bủn rủn tay chân, vô cùng hoảng sợ nhìn Dương Khai chằm chằm, chỉ cảm thấy nụ cười mỉm trên mặt đối phương giờ phút này mới đáng sợ làm sao.

Hắn muốn chạy, nhưng lại hoảng sợ phát hiện mình căn bản không điều động được tia khí lực và thánh nguyên, hai chân giống như bị chôn chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Khai đang từng bước một tiến về phía hắn.

Sát khí tấp thẳng vào mặt, khiến cho Khương Siêu như rơi vào hầm băng!

- Kẻ nào dám làm loạn tại Tử Tinh Thành! Bỗng nhiên từ xa chợt truyền tới một tiếng quát lớn, ngay sau đó, từng bóng Hộ Vệ quân hiện ra, trong khoảnh khắc đã vây chặt Dương Khai và Khương Siêu lại, ánh mắt hung dữ nhìn hai người.

- Tử Tinh Thành đã có lệnh rất rõ ràng, nghiêm giết chóc cấm đánh nhau bên trong thành, nếu có người phát hiện, nhẹ thì phế bỏ tu vi, tống vào Hàn Ngục, nặng thì đánh chết tại chỗ. Thống lĩnh đại nhân đã nói rất rõ ràng, vậy mà kẻ nào còn dám không để ở trong lòng, tốt tốt tốt, hôm nay bổn phó thống lĩnh sẽ cho các ngươi hiểu rõ, dám ở trong Tử Tinh Thành ra tay Ách... Thì ra là đại nhân đang ở đây, Khúc Chính bái kiến đại nhân.