Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1857: Bạn không phải địch



Thanh niên trong phòng là Thần Đồ! Con của Ngả Âu hội trưởng Hằng La Thương Hội, cũng là nhị ca của Tuyết Nguyệt!

Năm đó Dương Khai gặp rủi ro ở Huyền Không đại lục, Thần Đồ cũng ở trong đó, lúc đó thực lực hai người đều thấp kém, chỉ là Nhập Thánh Cảnh mà thôi, Thần Đồ tu vi cao hơn một chút, cũng chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh.

Hai người ở Huyền Không đại lục hợp tác với nhau, cũng là kết một phen giao tình.

Sau khi thoát khỏi vây khốn ở Huyền Không đại lục, Dương Khai còn đi theo Thần Đồ một chuyến về Thủy Nguyệt Tinh chủ tinh Hằng La Thương Hội, từ đó từ biệt, đã mấy chục năm.

Dương Khai thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp được gia hỏa này ở Tử Tinh, cho nên rất là ngoài ý muốn.

Thần Đồ nhìn Dương Khai, cũng thể tin được vào hai mắt mình, cho đến lúc Dương Khai chủ động lên tiếng chào hỏi, hắn mới dùng sức xoa xoa mắt, ho nhỏ nói: -Dương Khai?

- Chính là Dương mỗ! Dương Khai cười ha ha.

- Ngươi sao lại ở đây? Thần Đồ chau mày, ngạc nhiên hỏi.

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, Thần Đồ huynh, có thể hay không để cho mấy vị này…ân, yên tâm một chút chớ nóng vội? Dương Khai nhìn chằm chằm xung quanh hắn một chút, gương mặt các võ giả không có hảo ý.

Thần Đồ nhẹ nhàng gật gật đầu, khẽ quát một tiếng: -Tất cả dừng tay, Dương huynh… trước đây là cùng ta!

Bốn Phản Hư Cảnh kia, hai mặt nhìn nhau một phen, vội vàng thu hồi thánh nguyên của mình, Dương Khai thấy bọn họ thu lại không có dị động, lúc này mới tán đi vực tràng.

Chỉ một thoáng, trong phòng mọi người lần nữa khôi phục tự do.

- Ngươi đã đạt tới Hư Vương Cảnh?

Thần Đồ vừa rồi bị Dương Khai bỗng nhiên xuất hiện làm cho chấn động kinh ngạc một chút, cho tới bây giờ mới hậu tri hậu giác, nhận ra tu vi thật sự của Dương Khai. Trên mặt không khỏi tràn đầy vẻ chấn động.

Năm đó tu vi của hắn so với Dương Khai cao hơn một chút, nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn mới chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi, Khai phản quỷ, không ngờ đã đến Hư Vương Cảnh, so sánh hai bên, Thần Đồ đương nhiên vô cùng khiếp sợ.

Phải biết Phản Hư Cảnh đột phá Hư Vương Cảnh cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, từ xưa đến nay ít nhiều thiên tài tuấn ngạn đều bị chặn ở quan khẩu này, cả đời không thể tiến thêm, buồn bực thất bại.

Mỗi một người có thể đột phá đến võ giả Hư Vương Cảnh, chẳng những thiên tư xuất chúng. Hơn nữa vận may và cơ duyên một thứ cũng không được thiếu.

- May mắn thôi. Dương Khai cười khẽ một tiếng.

Thần Đồ chậm rãi lắc đầu. Hắn thân là con của hội trưởng Hằng La Thương Hội, nhãn lực cùng lịch duyệt đương nhiên không tầm thường, vậy sẽ tin là may mắn như Dương Khai nói, biết đối phương là kiếm tốn. Nhưng lúc này cũng không phải cơ hội tìm hiểu. Hắn nhíu nhíu mày biểu tình ngưng trọng nhìn Dương Khai, thấp giọng nói: -Dương huynh, ngươi bỗng nhiên xuất hiện ở đây. Ta chỉ hỏi một câu, ngươi với ta…là bạn hay là địch?

- Là bạn…không phải địch! Dương Khai thành khẩn nói.

Thần Đồ thần săc vui mừng, không nhịn được cười ha ha, nhưng lại trực tiếp tiến lên, ôm Dương Khai một cái, dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng hắn nói: -Dương huynh, từ biệt mấy chục năm, mỗ đối với ngươi rất là nhớ trông a!

Hắn nhiệt tình như vậy, thật ra khiến Dương Khai có chút ngượng ngùng.

Thần Đồ nói: Năm đó ngươi cưỡi chiến hạm rời khỏi Thủy Nguyệt Tinh, sau đó ta mới biết chiến hạm đã xảy ra chuyện, võ giả trên hạm gần như toàn quân bị diệt, từ đó về sau không có tin tức của ngươi, khiến Thần Đồ ta áy náy bất an a!

- Chuyện kia không liên quan tới ngươi, may mắn gặp dịp thôi. Dương Khai cảm nhận được chân thành của hắn, trong lòng cũng là một mảnh ấm áp.

Năm đó khi hắn rời khỏi Thủy Nguyệt Tinh, tùy ý lên một chiếc chiến hạm, nào có nghĩ Tuyết Nguyệt cũng vừa lúc muốn thuận gió theo thuyền, chính vì tồn tại của Tuyết Nguyệt, mới để cho chiến hạm kia chìm ngập tai ương.

Lúc đi vào Vẫn Hải Thạch, bị bí bảo cường đại mai phục oanh tạc tan xương nát thịt, khiến các võ giả trên chiến hạm chết hết hoặc bị đả thương hầu như không còn ai, chỉ còn lại hắn và Tuyết Nguyệt hai người chạy thoát.

Cũng chính là lần đó, hắn trong lúc vô tình phát hiện ra bí mật Tuyệt Nguyệt là một nữ tử, lúc này mới có chuyện về sau.

Một lúc sau, Thần Đồ mới buông lỏng Dương Khai ra, cảm khái nói:

- Qua nhiều năm như vậy, ta cũng luôn luôn nghe ngóng tin tức của người, tam đệ hắn dường như biết chút gì đó, nhưng vô luận ta hỏi thế nào, hắn đều không nói. Hỏi gấp, hắn còn hung hăng đánh ta một trận!

Thần Đồ cắn răng, gương mặt tức giận: -Tên tiểu tử hỗn trướng, không biết lớn nhỏ, nếu không phải thực lực không bằng hắn, thế nào ta cũng phải dạy dỗ hắn một phen.

Dương Khai khóe miệng giật một cái, thầm nghĩ lần đó Tuyết Nguyệt mất thể diện trong lòng mình, thân thể không mảnh vải bị mình một phen khi dễ, ngươi đi hỏi nàng những thứ này không phải tự tìm phiền phức sao.

- Hiện tại tốt rồi, cuối cùng đã nhìn thấy ngươi.

Thần Đồ nặng nề thở phào nhẹ nhõm, dường như là toàn bộ tích tụ khí đè nén trong lòng mấy chục năm được phun ra vậy, cả người đều thoải mái không ít.

- Ta vẫn luôn bình an vô sự, phí công Đồ huynh nhớ nhung.

- Nhị thiếu, vị này chính là… Mấy Phản Hư Cảnh vẫn luôn ở bên cạnh ngắm nhìn, thẳng đến lúc này, mói có người lên tiếng hỏi.

Thần Đồ cười hắc hắc, giới thiệu: -Vị này chính là Dương Khai Dương huynh, từng có mệnh giao tình với bổn thiếu, các ngươi mau đến đây bái kiến Dương huynh!

Mấy người vừa nghe, không dám sơ suất, rối rít ôm quyền, đồng thanh nói:

- Bái kiến Dương đại nhân!

Dương Khai là cường giả Hư Vương Cảnh, là xưng huynh gọi đệ với Thần Đồ, bọn họ dĩ nhiên không thể không cung kính.

Thần Đồ sờ sờ cằm, trầm tư một chút, nói: -Đúng rồi, Dương huynh bây giờ là Hư Vương Cảnh, ta đây chẳng phải cũng nên gọi một tiếng đại nhân?

- Thần Đồ huynh nói đùa! Dương Khai khoát tay, -Ta nhưng thật ra rất tò mò, ngươi vì sao lại ở chỗ này, hơn nữa…hình như là còn bị giam cầm.

Nghe Dương Khai vừa nói như vậy, lúc này Thần Đồ trong lòng đầy căm phẫn, mắng to: -Con bà nó, bổn thiếu cũng không giải thích được a, lần này nhận chỉ thị của thương hội, tặng cho Tử Tinh một ít vật tư đã đặt mua, nào có biết được vừa vào trong Tử Tinh Thành liền bị người vây bắt, hỏi thế nào cũng hỏi không ra đầu mối, thật là xui xẻo a.

- Tử Tinh không nói nguyên nhân gì liền đem các ngươi bắt giữ? Dương Khia chấn động kinh ngạc vô cùng, -Bọn họ chẳng lẽ không biết các ngươi là người Hằng La Thương Hội?

- Làm sao không biết? Thần Đồ gương mặt phẫn nộ, -Ta xem đám người Tử Tinh kia là ăn gan hùm tâm báo, dám hạ thủ với bổn thiếu, ngày nào mà bổn thiếu đào thoát, sẽ dẫn trăm chiếc chiến hạm, đem Tử Tinh san thành bình địa!

Dương Khai trên mặt nổi lên thần sắc như có điều suy nghĩ: -Nói như vậy động tĩnh chiến đấu trong thành ban ngày là do các ngươi gây ra?

- Ừ. Thần Đồ gật gật đầu, -Vốn là muốn chạy trốn, lại không thể thành công, bị người ta bắt trở về, mất mặt a.

- Nhị thiếu, lão hủ cảm thấy, Tử Tinh sợ là có biến! Một lão giả sắc mặt vàng như nến, ở bên cạnh mở miệng nói.

- Lão tiên sinh vì sao lại nói như vậy? Dương Khai hướng hắn nhìn lại.

- Chỉ là một loại cảm giác, từ lúc vào Tử Tinh Thành, lão hủ liền cảm giác có chút không đúng lằm, dường như có dòng nước xiết chảy ngầm mãnh liệt, hơn nữa, bọn họ mặc dù biết thân phận của chúng ta lại vẫn dám giam cầm chúng ta, hiển nhiên là muốn lợi dụng chúng ta làm chuyện gì đó…Tử Tinh mặc dù thế lực lớn, nhưng cũng không hơn được Hằng La Thương Hội ta, xảy ra chuyện như vậy, nếu nói là Tử Tinh không có biến cố, lão hủ là không tin.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: -Ta cũng cảm thấy Tử Tinh sẽ có biến cố xảy ra.

- Mặc kệ nó, bổn thiếu hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.

Thần Đồ tức giận nói, bỗng nhiên lại nhìn Dương Khai, hỏi: -Đúng rồi Dương huynh, ngươi làm sao lại xuất hiện ở nơi này.

- A, a, ta tới trộm đồ. Dương Khai ngượng ngùng cười, đem chuyện vừa mới xảy ra nói một lần.

Mấy người nghe mà trợn mắt há hốc mồm, nét mặt bội phục nhìn Dương Khai.

Dám lẻn vào trong Tử Tinh Cung trộm đồ, loại can đảm và khí phách này cũng không phải là người bình thường có thể có, hơn nữa dưới tình huống bị phát hiện vẫn có thể bình yên thoát thân, điều này làm cho mọi người đánh giá cao hơn thực lực của Dương Khai.

- Nhưng hiện tại đã đả thảo kinh xà, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Dương Khai bất đắc dĩ xoa xoa trán.

- Dương huynh, ngươi có thể rời khỏi nơi này sao? Thần Đồ nhìn Dương Khai hỏi.

- Tầng cấm chế phía ngoài kia rất lợi hại, nếu cố tình xông vào khẳng định sẽ bị phát hiện, nhưng nếu là các ngươi giúp ra hấp dẫn sự chú ý, ta có thể bình yên rời đi.

- Không thành vấn đề, giao cho chúng ta. Thần Đồ nhếch miệng cười, -Dương huynh, đợi sau khi rời khỏi đây, giúp ta đưa một người đi theo.

- Người nào? Dương Khai hồ nghi nhìn hắn.

Thần Đồ tiến lên phía trước, thì thầm nói nhỏ bên tai Dương Khai một tiếng.

Dương Khai lập tức lộ ra thần sắc cổ quái.

- Hết thảy làm phiền Dương huynh! Thần Đồ nghiêm nghị ôm quyền.

- Yên tâm, nhất định sẽ mang đi. Dương Khai gật gật đầu, -Các ngươi cũng yên tâm một chút chớ nóng vội, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa các ngươi ra ngoài.

- Không sao. Thần Đồ đĩnh đạc cười,

- Mỗ thân phận không giống nhau, những người kia không dám làm gì ta, trừ phi bọn họ muốn hai thế lực lớn liều mạng huyết chiến.

Sau khi nói xong, hắn bỗng nhiên quát một tiếng, la to lên: -Giết người, giết người!

Vừa hô, vừa hướng về những Phản Hư Cảnh khác nháy mắt ra hiệu.

Mọi người nhất thời tâm lĩnh thần hội, cũng ầm ĩ lên, vừa hô vừa ra chiêu lung tung, thánh nguyên thoải mái, năng lượng bạo loạn.

Động tĩnh trong phòng rất nhanh truyền ra bên ngoài, mấy võ giả Tử Tinh phụ trách trông coi phía ngoài biến sắc, vội vàng căng tai lắng nghe.

Chốc lát, một người trong đó cả kinh kêu lên: -Không xong, đám người kia nổi điên, mau ngăn cản bọn họ.

Mọi người không dám sơ suất, vội vàng mở cấm chế ra, tràn vào trong đó.

Ngay khi cấm chế được mở ra, thân hình Dương Khai lắc nhẹ, trừ trong phòng xông ra ngoài, tìm chỗ ẩn nấp.

Trong Tử Tinh Cung, cường giả vẫn như cũ tìm khắp nơi, vẫn không có chút thành quả nào.

Chờ đợi hồi lâu, Dương Khai tìm cơ hội thích hợp, thi triển bí thuật không gian, ung dung rời đi.

Chuyến này tuy rằng không thể giữ nguyên kế hoạch hành sự, nhưng bất ngờ do thám biết được tình hình của Thần Đồ, cũng không tính là không có thu hoạch gì.

Phòng đấu giá Thông Thiên, trong nội viện, Lê Nặc ngồi xếp bằng, nhưng không thể bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.

- Ai! Đúng lúc này, phía ngoài bỗng truyền đến tiếng kinh sợ của Xuân Di.

Cùng lúc đó, bên tai Lê Nặc vang lên thanh âm của một nam nhân, nghe được thanh âm này, Lê Nặc thân mình cứng đờ, nhưng rất nhanh, trên mặt liền nổi lên thần sắc mừng rõ, vội vàng ngẩng đầu hướng cửa sổ nhìn ra.

Bên ngoài một mảnh đen như mực, chỉ có mặt trời đang hiện ra phía đằng đông.

Hết đem bình minh tới!

Khóe miệng Lê Nặc nổi lên ý cười, mở miệng nói: -Xuân Di, trở về đi, người tới không ác ý, ngược lại mang tới cho ta tin tức tốt!