Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1871: Ăn miếng trả miếng



Lý Mậu Danh từ khi hiện thân luôn một mực cười hi hi ha ha không có đứng đắn, nhưng lúc này nghe Tử Vô Cực nói lại là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng.

Tử Vô Cực không khỏi rùng mình, hắn không hoài nghi chút nào đối phương nói là lời thật, nếu mình còn nói không giữ miệng như vậy, đối phương thật có khả năng sẽ chặt đứt tay chân mình.

Bất quá hắn cũng từ phản ứng của đối phương biết được địa vị của mẫu thân ở trong lòng đối phương, đó là thần thánh đến cũng không thể xâm phạm... lập tức hắn mừng rỡ trong lòng.

Trầm ngâm một lúc, Tử Vô Cực nói: - Là Vô Cực không có nói rõ ý của mình, Lý tôn giả bớt giận, là như vầy...

Câu tiếp Tử Vô Cực không có nói ra, mà chỉ chăm chú nhìn Lý Mậu Danh, nhép nhép khóe miệng, hiển nhiên là đang bí mật truyền âm.

Lý Mậu Danh một mực mặt không đổi sắc chợt biến đổi, cả kinh kêu lên: - Ngươi nói cái gì? Tử Long hắn...

- Chính xác trăm phần trăm!

Tử Vô Cực nghiêm túc gật gật đầu: - Gia mẫu mấy ngày nay trà cơm không đụng tới, âu sầu không ngủ. Nếu Lý tôn giả là bạn hữu ngày xưa với gia phụ gia mẫu, có thể hay không tìm cơ hội đi khuyên nhủ gia mẫu? Vô Cực sợ bà thương tâm quá độ, vạn nhất xảy ra chuyện xấu gì...

Thân mình cao lớn anh tuấn của Lý Mậu Danh hơi lảo đảo một cái, trên mặt nổi lên vẻ không dám tin, hai tròng mắt phức tạp, dường như là đang nhớ lại điều gì, im lặng thật lâu trên mặt đầy vẻ đau thương. Hồi lâu, Lý Mậu Danh mới cười "ha ha", tiếng cười kia cực kỳ khô khốc, lẩm bẩm nói: - Tử Long ngươi người này, rồi lại... rồi lại...

Câu sau dù cố như thế nào cũng không nói ra được, thanh âm nghẹn ngào.

- Lý tôn giả! Chuyện Vô Cực nói vừa rồi, ngài không ngại suy nghĩ một chút, Vô cực rất lo lắng cho trạng huống của gia mẫu! Tử Vô Cực nhẹ giọng nói.

Lý Mậu Danh hít vào một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình của mình, mắt nhìn Tử Vô Cực, lạnh lùng nói: - Ta sẽ tự đi gặp nàng, nhưng không liên quan tới chuyện hôm nay. Bổn tọa cũng sẽ không xem chuyện này trở thành một cuộc giao dịch, nếu ngươi thật có lòng hiếu thảo, thì hãy hiếu thuận tốt với mẫu thân ngươi, đừng xem nàng trở thành lợi thế! Lần sau nếu còn để cho ta phát hiện chuyện tương tự, nhất định không tha!

Tử Vô Cực hơi biến sắc mặt, trong lòng căm tức, ở mặt ngoài lại không thể không thuận theo gật gật đầu: - Lý tôn giả dạy phải, là Vô Cực sai rồi!

"Ngu xuẩn! Trách không được năm đó trong cạnh tranh thất bại với phụ thân, trở thành kẻ bại trận... đáng đời ngươi cả đời cô đơn đến chết!" Tử Vô Cực mắng thầm trong lòng.

Trong thời gian ngắn ngủi hai người nói chuyện này, Dương Khai đã giao thủ mấy trăm chiêu với Công Tôn Lương. Trên bầu trời năng lượng xao động, ở phụ cận vòng chiến hai người, không người nào dám tới gần phạm vi trăm trượng. Qua mấy trăm chiêu, vẫn như cũ bất phân thắng bại, Dương Khai nghiêm trang đáp: - Bổn tọa chính là tôn giả Tử Tinh, ra tay bảo vệ an bình cho Tử Tinh chính là chuyện đạo lý chính đáng, không cần chỗ tốt gì?

Công Tôn Lương trợn khóe mắt như muốn rách ra, mặc dù biết Dương Khai là đang mở mắt nhắm mắt nói dối, nhưng không thể làm gì được.

Sắc mặt lão chợt hung ác, nạt nhỏ:

- Nếu như thế, thì đừng trách lão phu lòng dạ ác độc!

Nói vừa dứt, hai tay lão bấm một cái pháp quyết, trong cơ thể thánh nguyên cuồn cuộn.

Dương Khai nhướn mày, nghĩ lầm lão già này muốn thi triển bí thuật cao thâm gì, nên cũng không dám phớt lờ, vội vàng lui về sau. Tuy rằng với thực lực của hắn cũng không coi Công Tôn Lương vào đâu, nhưng dù sao đối phương cũng là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nếu lão thật liều mạng thì Dương Khai cũng phải kiêng kỵ vài ba phần.

Lại thấy Công Tôn Lương lộ ra vẻ cười gằn, thân hình thoắt một cái, lại trực tiếp một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám...

Trong chớp mắt, trên bầu trời khắp nơi đều là thân ảnh của Công Tôn Lương, mỗi một cái đều trông rất sống động.

Dương Khai nhìn thấy trong mắt lại sáng ngời!

Đây không thể nghi ngờ là một chiêu bí thuật rất cường đại, bất luận là dùng để đối địch hay là để chạy trốn đều rất có hiệu quả.

Hơn nữa dưới thần niệm của hắn theo dõi, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra người nào là bản thể Công Tôn Lương, người nào là hư ảnh... mỗi một thân ảnh đều giống nhau như đúc.

Chiêu này vừa ra, chẳng những Dương Khai lộ sắc mặt ngưng trọng, mà Lý Mậu Danh một mực đứng ở đàng xa xem cuộc chiến cũng biến sắc, trong hai mắt lóe sáng màu tím nhạt, quét mắt nhìn từng hư ảnh ở trong đó, dường như là muốn tìm ra chân thân của Công Tôn Lương.

Truyền ra tiếng Công Tôn Lương cười lớn: - Nhị công tử! Đây là ngươi ép lão phu! Hy vọng ngươi có thể gánh được hậu quả!

Nói dứt lời, tất cả hư ảnh lại không để ý tới Dương Khai nữa, mà bắn nhanh hướng về phía trong chiến trường.

- A... Truyền ra một tiếng hét thảm, một võ giả đang giằng co với người bên phe đại trưởng lão trong đó bỗng nhiên bay ra ngoài, nơi ngực nổi lên một cái dấu bàn tay, thấy rõ ràng bàn tay kia trực tiếp đánh lõm lồng ngực của người này xuống.

Thân ở giữa không trung, người này toàn thân đẫm máu, phun ra máu tươi lẫn mảnh vỡ nội tạng, người còn chưa có rơi xuống đất đã tắt hơi bỏ mình.

Lần lượt truyền ra liên tiếp mấy tiếng hét thảm, mỗi người đều là võ giả thuộc phe Tử Vô Cực, đều là cao thủ Phản Hư Cảnh.

Trong chiến trường, khắp nơi đều là thân ảnh của Công Tôn Lương, những hư ảnh kia thực thực giả giả không ai nhận rõ, dường như mỗi một thân ảnh đều là thật, khi ra tay đều nhanh chóng đánh chết người của Tử Vô Cực.

Trong khoảnh khắc, mọi người đều cảm thấy bất an, phàm là võ giả bị Công Tôn Lương tới gần không khỏi cả kinh, thi triển thủ đoạn thoát đi.

Nhưng ở trước mặt cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, bọn họ làm sao có thể chạy thoát?

Thời gian trong nháy mắt, lại có mấy người bị độc thủ, mỗi người đều là lực lượng trung kiên dưới tay Tử Vô Cực.

Tử Vô Cực trên trán nổi gân xanh, nắm chặt quả đấm, quay đầu nhìn về hướng Dương Khai gào thét: - Dương tôn giả mau mau ngăn cản lão!

Dương Khai đứng giữa không trung sờ cằm, lắc đầu nói: - Nhị công tử cái này khó rồi! Một chiêu này của đại trưởng lão bổn tọa nhìn không ra sơ hở, như thế nào ngăn cản.

Lời này bất quá là ứng đáp cho có lệ mà thôi, hắn bị ép bị cuốn vào trận chiến này, vốn là không muốn ra sức lực gì, đám người Tử Tinh này đánh nhau chết sống không có quan hệ gì với hắn, cho dù chết sạch, hắn cũng không quan tâm.

Hắn chỉ muốn trì hoãn thời gian mà thôi.

Chờ đến lúc Thạch Khổi Tiểu Tiểu cứu ra đám người Thần Đồ, là hắn lập tức rời khỏi chỗ thị phi này.

Bất quá đứng tại chỗ nhìn một hồi, hắn cũng nhìn ra một chút đầu mối, hơi hiểu rõ chỗ huyền diệu của một chiêu này, nếu hắn vận dụng Diệt Thế Ma Nhãn, khám phá vô căn cứ, thì tìm ra chân thân của lão cũng không khó.

Nghe câu trả lời không chịu trách nhiệm của Dương Khai như thế, Tử Vô Cực vô cùng bực tức, thiếu chút nữa hộc máu.

Người của mình bên này nếu thật bị giết sạch, thì hắn cũng không cần tranh giành nữa: Người đều không có, còn tranh chấp cái gì? Thần sắc dữ tợn ngẩn người một hồi, Tử Vô Cực gào thét: - Một khi đã như vậy, xin mời Dương tôn giả ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!

Dương Khai nhướn mày, cười gằn: - Cái này thì dễ thôi!

Dứt lời, hắn vung tay bắn ra mấy chục sợi Kim Huyết Ti, biến thành mấy chục lưỡi dao sắc bén, như mũi tên rời cung bắn đi bốn phương tám hướng.

"Vèo Vèo Vèo..." Tiếng xé gió không dứt bên tai, rất nhanh liền truyền ra mấy tiếng hét thảm.

Bảy tám võ giả Phản Hư Cảnh nhất thời xui xẻo bị Kim Huyết Ti đánh trúng, thánh nguyên cùng bí bảo hộ thân trong khoảnh khắc bị phá nát, Kim Huyết Ti đâm xuyên chỗ yếu hại trên thân thể bọn họ, trực tiếp lấy đi sinh cơ của họ.

Với tu vi cảnh giới của Dương Khai hiện nay, lại ra tay bất ngờ, các võ giả Phản Hư Cảnh đang ở vào trong khổ đấu này sao có thể ngăn cản?

Kim Huyết Ti lại tiếp một phen xuyên tới xuyên lui, lần nữa mang đi tánh mạng của một nhóm võ giả.

Trước sau chỉ trong thời gian mười mấy hơi thở, người bị Dương Khai đánh chết cũng ngang bằng như Công Tôn Lương.

Công Tôn Lương tức giận hét to oa oa, võ giả Phản Hư Cảnh là lực lượng nòng cốt mà bất kỳ một thế lực nào đều không thể thiếu, dù sao Hư Vương Cảnh không phải tấn thăng dễ dàng như vậy. Thường thường một thế lực mạnh hay yếu, chẳng những phải xem Hư Vương Cảnh nhiều ít, mà còn phải xem số lượng Phản Hư Cảnh.

Sau một trận chiến hôm nay, bất kể ai thắng ai bại, Tử Tinh bên này nhất định phải tổn thương nguyên khí.

Đây là kết quả cả Công Tôn Lương cùng Tử Vô Cực đều không muốn nhìn thấy, nhưng cũng là kết quả không cách nào tránh khỏi.

Một thời đại kết thúc, nghênh đón một thời đại khác đến, luôn luôn là kèm theo máu tươi và bỏ ra sinh mạng.

Trên bầu trời, tất cả Phản Hư Cảnh và Hư Vương nhất tầng cảnh đều khiếp sợ, tình trạng lúc này quả thực giống như là Dương Khai và Công Tôn Lương đang triển khai thi đấu ai giết người nhiều hơn, người nào giết nhiều người, thì không thể thừa nhận: người kia phải chịu thua...

Ở trước mặt hai cường giả Hư Vương Cảnh lưỡng tầng cảnh này, không ai có thể chặn lại uy thế bức người của họ.

Lý Mậu Danh vẫn đứng bên cạnh Tử Vô Cực, dường như không có hứng thú với mọi chuyện trên thế gian, lúc này sắc mặt hắn cũng trầm trọng, ý thức được nếu hắn không ra tay, chỉ sợ Tử Tinh cũng xong rồi.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, chuyện trước mắt lại phát triển đến nước này.

Có lòng ra tay ngăn cản, nhưng ngại vì lời mình mới vừa nói, cũng không tiện vác đá đập chân mình.

Đang lúc rất nhức đầu, bỗng nhiên bên kia truyền đến tiếng gầm của Công Tôn Lương: - Lý Mậu Danh! Nếu ngươi còn nhớ mối nhân tình năm đó, thì hãy nghe lão phu, trước ra tay diệt tiểu tử này tính sau! Ngươi cũng không muốn Tử Tinh tổn thất thảm trọng chứ?

Lý Mậu Danh nhướn mày, chần chờ nói: - Lý mỗ tất nhiên là không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn, nhưng an toàn của nhị công tử...

- Lão phu sẽ không để người làm khó ngươi, lão phu sẽ không động tới nhị công tử là được. Cho dù lão phu nắm trong tay Tử Tinh, cũng sẽ bảo đảm hắn một đời vinh hoa phú quý, bình an không lo!

Lý Mậu Danh lộ vẻ phân vân.

Tử Vô Cực ngạc nhiên nhìn Lý Mậu Danh: - Lý tôn giả ngài sẽ không...

- Chuyện phát triển đến mức này, ta không thể không ra tay! Lý Mậu Danh thở dài một tiếng: - Ngươi yên tâm, có ta ở đây, trên đời này không ai có thể gây tổn thương cho hai mẹ con các ngươi, ta liều chết cũng sẽ bảo vệ các ngươi!

Nói vừa dứt lời, thân hình hắn chợt động một cái, biến mất tại chỗ.

Tử Vô Cực sợ run, một hồi lâu, mới phẫn nộ mở miệng mắng to: mắng Công Tôn Lương âm hiểm hèn hạ, mắng Lý Mậu Danh nói không giữ lời, hết lời thô tục này đến câu khác, nói ra không hề cố kỵ, không còn chút phong thái văn nhã ung dung trước đó.

Hắn cũng bị chọc tức lên rồi!

Lý Mậu Danh bị bó buộc với ước hẹn mối nhân tình của Công Tôn Lương năm đó, đáp ứng theo phía lão ra tay đối phó Dương Khai. Kể từ đó, cuộc chiến hôm nay, Tử Vô Cực coi như hoàn toàn thất bại, mặc dù Lý Mậu Danh nói sẽ bảo vệ hắn an toàn, Công Tôn Lương cũng bảo đảm cho hắn một đời vinh hoa, nhưng đứng sừng sững trên bảo tọa trên vô số người Tử Tinh này, cũng là hy vọng xa vời, không phải hắn có thể nhúng chàm.

Trừ phi Dương Khai có thể với một địch hai, đồng thời đánh bại hai người kia!

Nhưng điều này có khả năng sao? Ba người đều là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, thực lực giữa nhau không xê xích bao nhiêu, một người dù làm thế nào cũng không có khả năng đánh thắng hai người.

Trong mắt Tử Vô Cực ngập đầy vẻ tuyệt vọng...