Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1876: Đại náo một phen



Cuồng Sư Tông sát phạt quả quyết làm người sợ hãi, không để câu uy hiếp của Dương Khai trong lòng, vừa nói vừa đưa tay về phía Thần Đồ, quả thật muốn giết Thần Đồ.

Thần Đồ sắc mặt trắng bạch, cảm nhận được khí tức tử vong bao phủ, cả người như rơi vào hầm băng.

Đúng lúc này, một cỗ lực lượng huyền diệu xuất hiện, Dương Khai đột nhiên biến mất tại chỗ.

Cuồng Sư Tông giật mình, chợt nắm tay thành quả đấm, lực lượng Hư Vương tam tầng cảnh cường đại chợt bạo phát ra, đánh vào hư không phía trước.

Ở đó, Dương Khai quỷ mị hiện thân, chắn giữa hắn và đám người Thần Đồ, sắc mặt ngưng trọng, hai tay tạo thành hình chữ thập, đẩy mạnh về phía trước.

Bí thuật, Trục Xuất!

Lực lượng không gian mãnh liệt khởi động, một cái hư không hắc động chợt xuất hiện trước mặt Cuồng Sư Tông, hắc động kia như yêu thú há miệng đang muốn nuốt gì đó, trong hắc động là một mảnh hỗn độn, mặc dù là cường giả như Cuồng Sư Tông khi cảm nhận được khí tức của hắc động cũng run sợ.

Thực lực cường đại của Hư Vương tam tầng cảnh trực tiếp bộc phát.

Bùm

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, hắc động như tấm gương bị, từ từ sụp đổ, lực lượng không gian hỗn loạn bắn ra bốn phương, biến thành vô số đạo công kích bao trùm Cuồng Sư Tông.

- Tiểu bối ngông cuồng!

Cuồng Sư Tông giận tím mặt, thân thể chấn động, thánh nguyên tràn ra, tạo thành lớp phòng hộ bên ngoài cơ thể, cản trở lực lượng không gian hỗn loạn.

Vèo vèo vèo...

Tiếng xé gió vang lên, từng đòn công kích hình lưỡi liềm đánh tới Cuồng Sư Tông.

Bí thuật, Nguyệt Nhận!

Cuồng Sư Tông giật mình, cảm nhận được Nguyệt Nhận ẩn chứa sát thương to lớn nên không dám sơ suất, há mồm phun ra một thanh bí bảo Ngọc Như Ý, nhanh chóng biến thành một con chim khổng lồ.

Con chim khổng lồ có ba cái đầu, mỗi đầu to cỡ một căn phòng, vừa vỗ cánh, năng lượng phong hệ trong thiên địa liền tụ tập lại biến thành vô số phong nhận, nghênh đón Nguyệt Nhận.

Âm thanh va chạm rầm rầm vang lên, Nguyệt Nhận và phong nhận đụng vào nhau như muốn xé nát bầu trời.

Một quyền từ trong đống hỗn loạn hướng tới Cuồng Sư Tông, nắm tay có hào quang năm màu nở rộ, chính là kiếm khí bất diệt của Dương Khai.

Cuồng Sư Tông nhanh chóng đưa quyền ra đỡ.

Rầm một tiếng, thân thể Cuồng Sư Tông chấn động, lung lay nhưng vẫn đứng tại chỗ, còn Dương Khai bay ngược về, sắc mặt trắng bệch, cưỡng ép vận chuyển thánh nguyên, hóa giải năng lượng xâm nhập cơ thể.

Hai người giao thủ nhanh như chớp, rất nhiều người không hiểu chuyện gì đã xảy ra, thậm chí ngay cả những trưởng lão Hư Vương nhất tầng cảnh cũng mơ mơ màng màng, chỉ có hai người Công Tôn Lương và Lý Mậu Danh là nhìn rõ toàn bộ.

Hai người không khỏi hít một hơi khí lạnh, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy vẻ rung động trong mắt nhau.

Lúc trước hai người liên thủ đánh với Dương Khai rơi vào hạ phong cũng đã biết Dương Khai không phải Hư Vương lưỡng tầng cảnh bình thường, lúc đó bọn họ đoán Dương Khai có thể có tư cách giao thủ với tam tầng cảnh.

Nhưng đoán dù sao cũng chỉ là đoán, không thể là thật, dù sao bọn họ cũng không biết Hư Vương tam tầng cảnh mạnh như thế nào.

Mà lúc này chuyện đã xảy ra trước mắt họ.

Dương Khai thật sự cùng Cuồng Sư Tông qua lại mấy chiêu, tuy rằng rơi vào hạ phong, dường như cũng thụ thương, nhưng không có vẻ gì là bại!

Cuồng Sư Tông là ai, đó là lão quái vật sống mấy ngàn năm, cả Tinh Vực không có mấy người, mỗi một Hư Vương tam tầng cảnh đều có lực lượng hủy diệt một hành tinh, thường nhân căn bản không thể với tới, bọn họ là tượng trưng của võ đạo tối cao, là truyền thuyết bất bại.

Dương Khai có thể toàn thân trở lui trước mặt người như vậy.

Không chỉ thế...

Hắn còn mang mấy người Hằng La Thương Hội đi trước mặt Cuồng Sư Tông!

Phát hiện này làm Lý Mậu Danh và Công Tôn Lương hoàn toàn ngây người, tự hỏi nếu là mình có thể làm được vậy chăng?

Đáp án chắc chắn là không thể, chỉ sợ lúc Cuồng Sư Tông ra chiêu thứ nhất, bọn họ cũng đã thụ thương bức lui.

Trên bầu trời Tử Tinh Thành, Cuồng Sư Tông liên tục biến đổi sắc mặt, không phải lúng túng hay nổi giận mà là ngưng trọng, hắn kinh ngạc nhìn Dương Khai, không nói một lời.

Cách đó không xa, Dương Khai bảo vệ đám người Thần Đồ ở phía sau, lau máu tươi bên mép, hơi ngẩng đầu nhìn lại Cuồng Sư Tông.

Hồi lâu sau, Cuồng Sư Tông mới không đầu không đuôi hỏi một câu:

- Lực lượng không gian?

- Tiền bối quả nhiên mắt sáng như đuốc! Dương Khai toét miệng cười.

- Sao ngươi lại biết lực lượng của thiên địa? Lại còn tinh thông như vậy! Trong lòng Cuồng Sư Tông chấn động mãnh liệt, con ngươi sắp lồi ra ngoài.

Lực lượng không gian, đương nhiên Cuồng Sư Tông có nghe qua, trong Tinh Vực, trong Tử Tinh cũng có người tu luyện lực lượng không gian, nhưng bất quá chỉ là nhập môn mà thôi, căn bản không thể sử dụng lực lượng không gian để đối địch.

Nhưng vừa rồi động tác kia của Dương Khai nói rõ hắn có trình độ sâu sắc về lực lượng không gian, nếu không căn bản không thể thuấn di như vậy, ngưng tụ ra Nguyệt Nhận và hư không hắc động.

Đây quả thực làm cho người ta không cách nào tin nổi.

Lý Mậu Danh và Công Tôn Lương giờ mới biết vừa rồi Dương Khai vận dụng lực lượng không gian, ý thức được điểm này, hai người nhăn mặt.

Chẳng phải nói lúc Dương Khai đánh nhau với họ còn chưa dùng toàn lực?

Hai đánh một chẳng những rơi vào hạ phong, ngay cả thực lực thực sự của đối phương cũng không bức ra được, chuyện như vậy làm Công Tôn Lương và Lý Mậu Danh cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Nếu lão tiên sinh đã biết, còn có đủ tự tin đánh bại ta? Bên kia, Dương Khai cười ha ha, gương mặt tự tin. - Nếu ta muốn chạy, thiên hạ này không ai có thể ngăn được!

Nghe hắn nói vậy, Cuồng Sư Tông lại khẽ gật đầu nói: - Lời tuy ngông cuồng, nhưng quả thật ngươi có tư cách nói như vậy.

- Tiền bối biết là tốt, không bằng chúng ta thương lượng, chuyện hôm nay dừng ở đây, ta mang mấy vị bằng hữu rời đi, tiền bối cũng đừng tính toán chuyện lúc trước, vậy được chứ?

- Ngươi đừng có mơ! Cuồng Sư Tông không ngừng cười lạnh. - Quả thật nếu ngươi tinh thông lực lượng không gian, ta muốn giết ngươi là không thể, nhưng... chỉ mình ngươi mà thôi, ngươi mang theo mấy cái của nợ, chẳng lẽ còn có tự tin có thể trốn khỏi truy kích của lão phu, đều là người thông minh, bớt đùa đi.

Dương Khai giật mình, gương mặt bất đắc dĩ nói: - Không ngờ lại bị lão tiên sinh nhìn thấu, vậy phải thế nào cho phải?

Đám người Thần Đồ được Dương Khai bảo vệ nghe vậy, nét mặt kiên nghị, mở miệng nói: - Dương huynh, ngươi đi đi, đừng để ý chúng ta, hôm nay được ngươi cứu, Thần Đồ ta chết cũng không tiếc.

- Thề chết theo nhị công tử, trên hoàng tuyền lộ cũng không tịch mịch! Mấy người khác đều tỏ vẻ không màng sống chết.

Dương Khai nghiêng đầu qua nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười nói: - Yên tâm, nếu đã đến nước này, ta sẽ không bỏ mặc các ngươi, hôm nay mọi người cùng nhau đi!

- Cùng đi? Cuồng Sư Tông cười lạnh. - Tiểu tử ngươi nằm mơ, muốn làm càn ở Tử Tinh Thành sao!

Dứt lời, hắn vung tay lên, tám trưởng lão Hư Vương Cảnh Tử Tinh đồng loạt bay về phía Dương Khai, hai người Lý Mậu Danh và Công Tôn Lương cũng xông tới, trong chớp mắt, mười vị Hư Vương Cảnh đã bao vây đám người Dương Khai, cách đó không xa còn có Cuồng Sư Tông.

Đám người Thần Đồ gương mặt bi thương, ý thức được lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng.

Dương Khai lại cười ha ha: - Có ý tứ, có ý tứ! Khó có được gặp phải nhiều cường giả như vậy, thật là làm cho ta nhiệt huyết sôi trào a, một khi đã như vậy, ta đây liền đại náo một phen!

Cuồng Sư Tông nhướng mày, không biết Dương Khai còn có lá bài tẩy gì, lại vẫn ngông cuồng như trước, không có chút lo lắng.

- Chư vị, nên cẩn thận! Dương Khai cười gằn, hai tay vung lên, miệng quát lớn: - Ra!

Dứt lời, một vật bỗng xuất hiện trên bầu trời Tử Tinh Thành, vật kia vô cùng to lớn, như một tòa núi cao, vừa hiện thân đã che mất ánh sáng, làm cho mọi người chìm trong bong đêm.

- Đây là cái gì? Có người kinh hô.

- Lớn như vậy? Khôi lỗi hình người?

- Đây rốt cuộc là vật gì?

Mọi người nhìn vật to lớn kia, dường như mất khả năng suy nghĩ.

Kia rõ ràng là một hình người cao chừng trăm trượng, giống như núi đá chất thành! Thân mình của nó như được đục khoét, góc cạnh rõ ràng, cảm giác vô cùng cương nghị.

Không cảm giác được khí tức sinh mạng trong cơ thể nó, nhưng lại có một loại uy áp có thể so với Hư Vương tam tầng cảnh tràn ra bốn hướng.

Mỗi một Hư Vương Cảnh đều cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè lên, vô cùng nặng nề.

Những võ giả dưới Hư Vương Cảnh lung lay sắp đổ, thực lực hơi thấp trực tiếp rớt xuống, chỉ có tiếng hét thảm thiết xé tan bầu trời.

Cự vật hai mắt linh động, mười phần linh trí, vừa hiện thân liền rơi thẳng xuống.

Giống như Thiên Ngoại Lưu Tinh rơi xuống.

- Không xong! Cuồng Sư Tông nổi giận gầm lên, mắt thấy pháp thân to lớn của Dương Khai rớt xuống, đang chuẩn bị xuất thủ ngăn trở, bầu trời bỗng tối sầm lại.

Tiếng chim hót réo rắt vang lên, một con hỏa điểu khổng lồ che khuất bầu trời.

Con hỏa điểu như tạo thành từ những ngọn lửa, trong cơ thể mơ hồ còn có sấm chớp lóe lên tạo uy hiếp cực lớn, làm cho lòng người kinh sợ bất an, nó vừa vỗ cánh, nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng lên.

Vẫn chưa hết, còn có từng đạo Kim Huyết Ti bắn ra, tiếng thú rống liên tiếp vang lên, đại quân huyết thú xuất hiện trong hư không.

Lôi Viêm Phi, Vĩ Quan Xà, Chu Cấn Điểu, Tinh Hoàng Quy, Bát Nhãn Ma Thiềm, Lôi Phách Tử Thiên Báo...

Nhiều vô số, trừ Cương Viêm Quỷ Chu bị Dương Khai lưu lại Thông Huyền đại lục để trấn thủ Cửu Thiên Thánh Địa ra, toàn bộ huyết thú của hắn đều xuất động, mỗi một con huyết thú đều tản ra lực lượng dao động cường đại, không yếu hơn cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, gần hai mươi con huyết thú hội tụ lại, khí thế cuồn cuộn như sắp phá tan mọi thứ.