Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1911: Buồn cười các ngươi vô tri



Trong lòng thầm oán giận, nhưng Ngả Âu vẫn không biểu lộ ra ngoài, đã làm đến vị trí này, Ngả Âu đã sớm có thể đứng trước núi tiền mà mặt không đổi sắc.

- Ha ha, Hội trưởng đại nhân, linh đan của ân sư đã luyện chế xong, không biết vị bằng hữu này... Chiêm Nguyên bước ra chỉ Dương Khai hỏi.

Trước kia, cho dù như thế nào hắn cũng không dám dùng hai từ "bằng hữu" để xưng hô với Dương Khai. Tuy hắn là một luyện đan sư Hư cấp, nhưng Dương Khai lại là một cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh hàng thật giá thật.

Hắn căn bản không có tư cách này.

Nhưng lúc này đại cục đã định, hiển nhiên Chiêm Nguyên không cần thiết phải khách khí với một kẻ sắp phải làm nô bộc của sư phụ hắn trog 2000 năm tới.

Nên xưng hô một tiếng "bằng hữu" này là chuyện đương nhiên.

- Xem ra còn chưa luyện chế xong. Sắc mặt Ngả Âu bình thản, có sao nói vậy.

Chiêm Nguyên mỉm cười: - Hội trưởng đại nhân nói sai rồi, ta thấy không phải là hắn chưa luyện chế xong, mà là không thể luyện chế thành công. Đã qua hai ngày, cho dù như thế nào đi nữa thì lò luyện đan cũng phải tỏa ra chút mùi thơm đan dược mới đúng chứ.

Nghe hắn vừa nói vậy, mấy trăm luyện đan sư đến đây cũng hơi giật mình, thầm nghĩ đúng là như vậy.

Không cần biết tiến độ của Dương Khai nhanh hay chậm, nhưng đã qua hai ngày, Thái Sơ Chuyển Hồn đan của Tả Đức đại sư cũng đã thành, Dương Khai cho dù chậm một chút, cũng nên có mùi hương tỏa ra mới đúng.

Hiện tại ngay cả một chút mùi thơm cũng không, hiển nhiên là đã xảy ra vấn đề gì đó.

- Hắn nói cũng có lý! Tông Ngạo nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát, cũng khẽ gật gật đầu đồng tình.

Ngả Âu liếc Tông Ngạo một cái, thầm nghĩ không biết tên này rốt cuộc đang đứng ở bên nào?

- Quả thật như vậy. Tông Ngạo còn nói thêm.

Ngả Âu dở khóc dở cười, thầm hiểu những luyện đan sư này đều là những người cố chấp, thái độ trên phương diện luyện đan hết sức nghiêm túc, sẽ không vì quan hệ thân quen mà khinh nhờn đan đạo.

- Thật đúng là... Ngả Âu cũng không biết nên nói điều gì cho phải, dù sao đối với luyện đan đạo lão một chữ cũng không biết, không dám phát ngôn tùy tiện.

- Dù không có mùi thơm đan dược, nhưng cũng không có mùi cháy khét, chứng tỏ dược liệu trong lò luyện đan của Dương Khai vẫn còn tốt. Tuyết Nguyệt bỗng nhiên đứng ra nói: - Điều này chứng tỏ hắn cũng không luyện chế thất bại đúng không?

Chiêm Nguyên ngạc nhiên há miệng, nhưng không biết nói gì cho phải.

Quả thật, mặc dù lò luyện đan của Dương Khai không tỏa ra mùi thơm đan dược, nhưng cũng không có mùi cháy khét do thất bại. Lập tức mọi người ồn ào hẳn lên, không hiểu tình huống trước mắt này rốt cuộc là sao.

- Hơn nữa trước đó đại sư cũng đã nói, không hạn chế thời gian cho Dương Khai, hiện tại mới chỉ hai ngày mà thôi, chư vị kiên nhẫn đợi thêm đi. Tuyết Nguyệt lên tiếng.

- Ân sư quả thật không quy định thời hạn Chiêm Nguyên nhíu mày, trầm giọng nói: - Nhưng nếu như người này cứ luyện chế như vậy, chẳng lẽ chúng ta sẽ phải đợi hắn suốt đời sao? Cuộc tỷ thí này cũng không thể phân ra thắng bại

Nói xong, bỗng nhiên hắn như nhớ tới điều gì đó, vỗ tay một cái nói:

- Đúng rồi, ta biết hắn đang có âm mưu gì rồi, hắn quăng tất cả dược liệu vào lò luyện đan, sau đó cứ câu giờ như vậy không thèm làm gì, khiến cho ai cũng không bắt bẻ được hắn.

Mặc dù Chiêm Nguyên chỉ phỏng đoán, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, mọi người cũng cảm thấy tương đối hợp lý.

Trước đó, dựa vào thân phận mình Tả Đức đại sư cũng không hạn định thời gian cho Dương Khai, nếu như Dương Khai làm vậy, chắc chắn sẽ có thể hóa giải được nguy cơ trước mắt.

Dù sao cũng không ai có thể đợi hắn ở chỗ này một hai năm, năm mười năm...

Hắn là một cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, một lần bế quan thường là mười mấy năm, ngộ nhỡ hắn nhân cơ hội này tìm hiểu được bí thuật huyền diệu gì đó...

Hắn cũng không phải lãng phí thời gian ở đây, nhưng những người khác thì không giống như vậy.

Lời Chiêm Nguyên nói, khiến cho các luyện đan sư tựa như đã hiểu rõ được âm mưu của Dương Khai, tức giận nhìn hắn.

Dám cùng Tả Đức đại sư so đấu thuật luyện đan đã là một sự khinh nhờn, hiện tại lại dùng thủ đoạn hèn hạ để trì hoãn, quả thực làm người ta giận sôi gan!

Lập tức liền có một luyện đan sư Hư cấp thượng phẩm đứng ra, nét mặt sa sầm hướng về phía Ngả Âu ôm quyền nói: - Hội trưởng đại nhân, chuyện này xin ngài hãy đứng ra chủ trì, nếu người này đúng như Chiêm đại sư nói, vậy thì không thể chấp nhận được, xin Hội trưởng đại nhân giúp Tả Đức đại sư chủ trì công đạo.

- Không sai, đan đạo thần thánh không tỳ vết, không thể bị khinh nhờn, việc người này đang làm chính là vũ nhục đan đạo mà ta đeo đuổi, vũ nhục luyện đan sư trên khắp Tinh Vực, không thể dễ dàng tha thứ!

- Xin Hội trưởng đại nhân chủ trì công đạo.

- Nếu không cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta sẽ không đảm nhiệm chức vụ cao hơn!

- Tính thêm ta nữa, người này quả thực rất đáng ghét.

Trong mấy trăm luyện đan sư, có hơn phân nửa nhao nhao đứng ra, mỗi người đều muốn Ngả Âu cho một câu trả lời thuyết phục. Mặc dù đối mặt chính là hội trưởng Hằng La Thương Hội, nhưng những luyện đan sư này không hề tỏ ra sợ hãi, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngả Âu.

Ngả Âu nhất thời không biết phải làm sao.

Lão tuyệt đối không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển đến trình trạng này, chẳng qua chỉ là một cuộc tỷ thí, vậy mà lại dẫn tới hai ba trăm luyện đan sư tức giận!

Lão biết, nếu chuyện này không xử lý tốt sẽ dẫn tới Hằng La Thương Hội phải tổn thương nguyên khí.

Những luyện đan sư đứng ra này, đều là do lão bỏ cái giá rất cao mời về, cũng chưa tính là luyện đan sư do chính thương hội bồi dưỡng. Bọn họ hoàn toàn có thể tự do ly khai thương hội, các thế lực khác biết tin nhất định sẽ vui lòng đón nhận bọn họ.

Ngả Âu vừa lo lắng vừa tức giận, tức giận vì đám người này không phân biệt được nặng nhẹ, nhao nhao hùa theo.

Bên kia, Chiêm Nguyên không nhịn được ngoác miệng cười, chính hắn cũng không nghĩ tới chỉ thuận miệng nói ra vài câu không ngờ lại đạt được hiệu quả như vậy.

Nhưng tình huống này hắn và Tả Đức rất vui mừng được nhìn thấy. Hắn lén lút thoáng nhìn qua Tả Đức, thấy đối phương cũng đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, tựa như hắn rất có triển vọng vậy.

Chiêm Nguyên vội vàng tỏ ra đĩnh đạc!

Mọi người vẫn tiếp tục nhao nhao lên.

- Hội trưởng đại nhân, chuyện này đã rất rõ ràng, xin hội trưởng cho ta một câu trả lời hợp lý!

Thấy Ngả Âu chậm chạp không làm gì, những luyện đan sư kia không khỏi lên tiếng thúc giục.

Ngả Âu cau mày, trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói: - Chư vị khẳng định chắc chắn Dương Khai cố làm ra vẻ huyền bí, trì hoãn thời gian sao? Cứ như vậy mà đưa ra kết luận có phải quá mức võ đoán hay không? Bổn tọa cảm thấy nên quan sát thêm chút nữa.

- Còn cần phải quan sát gì nữa chứ? Một người bất mãn nói.

Tả Đức bỗng nhiên lên tiếng: - Chư vị an tâm chớ nóng vội, Ngả Âu hội trưởng nói cũng có lý, hơn nữa trước đó lão phu quả thật không quy định thời gian cho hắn, nên hãy chờ thêm chút nữa đi, đây là do lão phu sơ sót.

Những lời này vừa nói ra, khiến những luyện đan sư kia càng thêm đánh giá cao Tả Đức, cảm thấy đại sư hết sức vĩ đại, vậy mà lại bị ép so đấu luyện đan thuật với tên vô lại này này, quả thực là khốn kiếp mà!

- Đại sư thật là quá nhân từ rồi! Một vị luyện đan sư lắc đầu thở dài: - Nếu đại sư nói như vậy sẽ chỉ làm cho một số người trở nên hèn nhát hơn mà thôi, chuyện này không thể tha thứ kéo dài được.

- Không thác! Vị kia luyện đan sư vừa lên tiếng lúc đầu hừ lạnh nói. Người này là một lão giả khoảng 70 tuổi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhìn như sắp gần đất xa trời vậy, không ngờ giờ phút này lại hùng hổ nhìn chằm chằm Ngả Âu nói: - Hội trưởng, ngươi thử nghĩ xem, có vị luyện đan sư nào trong lúc luyện đan mà không phải toàn lực ứng phó, hết sức mệt mỏi hay không? Ngay cả Tả Đức đại sư cũng như vậy, sau hai ngày luyện đan cũng mệt lả, nhưng thử nhìn người này xem, vẻ mặt ung dung nhẹ nhàng, khép mắt ngồi, toàn thân không thấy chút dao động thánh nguyên nào, cũng không hấp thu lực lượng địa hỏa. Tuy hắn có thần thức chi hỏa, nhưng ta lại không cảm nhận được dấu hiệu hắn điều động! Đây không phải là đang trì hoãn thời gian thì là gì? Hội trưởng, nếu ngài ra sức thiên vị người này, thì thật khiến cho ta rất thất vọng.

Ngả Âu mặt trầm như nước, cảm thấy đầu to hẳn lên!

Lão nhướng mắt liếc nhìn lên không trung, định hỏi ý kiến Long Thiên Thương đang ẩn trong hư không nên xử lý cục diện trước mắt này như thế nào.

Nhưng Long Thiên Thương không có bất kỳ động tĩnh gì.

Đang lúc Ngả Âu tỏ ra khó xử, không biết phải làm sao để mọi người bình tâm lại, thì một tiếng cười nhạo chợt truyền ra.

Tiếng cười vừa truyền đến, mọi người lập tức ngẩn ra, tất cả đều quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Bất ngờ thấy được Dương Khai một mực ngồi ở đó không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang nghiêng đầu hứng thú lắng nghe mọi người nói chuyện.

Tựa như hắn là một người ngoài cuộc vậy.

- Vị bằng hữu này đang giả thần giả quỷ sao? Chiêm Nguyên không ngừng cười lạnh, hắn cho rằng trong lò luyện đan của Dương Khai lúc này chỉ có từng loại dược liệu riêng biệt, có lẽ ngay cả nước thuốc cũng chưa ngưng luyện được, cho nên lời nói hết sức hùng hồn.

- Ta giả thần giả quỷ để làm gì? Dương Khai liếc nhìn hắn nói.

- Hừ, trong lòng ngươi tự biết. Chiêm Nguyên cười lạnh.

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi cười cái gì? Tả Đức híp mắt lại, dáng vẻ cậy già lên mặt, trịnh thượng hỏi.

- Hiển nhiên là cười các ngươi vô tri!

- Ngươi nói cái gì? Mọi người dồn dập nhìn Dương Khai giận dữ, bọn họ đều là luyện đan sư, chưa từng bị người ta miệt thị như vậy qua.

- Các ngươi không biết sao? Dương Khai nhếch miệng châm chọc nói: - Ai nói với các ngươi một luyện đan sư khi luyện đan nhất định phải kiệt sức ứng phó? Ai nói với các ngươi khi luyện đan không thể nhắm mắt ngồi? Ai nói với các ngươi khi luyện đan nhất định phải có mùi thơm đan dược tràn ra?

- Ngươi muốn nói gì?

- Không có gì. Dương Khai bĩu môi, nhìn Tả Đức nói: - Đại sư, hiện tại nếu để cho ngươi luyện chế một viên Hồi Nguyên đan, ngươi sẽ thở hồng hộc, đổ mồ hôi ròng ròng sao?

- Hừ, tất nhiên là không! Tả Đức hừ lạnh.

- Vậy là được rồi, sở dĩ ngươi không bị như vậy, là bởi vì cấp bậc của Hồi Nguyên đan đối với ngươi mà nói quá thấp, tiện tay cũng có thể luyện chế thành công, hoàn toàn không cần toàn lực ứng phó, thánh nguyên của bản thân cũng vượt xa nhu cầu luyện đan, nên tất nhiên sẽ không kiệt sức.

- Ý của ngươi là... Thái Sơ Chuyển Hồn đan đối với ngươi mà nói, cũng giống như Hồi Nguyên đan đối với lão phu? Tả Đức nheo mắt nói.

- Không sai! Dương Khai mỉm cười gật gật đầu.

- Ngông cuồng!

- Câm miệng!

Dương Khai quay đầu nhìn tên vừa nói quát lên: - Bổn tọa là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, luyện đan không kiệt sức là bởi vì không cần toàn lực ứng phó, khép mắt ngồi là bởi vì không cần quá mức quan tâm, không cảm giác được thần thức chi hỏa của ta điều động là bởi vì thực lực của các ngươi không đủ! Cái gì cũng không biết lại còn lải nhải, các ngươi không cảm thấy quá buồn cười sao?

Một đám luyện đan sư nghe Dương Khai nói tắt tiếng không trả lời được.

Đáng ghét mà, người này nói có vẻ rất đúng!

Bọn họ đều là luyện đan sư, chưa bao giờ đặt mình vào vị trí võ giả để suy nghĩ, hiện tại được Dương Khai khai thông suy nghĩ, bỗng nhiên không biết nên nói gì.