Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1947: Bêu xấu



Trước khi luyện đan, Dương Khai từ phường thị kết giao mấy đệ tử Bích Vũ Tông để dò xét một chút về thuật luyện đan ở Tinh Giới.

Hắn phát hiện thuật luyện đan của Tinh Giới vô cùng cao thâm, so với Tinh Vực hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Không nói gì khác, chỉ nói về lúc ngưng đan, trong Tinh Giới, cho dù là luyện đan sư bình thường cũng có thể một lần ngưng luyện ra hai ba viên linh đan, không như trong Tinh Vực một phần vật liệu chỉ luyện ra một viên linh đan.

Nguyên nhân chủ yếu là vì kỹ xảo và thủ pháp ngưng đan đã phổ biến trong Tinh Giới, bất kỳ luyện đan sư nào cũng có thể học.

Bất quá, số lượng cũng có giới hạn.

Thí dụ như hiện giờ Dương Khai đang đang luyện chế một lò La Vương Phó Diệp, đây là một lò linh đan cấp Hư Vương trung phẩm, với thuật luyện đan của Dương Khai luyện chế không có khó khăn, thậm chí nếu hắn dốc toàn lực, tuyệt đối có thể luyện chế ra đan vân.

Mà một lò như vậy hao phí 17 loại nguyên vật liệu, cho dù là luyện đan sư lợi hại nhất cũng chỉ có thể ngưng luyện ra 9 viên.

9 viên linh đan là cực hạn của một lò La Vương Phó Diệp, nhiều hơn nữa cho dù là Đế Tôn xuất thủ cũng không có khả năng thành công.

Linh đan khác nhau, đan phương khác nhau, cuối cùng có thể ngưng ra số lượng linh đan khác nhau.

Linh đan cấp Hư Vương trung phẩm, muốn ngưng ra số lượng cực hạn, ít nhất cần luyện đan sư cấp Đạo Nguyên xuất thủ mới có thể thành công.

Cực hạn của Dương Khai hiện tại là 6 viên!

Trong quá trình luyện đan, hắn không ngừng làm quen thủ pháp ngưng đan của mình, cùng ứng chứng với Đại Đạo Đan Âm trong thức hải, thuật luyện đan của hắn tăng lên rất nhanh.

Trước sau chỉ một canh giờ, La Vương Phó Diệp đan có thể khôi phục nguyên lực cho võ giả Hư Vương Cảnh đã xuất lò, số lượng cũng đạt cực hạn của Dương Khai -- 6 viên!

Hắn nhét 3 viên vào nhẫn không gian của mình, còn lại 3 viên bỏ vào bình ngọc.

Linh đan trong bình ngọc là cho người cầu đan, 3 viên đã đủ để hắn thỏa mãn, còn lại 3 viên kia dĩ nhiên bị Dương Khai chiếm làm của riêng.

Cho nên mấy ngày này trong lúc luyện đan, Dương Khai không những thu được vô số nguyên tinh mà số lượng đan dược cũng không ít, nếu lấy ra bán là một khoản tài phú không nhỏ.

Đáng tiếc giờ này hắn chỉ có thể luyện chế linh đan cấp Hư Vương, không có vật liệu cấp Đạo Nguyên để hắn luyện tập, nếu không, Dương Khai muốn thử luyện chế luyện chế đan dược cấp Đạo Nguyên, để xem mình đã đạt tới trình độ đó chưa.

Đậy kín bình ngọc, Dương Khai thuận tay ném qua ném lại, trong lòng cảm khái luyện đan sư kiếm tài nguyên tu luyện lại dễ dàng như vậy.

Lúc hắn đang định gọi Lưu Tiêm Vân vào lấy đan, bên tai chợt nghe tiếng Lưu Tiêm Vân kêu khẽ, sau đó ồn ào một trận.

Dương Khai sắc mặt trầm xuống, vội vàng đứng lên, như gió lốc xông ra ngoài.

Ra tới ngoài, Dương Khai đưa mắt quét tới, thấy Lưu Tiêm Vân sắc mặt khó coi đứng một bên, chiêu bài vốn đặt trước mặt nàng bị ném xuống đất, bị một võ giả mặc trang phục Bích Vũ Tông đạp dưới chân, sớm đã nát vụn.

Ngoài cửa hàng, các võ giả đang xếp hàng chờ luyện đan đã giải tán, đứng từ xa nhìn lại.

Thấy Dương Khai xuất hiện, Lưu Tiêm Vân dường như tìm thấy người tâm phúc, vội vàng chạy tới bên hắn.

- Đã xảy ra chuyện gì? Dương Khai cau mày hỏi.

Hắn ở chỗ này cùng Lưu Tiêm Vân luyện đan gần một tháng, không trêu chọc người nào, cho nên hắn không ngờ hôm nay lại bị phá.

- Bọn họ nói đan dược ngươi luyện chế có vấn đề. Lưu Tiêm Vân đi tới bên cạnh Dương Khai, thấp giọng nói.

- Vấn đề gì? Dương Khai giương mắt quét một vòng.

- Bọn họ không có nói rõ, đến đây là trực tiếp động thủ. Lưu Tiêm Vân khẽ cắn răng, vẻ không cam lòng, có chút ủy khuất nhìn chiêu bài nát vụn dưới chân võ giả kia.

Bởi vì cùng Dương Khai hợp tác luyện đan, mà Dương Khai lại rất hào phóng cho nàng ba thành lợi nhuận thu được, cho nên mấy ngày nay Lưu Tiêm Vân luôn áy náy, tự thấy không thể giúp đỡ Dương Khai về thuật luyện đan, chỉ có thể bỏ công phu vào chiêu bài này.

Thiết kế của chiêu bài kia, thậm chí mỗi một chữ trên đó, mỗi một bút họa, nàng đều chạm khắc tỉ mỉ, mất không ít tâm tư, mỗi ngày lúc đến lấy ra, lúc đi thu vào nhẫn không gian, ban đêm trở về thậm chí còn cẩn thận lau chùi, chiêu bài không có một hạt bụi.

Đây là thứ duy nhất nàng có thể giúp Dương Khai.

Nhưng bây giờ, chiêu bài mà nàng mất bao tâm huyết đã trở nên rách rưới, Lưu Tiêm Vân cực kỳ bất mãn.

- Không có nói rõ liền động thủ? Dương Khai giương mày lên, trong lòng hừ lạnh, biết trong khoảng thời gian này tuy mình không có làm quá mức, nhưng giúp người khác luyện đan chỉ sợ đã cản trở đường làm ăn của ai đó, nếu không làm sao xuất hiện một màn trước mắt này?

- Ngươi chính là luyện đan sư ở đây? Đối diện, võ giả đang đạp chiêu bài với gương mặt kiêu căng nhìn Dương Khai, khóe miệng cười lạnh lẽo, nghênh mặt hỏi.

- Đúng vậy, xin hỏi vị sư huynh này xưng hô như thế nào? Dương Khai lạnh lùng nhìn đối phương.

- Hay lắm, Chúc hộ pháp môn hạ Trữ Phi!

Dương Khai trong lòng vừa động, biết Chúc hộ pháp người này nói là một trong tứ đại hộ pháp Bích Vũ Tông Chúc Quân Sơn, người này tu vi ngang Biện Vũ Tình, đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, không phải người mà Dương Khai có thể so sánh.

Bất quá bởi vì tứ đại hộ pháp không thân thiết với nhau, nếu không có có tông chủ dốc hết sức trấn áp, chỉ sợ Bích Vũ Tông sớm đã sụp đổ, nhưng chính vì nguyên nhân này cho nên quan hệ giữa môn hạ đệ tử của tứ đại hộ pháp cũng không hòa hoãn.

Trong tông môn, giữa các đệ tử luôn có tranh chấp, thậm chí lén đấu võ dẫn tới bị thương tàn phế, ra khỏi tông môn càng nhiều hơn.

Dương Khai vừa nghe đối phương là môn hạ của Chúc hộ pháp, đã biết người này đến phá hoại.

- Thì ra là Trữ sư huynh, không biết sư huynh làm bể chiêu bài của sư đệ là vì chuyện gì? Dương Khai trầm giọng hỏi.

- Bớt giả ngây trước mặt Trữ mỗ, chuyện gì chẳng lẽ chính ngươi không rõ? Trữ Phi hừ lạnh.

Dương Khai lắc đầu nói: - Ta vào tông môn chỉ chừng một tháng, chưa từng đắc tội Trữ sư huynh, còn xin sư huynh nói rõ!

Trữ Phi cười ha hả, gật đầu nói: - Hảo, nếu ngươi đã nói như vậy, sư huynh liền nói cho ngươi rõ!

Vừa nói, hắn vừa vung tay lên:

- Mang tới!

Cách đó không xa, lập tức có mấy võ giả mang một cái cáng tới, trên băng ca là một nam tử, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, một thân lực lượng lên xuống không ngừng, khi thì yên lặng, khi thì hung mãnh cuồn cuộn, cả người tựa hồ mất đi ý thức tự chủ, hai tròng mắt đỏ thẫm, miệng phát ra tiếng kêu hung tàn vô nghĩa.

Mặc dù nằm trên băng ca, hắn vẫn dùng sức vùng vẫy, nhưng bên ngoài cơ thể lại có một tầng cấm chế trói buộc, làm hắn căn bản không thể nhúc nhích.

- Tẩu hỏa nhập ma! Những người đứng xem kinh hô.

Tình trạng của người này rõ ràng là tẩu hỏa nhập ma, có thể là lúc bế quan tu luyện đi vào ngả rẽ, dẫn tới một thân lực lượng không cách nào khống chế, nếu không tăng thêm áp chế, chỉ sợ người này phải phế đi.

Bất quá tẩu hỏa nhập ma khó mà áp chế, trừ phi có người có đại thần thông ra tay trấn áp, nếu không chỉ dựa vào bản thân hắn, căn bản không thể ngăn cơn sóng dữ.

Đây là vận rủi mà bất kỳ võ giả nào cũng e sợ, một khi tao ngộ, cả đời này coi như xong rồi.

- Vị sư đệ này, nhận ra người này chứ? Trữ Phi lạnh lùng nhìn Dương Khai, chỉ vào võ giả trên băng ca hỏi.

Dương Khai liếc một cái, gật đầu nói: - Có chút ấn tượng, dường như năm ngày trước ở chỗ ta cầu đan.

Lời vừa nói ra, gương mặt xinh đẹp của Lưu Tiêm Vân lập tức trắng bệch.

Nàng cũng không phải ngu ngốc, đã mơ hồ đoán ra kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, không khỏi lo âu nhìn Dương Khai.

- Sư đệ thừa nhận là tốt. Trữ Phi cười lạnh. - Vị Tưởng sư đệ này của ta có tư chất trời cho, tuổi trẻ đã có tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, tiền đồ tương lai không thể lường, ngay cả Chúc hộ pháp cũng nhiều lần khen ngợi hắn, nói hắn là đệ tử có thiên tư tốt nhất trong nhất mạch của chúng ta.

- Thì sao? Dương Khai lãnh đạm nhìn Trữ Phi.

Trữ Phi sắc mặt lạnh lùng, gằn giọng nói: - Nhưng hắn lại bị hủy trong tay ngươi, vị sư đệ này, ngươi nói chuyện này phải làm sao cho đúng?

- Sư huynh nói đùa. Dương Khai cười ha ha nói: - Vị Tưởng sư huynh này trong lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma, thế nào lại là ta hủy hắn? Chuyện này đâu liên quan gì tới ta.

- Ngươi vẫn không thừa nhận? Nếu không uống linh đan do ngươi luyện chế, sao hắn có thể tẩu hỏa nhập ma? Chính ngươi vừa rồi cũng đã nói năm ngày trước hắn đã cầu đan của ngươi!

Trữ Phi quát lên.

Nghe Trữ Phi nói như vậy, những võ giả bốn phía đang đứng xem lập tức biến sắc, dù sao vừa rồi bọn họ còn ở đây xếp hàng chờ Dương Khai luyện đan, nếu Dương Khai luyện chế linh đan thật sự có vấn đề, vậy còn ai dám tìm hắn?

Không khỏi trong lòng cảm thấy may mắn, may là Trữ Phi tới kịp thời, nếu không mình rất có khả năng trở thành Tưởng sư đệ kế tiếp a.

- Không sai, quả thật năm ngày trước hắn ở chỗ ta cầu đan, nhưng cái này không có nghĩa là hắn tẩu hỏa nhập ma cùng ta có quan hệ, có lẽ nguyên nhân do căn cơ của hắn bất ổn, nguyên nhân tẩu hỏa nhập ma có rất nhiều, sư huynh không hỏi phải trái đúng sai liền bêu xấu ta, có phải hay không thiếu công bằng? Dương Khai lạnh lung nhìn Trữ Phi.

Đối phương bất quá chỉ là một vị Hư Vương tam tầng cảnh, Dương Khai căn bản không có e ngại, Dương Khai chỉ lo là sau lưng Trữ Phi còn có lực lượng nào đó.

Hắn không có khả năng vô duyên vô cố gây phiền toái cho mình, vấn đề duy nhất là linh đan, phường thị này cũng có vài vị luyện đan sư và cửa hàng giúp người khác luyện đan, nhưng đều là đệ tử Bích Vũ Tông dựng lên, không có quan hệ với mấy vị hộ pháp.

- Sư huynh không bêu xấu ngươi, năm ngày trước Tưởng sư đệ cầu đan của ngươi, sau khi trở về liền bế quan tu luyện, kết quả không được mấy ngày đã tẩu hỏa nhập ma, giờ biến thành bộ dáng này, ngươi không nên nói đây chỉ là trùng hợp. Chúc hộ pháp đã nói hắn có tư chất trời cho, sao lại căn cơ bất ổn? Trừ nguyên nhân linh đan do ngươi luyện chế có vấn đề ra, ta tìm không ra nguyên nhân thứ hai!

- Không sai, ngày ấy sau khi Tưởng sư huynh cầu đan trở về gương mặt vui vẻ, nói là có được đại tiện nghi, ta còn khuyên hắn tìm người chứng thực phẩm chất linh đan kia, hắn lại gấp gáp bế quan, giờ xem ra quả nhiên của rẻ là của ôi a, không ngờ Tưởng sư huynh mới bế quan mấy ngày đã xảy ra vấn đề. Một đệ tử Bích Vũ Tông đi theo Trữ Phi ở bên cạnh phụ họa.