Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1955: Cắn trả



Dương Khai càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này.

Băng Vân tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, thực lực mạnh cỡ nào thì Dương Khai không biết, nhưng mà từ rất lâu trước kia Băng Tâm Cốc là đại tông môn uy chấn Tinh Vực, so với Hằng La Thương Hội, Kiếm Minh cùng Tử Tinh thì chỉ mạnh hơn chứ không kém.

Có điều vì thời gian quá lâu, các đệ tử không ra gì, Băng Tâm Cốc mới dần xuống dốc. Ngay cả như thế, trong cốc vẫn có Hư Vương Cảnh trấn giữ.

Người có thể sáng lập ra tông môn như thế, thực lực làm sao kém được? Tông môn này đã truyền thừa một hai chục ngàn năm rồi.

Nếu như nói Băng Vân đã sớm rời Tinh Vực, đến được Tinh Giới, vậy thì có thể giải thích được.

Mà yêu trùng mẫu thể thi triển ra bí thuật Tuyết Nhược Thanh Thiên, tuyệt đối là có liên quan tới Băng Vân, thậm chí có thể nói Băng Nhai hình thành cũng rất có khả năng dính dáng tới Băng Vân.

Nếu như Băng Vân còn sống, với tuổi cùng tư chất của nàng, đạt đến Đế Tôn Cảnh không khó. Mà ý cảnh còn sót trong này lại tương xứng với bí thuật cùng công pháp hệ băng mà Băng Tâm Cốc tu luyện.

Dương Khai từ từ rà soát manh mối, nhưng mà có phải thật không, vậy thì hắn không biết. Tối thiểu, suy đoán của hắn giải thích được vì sao Tuyết Nhược Thanh Thiên xuất hiện ở Tinh Giới.

Không ngừng có kiếm mang đánh từ sau lưng, Dương Khai nhanh chóng phát hiện dấu hiệu làm hắn thở ra, đó là yêu trùng mẫu thể đuổi theo dường như chỉ biết một chiêu Tuyết Nhược Thanh Thiên, không biết sử dụng bí thuật khác. Toàn bộ sát chiêu của nó, đều là diễn hóa từ cơ bản Tuyết Nhược Thanh Thiên.

Điều này làm Dương Khai mừng rỡ, dù sao như vậy thì hắn có nắm chắc để đối phó.

May mà hắn tinh thông lực lượng không gian, nổi danh chạy trốn, muốn đánh chết võ giả như vậy thì rất khó.

Mặc kệ là Tinh Vực hay Tinh Giới đều như vậy, võ giả không muốn đắc tội nhất là những người như Dương Khai, lực lượng không gian để cho bọn họ đi tới lui không bóng dáng, nếu không thể một chiêu chết chắc, vậy nhất định sẽ rắc rối không ngớt.

Sở dĩ các võ giả đắc tội kẻ địch như vậy, biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất chỉ có 2, mau chóng giết đi, hoặc là biến chiến tranh thành hòa bình! Bằng không xui xẻo nhất định là bản thân.

Từ đáy vực một đường đi lên, mấy lần Dương Khai lượn quanh cửa quỷ, bởi vì không thể vận dụng thần niệm, cho nên Dương Khai không biết thực lực yêu trùng mẫu thể mạnh cỡ nào, chỉ biết bây giờ mình không thể chống lại, tự nhiên bỏ đi lòng chiến đấu, chỉ muốn thoát khỏi kẻ này rồi tính sau.

Yêu trùng mẫu thể không biết nổi điên cái gì, bám sát Dương Khai không tha, thân hình to lớn vặn vẹo linh hoạt, nhảy qua lại vách đá Băng Nhai không chậm hơn Dương Khai bao nhiêu.

Chừng một nén nhang, Dương Khai mới bắn vọt ra khỏi Băng Nhai như đạn pháo, rơi xuống đỉnh núi gần đó, thẳng đến lúc này hắn mới thở ra một hơi.

Không còn đế uy cùng pháp tắc băng hàn áp chế, cùng với ưu thế thiên nhiên của yêu trùng mẫu thể, cuối cùng cục diện không còn tồi tệ nữa.

Hắn quay lại, tập trung chờ đợi, hít vào một hơi.

Ngay sau đó, cái bóng to lớn trắng tuyết lao ra, rơi xuống cách Dương Khai mười mấy trượng.

Ở trên đỉnh núi quan sát yêu trùng mẫu thể, có thể nhìn rõ ràng hơn, mặt mũi dữ tợn làm da đầu Dương Khai tê dại, thần niệm quét qua, yêu trùng mẫu thể toát ra dao động năng lượng không kém gì Biện Vũ Tình, thậm chí còn vượt hơn.

- Đế Tôn Cảnh? Dương Khai hoảng sợ.

Yêu trùng mẫu thể này dù không phải yêu thú cấp bậc Đế Tôn Cảnh, chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu, chênh lệch hai đại cảnh giới với Dương Khai.

Chiến đấu với kẻ địch như vậy, không khác gì tự tìm đường chết! Dương Khai không khỏi may mắn mình không bị nó một chiêu lấy mạng lúc còn ở đáy vực.

Trên trán Dương Khai đang toát mồ hôi lạnh, không thể lau hết, bỗng nhiên hắn phát hiện một chuyện quỷ dị - yêu trùng mẫu thể kia dường như không có dao động sinh mệnh, ngay cả khí huyết cũng không có dấu hiệu lưu chuyển.

- Chết rồi? Dương Khai không khỏi nhíu mày.

Không có dao động sinh mệnh, không có dấu hiệu khí huyết lưu chuyển, nói rõ yêu trùng mẫu thể này là vật chết, chỉ là làm sao vật chết lại linh hoạt như thế? Thậm chí thi triển ra bí thuật kiếm đạo Tuyết Nhược Thanh Thiên?

Nhưng mà điều này lại giải thích vì sao nó có dao động lực lượng Đế Tôn Cảnh, lại không thể thoải mái đánh chết Dương Khai. Nó chỉ là vật chết, không thể phát huy ra lực lượng Đế Tôn Cảnh có được.

Dương Khai lại quan sát kỹ càng, phát hiện dưới bụng của nó có một vết thương rõ ràng, là kiếm khí tổn thương, xuyên qua cả thân thể, vết thương đầy mảnh băng, có thể thấy được nội tạng, nhưng quỷ dị không có máu chảy ra.

Quả nhiên là vật chết! Chẳng lẽ giống như Thi Linh tộc? Linh hồn bất diệt, ở trong hoàn cảnh đặc thù dưới đáy Băng Nhai chết rồi sống lại?

Từ khi gặp yêu trùng mẫu thể, Dương Khai liền có rất nhiều khó hiểu, hắn không có thời gian làm rõ, bởi vì yêu trùng mẫu thể xông lên liền nhanh chóng triển khai công kích.

Trường kiếm do năng lượng huyễn hóa vẽ một vòng tròn, lưỡi kiếm chỉ ra, khí kình sắc bén bùng nổ.

Trên bầu trời bỗng nhiên có tuyết rơi, to như lông ngỗng, trong khoảng trời đất như bị lớp tuyết trắng bao phủ.

Gió lạnh gào thét, lấy yêu trùng mẫu thể làm trung tâm, trong vòng 10 dặm bị một mảnh lạnh băng bao phủ, bên trong này, tất cả pháp tắt không còn tồn tại, chỉ còn rét và lạnh.

Ở trong này, yêu trùng mẫu thể là chúa tể!

Đây là cường giả Đế Tôn Cảnh nắm giữ lực lượng pháp tắc, một ý niệm trời đất xoay vấn, một ý niệm dời trăng chuyển sao.

Sắc mặt Dương Khai đại biến, liều mạng vận chuyển lực lượng ngăn cản, vẫn bị lạnh cằm đánh lập cập, cả người run run. Dưới đáy vực trúng một chiêu của đối phương, tuy rằng dùng Hư Vô hóa giải tổn thương chí mạng, nhưng không thể tránh né hoàn toàn, bị thương không nhẹ, lúc này đối phương tung ra kiếm thế, hắn càng thêm thê thảm.

Trong mắt yêu trùng mẫu thể xẹt qua một tia sáng trắng quỷ dị, phát ra tiếng kêu sắc bén, kiếm ý băng hàn càng kéo theo pháp tắc thiên địa gần đó chảy tới, khiến cho đỉnh núi không quá lạnh lại còn khó chịu hơn cả đáy vực.

Dương Khai mặt trầm như nước, ý thức được lần này chơi lớn rồi.

Hắn quả thật có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng cũng phải có cực hạn. Đối mặt với yêu trùng mẫu thể có thể là Đế Tôn Cảnh, tinh thông một chiêu bí thuật kiếm đạo, cho dù hắn có bản lĩnh bằng trời cũng không thể chống đỡ được.

Hắn gần như đoán được, một kiếm của đối phương giáng xuống, cũng là lúc mình hồn phi phách tán.

Nguy cơ trước mắt, hắn liều mạng thúc đẩy lực lượng không gian, muốn thuấn di chạy đi, nhưng làm hắn tuyệt vọng là không gian xung quanh đã sớm bị pháp tắc băng hàn phong tỏa, bí thuật không gian của hắn lúc này lại không còn tác dụng gì.

Trong mắt yêu trùng mẫu thể xẹt qua một tia hung ác, giơ cao trường kiếm, lực lượng pháp tắc quấn quanh.

Giữa lúc sống chết, trong đầu Dương Khai bỗng lóe lên, vội tế ra một thứ, truyền hết lực lượng vào đó, ném về phía yêu trùng mẫu thể.

Đó là một món bí bảo hình vòng tay, bên trên có vô số hoa văn nhỏ sáng lên, ẩn chứa lực lượng đế uy nồng đậm.

Dương Khai ném ra vòng tay, yêu trùng mẫu thể mặc kệ, nhưng khi vòng tay nện về phía nó, phù văn bên trong lóe sáng, một cỗ lực lượng áp chế trời sinh bao phủ nó, yêu trùng mẫu thể đột nhiên rít lên.

Hai mắt nó run rẩy dữ dội, tràn đầy kinh hãi nhìn vòng tay, giống như chuột gặp mèo, thân thể khổng lồ run lên.

Vòng tay này, dường như có tác dụng khắc chế tự nhiên với yêu trùng mẫu thể.

Keng...

Vòng tay trực tiếp nện lên đầu yêu trùng mẫu thể, Dương Khai dùng sức dù mạnh, nhưng công kích cỡ này không thể tạo thành vết thương chí mạng tới yêu trùng mẫu thể, nhưng mà uy năng trong vòng tay làm cho yêu trùng mẫu thể như gặp sét đánh.

Ý cảnh băng hàn bao phủ trời đất đột nhiên tán loạn, tuyết rơi đầy trời hóa thành những lưỡi dao sắc bén, không khống chế bắn ra khắp nơi.

Sắc mặt Dương Khai trắng nhợt, làm sao dám chần chờ? Trực tiếp tế ra Huyền Giới Châu, trốn vào trong đó.

Ngay khi Dương Khai biến mất, tiếng ầm ầm bùng nổ, ý cảnh băng hàn cuồng bạo quét qua, trút vào yêu trùng mẫu thể, liên tiếp nổ tung trong người nó.

Oành ầm ầm....

Yêu trùng mẫu thể nổ văng tung tóe, nhưng không có máu, thân thể trắng toát nháy mắt xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng, ngay cả trường kiếm năng lượng trên càng cũng tán loạn.

Cắn trả!

Thi triển ra bí thuật kiếm đạo tinh túy như thế, ngay lúc mấu chốt bị quấy nhiễu cắt ngang, toàn bộ uy năng bí thuật cắn trả yêu trùng mẫu thể, làm nó tự hưởng sát thương khủng bố.

Xẹt xẹt xẹt....

Bên trên Băng Nhai, mặt băng bị kiếm khí cắt tan nát, đỉnh núi bị lột mất một lớp, có thể tưởng tượng nếu như Dương Khai còn ở đây, dù hắn thi triển toàn bộ thủ đoạn phòng ngự, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được uy năng như vậy, kết quả duy nhất sẽ là chết!

Tiếng ồn vang lên liên hồi, mặt băng vỡ vụn rơi xuống dưới Băng Nhai, đụng vào vách, không ngừng phát ra tiếng động.

Chừng 30 nhịp thở sau, dị thường trên đỉnh Băng Nhai mới ổn định.

Thẳng đến lúc này, Dương Khai mới chợt loét, rời khỏi Huyền Giới Châu xuất hiện trở lại.

Cảnh tượng trước mắt làm hắn không khỏi nuốt nước miếng, thầm may mắn mình chạy nhanh.

Lại quan sát yêu trùng mẫu thể, Dương Khai mừng rỡ phát hiện nó nằm yên dưới đất, thân thể vốn đã có vết thương chí mạng lúc này cũng nát bét, hiển nhiên đã chết không thể chết hơn.

Hào quang trắng toát trồi lên khỏi yêu trùng mẫu thể, vặn vẹo, trực tiếp ngưng tụ thành dạng một thanh trường kiếm.

Hình thái đó, có 7-8 phần tương tự Huyền Sương Thần Kiếm của Tô Nhan.

- Thứ quỷ gì đây? Dương Khai nhướng mày, đang muốn quan sát kỹ, hào quang trắng toát trực tiếp bắn về phía hắn, nhoáng cái lạnh băng áp sát người, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Nhưng mà cảm giác áp lực này không thể so sánh với yêu trùng mẫu thể mang tới cho Dương Khai.

Dương Khai cắn răng, tế ra Huyền Giới Châu, thần niệm mênh mông trào ra từ trong thức hải, bao phủ hào quang trắng toát, quát: - Vào cho ta!

Ngay sau đó, hào quang trắng toát bị thần niệm của Dương Khai kéo vào trong Huyền Giới Châu.