Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1971: Tại sao muốn đánh lén ta?



Bí thuật, Trục Xuất! Dương Khai biết nếu không dùng tới lá bài tẩy thì sẽ không có cơ hội, cho nên thời khắc này cũng bất chấp bại lộ điều gì, vội vàng thi triển ra lực lượng không gian của mình. Ở phía trước hắn, một cái hư không hắc động bỗng nhiên mở rộng ra. Cái miệng thú đói há ra, tham lam cắn nuốt Hắc viêm chi long bị tầng tầng suy yếu, đặt tới trong hư không vô tận. Phóng mắt nhìn tới, dao động lực lượng cuồng bạo hỗn loạn cho Dương Khai bí thuật che giấu rất tốt, khiến người ta không rõ chân tướng nhìn qua chỉ sẽ cho là song phương lực lượng quá to lớn, sau khi va chạm dẫn tới không gian sụp đổ.

Ít nhất, Từ Thanh cùng Vu Nhược Mai chính mắt thấy Trục Xuất bí thuật sẽ không liên tưởng đến trên lực lượng không gian, mà là đầy mặt hoảng sợ nhìn chăm chú vào đây hết thảy, da mặt run rẩy. Ngược lại thì Mạc Tiểu Thất luôn luôn chuyên tâm chuẩn bị bí thuật, thúc giục uy năng của bí bảo, đột nhiên trước mắt sáng ngời, tràn đầy kinh ngạc nhìn Dương Khai một cái. Dương Khai không có điều phát giác với hết thảy đó. Hắn hôm nay đâm lao phải theo lao, không nói ra được áo não. Hắn nếu không tránh ra, con chim lửa công kích đứng mũi chịu sào chính là bản nhân hắn. Nhưng nếu hắn tránh ra thì Mạc Tiểu Thất liền gặp nguy hiểm. Điều này làm cho hắn ở trong lòng mắng Mạc Tiểu Thất giội máu chó lên đầu đồng thời không thể không đứng tại chỗ đóng vai trò làm cai cái khiên thịt. Mà Dương Khai cùng Từ Thanh và Vu Nhược Mai ba người liên thủ ngăn chặn, hiển nhiên cũng khiến cho con chim lửa biết đối thủ khó dây dưa. Trong hai tròng mắt đỏ ngầu tràn đầy tức giận, giữa hai cánh mở ra, vẫy lên nhẹ nhàng, vô số quả cầu lửa đen như mực phô thiên cái địa chia ra đánh tới ba người. Từ Thanh cùng Vu Nhược Mai liên tục quái khiếu, không ngừng thi triển ra thân pháp tinh diệu tránh né. Nhưng số lượng hỏa cầu kia đích thực quá nhiều, bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể tế ra bí bảo phòng ngự của mình, lấy được một chút cảm giác an toàn. Sắc mặt của Dương Khai đen như đáy nồi, Từ Thanh cùng Vu Nhược Mai hành động tự do, hắn lại chỉ có thể như cái chày ở tại chỗ, bất đắc dĩ chỉ có thể tế ra Kim Huyết Ti, biến thành ánh sáng vàng đầy trời, tát bay những quả cầu lửa đánh úp lại. Hiệu quả tuy rằng xa xỉ, nhưng Dương Khai lại có khổ nói không được. Kim Huyết Ti đi ra tiếp xúc cùng những quả cầu lửa, nhưng lại đã bị đốt cháy rất nhiều. Đây đều là thứ mà Kim huyết tự thân của hắn chuyển hóa mà đến. Mỗi một cái đều quý báu dị thường. Cái này chỉ trong chốc lát đã tổn thất rất nhiều, khiến hắn khóc không ra nước mắt. - A, Bi Vân Kính của ta! Tiếng hô giậm chân kêu trời của Từ Thanh truyền vào trong tai. Dương Khai tranh thủ lúc rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn lại, đúng lúc gặp được một mặt bảo kính trên tay Từ Thanh bị Hắc viêm bao quanh. Trong nháy mắt lại bắt đầu hòa tan, luống cuống bị hắn vội vàng bỏ qua bí bảo đó, tránh cho bén lửa trên người. Mà từ dao động lực lượng truyền lên bảo kính suy đoán, đây rõ ràng là một kiện trung phẩm bí bảo cấp Hư Vương! Xem ra, không chỉ mình tổn thất thảm trọng a! Kim Huyết Ti của mình nếu là hư hại, còn có thể lợi dụng Kim huyết tu bổ, dầu gì lần nữa tu luyện là được rồi. Nhưng bí bảo cấp Hư Vương của đối phương nếu là bị đốt cháy, vậy coi như đúng thật là cái gì cũng mất rồi. Vừa nghĩ đến đây, tâm tình của Dương Khai lập tức khá hơn nhiều. Không chỉ Từ Thanh mất đi Bi Vân Kính của mình, một cái bí bảo cấp Hư Vương có bộ dáng cái trâm cài đầu trên tay của Vu Nhược Mai cũng bị Hắc viêm phá hủy. Hai người bị tổn thất to lớn nhất thời có chút khóe mắt sắp rách ra. Ánh mắt nhìn con chim lửa tràn đầy cừu hận vô tận, lại khiếp sợ con chim lửa hung tàn, căn bản không dám tiến lên, chỉ có thể chật vật tránh né. - Lệ... Con chim lửa bỗng nhiên kêu lên một tiếng. Trong thanh âm đó xen lẫn một loại tâm tình phẫn nộ không hiểu, truyền thẳng cửu tiêu. Thanh âm vang lên trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người đại biến. Bởi vì như thế, rất có thể sẽ đưa tới chú ý của những người khác, vạn nhất dẫn hết toàn bộ các võ giả xâm nhập Ngọc Thanh Sơn tới chỗ này, nỗ lực của bốn người tất cả đều làm giá y. Mà trong thoáng chốc Dương Khai thất thần, một đoàn quả cầu lửa bỗng nhiên bắn nhanh đến trước mặt hắn. Sắc mặt của Dương Khai trầm xuống, muốn thi triển cố kỹ Trục Xuất nó. Có thể khiến cho hắn chẳng thể ngờ tới chính là, hỏa cầu lại trực tiếp vỡ toạt ra trước mặt hắn. Chỉ một thoáng, hỏa vũ đen như mực đầy trời rơi như mưa bắn nhanh đến phía hắn. Mi mắt của Dương Khai đột nhiên rụt lại, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thi triển ra một chiêu bí thuật khác. Long hóa! Kèm theo tiếng long ngâm cao vút, đầu rồng to lớn nhoáng lên một cái rồi biến mất sau lưng Dương Khai. Vào khoảnh khắc đó, long uy tràn ngập, con chim lửa đối diện hiển nhiên ngẩn ra, trong hai tròng mắt đỏ ngầu lại toát ra một tia thần sắc kiêng kỵ. Từng mảnh Long Lân nổi lên, bao lại hơn nửa người Dương Khai, ngay cả một mảnh Long Lân chân chính đó cũng hiện lên nơi ngực Dương Khai, che đậy lại những vị trí yếu hại nơi ngực của hắn. Rầm rầm rầm... Tiếng vang liên tiếp truyền đến, vô số lửa đen đụng vào trên người Dương Khai. Dương Khai trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Lửa đen đó lây dính bên ngoài người của hắn, hừng hực thiêu đốt. Lực lượng trong cơ thể lấy tốc độ cực nhanh bắt đầu tan rã, tốc độ cực nhanh giống như mặt trời gay gắt chiếu xuống tuyết vậy. Dương Khai mặt trầm như nước, liều mạng thúc giục Kim Thánh Long lực lượng căn nguyên, lúc này mới át chế lửa đen lan tràn. Tuy nhiên bộ dáng của hắn nhìn qua lại là thê thảm vạn phần, khí thế cả người đều rớt xuống không ít.

- Tiểu Thất cô nương, ta đến cực hạn rồi. Dương Khai vội vàng nói một tiếng, lập tức muốn rời đi nơi này. Hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu đợi tiếp nữa, chỉ sợ tình huống không ổn. Hắn chắn trước mặt Mạc Tiểu Thất, thay nàng tranh thủ thời gian dài như vậy, ngay cả người mình đều gặp phải thương thế, hắn làm đã đủ rồi. - Ta xong rồi! Mạc Tiểu Thất quát ngọt một tiếng, bỗng nhiên vung tay lên. Bên trong quả cầu tròn màu thủy lam trước mặt nàng chợt truyền ra tiếng sóng như biển động, khiến người ta không tự chủ được sinh ra một loại ảo giác đứng ở biển rộng lắng nghe sóng biển đập vào. Quả cầu tròn màu thủy lam cũng chợt bể nát ra, biến thành từng chút hơi nước, giống như sinh mạng đánh tới phía trước. Hơi nước đó quẫy qua thân thể của Dương Khai, khiến những thứ lửa đen đốt cháy trong nháy mắt dập tắt. Ngay sau đó, hơi nước liền tới đến trước mặt con chim lửa, trực tiếp bao lấy nó ở trong đó, lần nữa biến thành một quả cầu tròn màu thủy lam. Tuy nhiên cái quả cầu tròn màu thủy lam này lớn hơn rất nhiều lần so với trước, mặc cho con chim lửa ở bên trong giãy giụa như thế nào, cũng vẫn như cũ thoát khỏi không được quả cầu tròn đó bao phủ. Làm xong đây hết thảy, Mạc Tiểu Thất dường như cũng có chút bộ dáng mệt lả, trên gương mặt mềm mại một mảnh tái nhợt. Bộ ngực cao vút kịch liệt phập phồng, hiển nhiên vận dụng bí bảo này đối với nàng mà nói, cũng có gánh nặng to lớn. Tuy rằng giá cao không nhỏ, nhưng kết quả lại khả quan. - Hì hì, cuối cùng cũng bắt được ngươi. Vật nhỏ, lần này xem ngươi chạy trốn nơi đâu. Mạc Tiểu Thất cười hì hì nhìn phía trước. Sắc mặt của Dương Khai lại đột nhiên trầm xuống, hô nhỏ: - Cẩn thận! Đang khi nói chuyện, hắn vội vàng né tránh tại chỗ, sau lưng một bóng người quỷ dị dâng lên. Một chiêu bí thuật đánh vào trên tàn ảnh của Dương Khai, đánh bể tàn ảnh. Bóng người kia lộ ra thân hình, nhíu chặc mày, dường như không nghĩ tới trăm phương ngàn kế đánh lén lại bị Dương Khai khám phá.

Người này, không phải Từ Thanh thì là người nào? Cùng lúc đó, thân ảnh của Vu Nhược Mai cũng xuất hiện sau lưng Mạc Tiểu Thất, trên bàn tay mảnh khảnh tích chứa lực lượng cuồng bạo. Trên gương mặt kiều mị mang nụ cười tàn nhẫn cùng tham lam, chụp mạnh một chưởng sau lưng của Mạc Tiểu Thất. Mạc Tiểu Thất kêu thảm một tiếng, hé miệng phun ra một đạo máu tươi, đồng thời đi phía trước ngả bay ra ngoài, bên trong đôi mắt đẹp vẫn như cũ tràn đầy thần sắc không dám tin. - A! Cùng đan xen với tiếng kêu thảm của Mạc Tiểu Thất còn có tiếng kinh hô của Vu Nhược Mai. Sau một chiêu đánh ra, Vu Nhược Mai lại phảng phất bị thương nặng vậy, thân hình không ngừng thụt lùi về sau, gương mặt xinh đẹp chợt trắng bệch. Nơi lòng bàn tay đau rát. Nàng giơ bàn tay lên cúi đầu nhìn lại, chỉ một thoáng, sắc mặt dâng lên khó coi, thét to: - Làm sao có thể? Đây là cái gì? Chỗ lòng bàn tay của nàng hiện lên một cái ấn ký cực kỳ quỷ dị. Ấn ký đó thoạt nhìn giống như một gương mặt quỷ, dữ tợn đáng sợ, hết sức vặn vẹo, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng hét thảm thê lương, khiến người ta rợn cả tóc gáy. Thời khắc này, trong cái mặt quỷ nọ, chỗ đôi mắt nổi lên hai điểm u quang. Xuyên thấu qua u quang đó, Vu Nhược Mai dường như thấy được một sự tồn tại cao cao tại thượng, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào mình.

Tâm thần của nàng một trận thất thủ, nhưng lại cả người sợ run xụi lơ trên mặt đất. - Nhược Mai ngươi làm sao vậy? Bên kia, Từ Thanh đánh lén không được như ý mắt thấy Vu Nhược Mai té xuống đất, không khỏi hô to lên. Vu Nhược Mai thì hai tròng mắt thất thần, cứ như vậy ngây ngốc ngồi dưới đất. Nếu người nào có thể dùng thần niệm xâm nhập vào thức hải của nàng, lập tức có thể nhìn thấy được. Thời khắc này trong thức hải của nàng, bất ngờ có một gương mặt quỷ giống nhau như đúc với nơi lòng bàn tay nàng, đang điên cuồng cắn nuốt thần hồn lực của nàng. Thần thức lực thiếu một phần, thần thái bên trong tròng mắt của nàng liền mờ đi một phần.

Bên kia, Mạc Tiểu Thất vừa ho nhẹ vừa đứng lên. Từ trạng thái của nàng xem ra, tuy rằng bị đánh lén một chiêu, nhưng hiển nhiên không có gì đáng ngại. Nàng quay đầu, có chút mờ mịt nhìn Vu Nhược Mai, gương mặt bất khả tư nghị hỏi: - Sao ngươi muốn đánh lén ta? Nàng một bộ dáng vô cùng đau đớn, không giống giả bộ. Dù sao bị đồng bạn mình tin cậy đánh lén một chiêu từ phía sau lưng, nếu không có bảo giáp cường đại bảo vệ, thời khắc này e rằng nàng đã là một khối tử thi. - Ngươi thật đúng là một nữ nhân ngốc a. Dương Khai giống như ngây ngốc nhìn nàng. Mạc Tiểu Thất quay đầu trông lại Dương Khai, trong đôi mắt to nhưng lại một mảnh thủy uông uông, hãy còn hỏi: - Ta ngu xuẩn chỗ nào? Dương Khai đưa tay xoa trán, đích thực không biết nên giải thích với nàng như thế nào. - Ngươi đã làm gì với nàng? Từ Thanh thấy bất kể gọi Vu Nhược Mai như thế nào nàng cũng không có phản ứng. Hắn hoắc mắt nghiêng đầu qua chỗ khác, hướng về phía Mạc Tiểu Thất rống giận. Thân thể mềm mại của Mạc Tiểu Thất run lên, một bộ dáng cực kỳ kinh sợ, khoát tay nói: - Ta không làm gì với nàng ấy cả. Bảo giáp mặc trên người ta, bất kỳ người nào đánh lén ta đều sẽ gặp Ác Quỷ Ấn cắn trả, nàng... nàng...

Dương Khai trợn mắt há hốc mồm! Đơn giản như vậy đã tiết lộ ra lai lịch của mình, thật thích hợp sao? Cho tới bây giờ, hắn rốt cục xác định, thiếu nữ gọi là Mạc Tiểu Thất căn bản không phải là sự tồn tại cực kỳ gian trá như trong tưởng tượng của mình trước đó, căn bản là một cô bé không rành thế sự, thật đơn thuần ngây thơ! Nàng không thật chỉ có ở mặt ngoài thoạt nhìn lớn như vậy chứ? Dương Khai bị niệm đầu hiện lên trong lòng mình làm cho hoảng sợ. Nếu thật như thế, thì đó quá kinh khủng. - Ác Quỷ Ấn? Từ Thanh chau mày, hiển nhiên là chưa nghe nói qua loại bí thuật này, bất quá rất nhanh, hắn lại lắc đầu nói, thản nhiên nói:

- Cũng được! Thiếu một người cũng tốt, Từ mỗ đúng dịp độc chiếm tất cả chỗ tốt. Hắn cũng không để ý tới sự sống chết của Vu Nhược Mai nữa, ngược lại cười rộ lên nanh ác. Dương Khai nghe xong một trận bĩu môi, châm chọc nói: - Từ huynh, sự tự tin của ngươi không giải thích được là từ đâu tới? Ngươi có phải không thấy rõ ràng thế cục a, chúng ta bên này có tới hai người.