Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1991: Ngũ Sắc Bảo Tháp



Nghe Khang Tư Nhiên giải thích, Dương Khai mới hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.

Ngũ Sắc Bảo Tháp, thì ra chính là chí bảo vô thượng của Tinh Thần Cung, nổi danh trong Tinh Giới.

Nó không đơn thuần chỉ là một món Đế Bảo, mà bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp còn tự thành một giới, cũng gần giống như Huyền Giới Châu, nhưng so với Huyền Giới Châu trong tay Dương Khai lại càng thêm hoàn thiện hơn.

Nghe đồn Ngũ Sắc Bảo Tháp là do chủ nhân Tinh Thần Cung, Minh Nguyệt Đại Đế luyện chế ra, nhưng kỳ thật trước khi Minh Nguyệt Đại Đế thành danh, Ngũ Sắc Bảo Tháp cũng đã có hình thức ban đầu của mình rồi.

Chỉ có điều, sau khi Minh Nguyệt Đại Đế chiếm được liền luyện hóa cải tiến, mới tạo nên hình thái cuối cùng này.

Không gian bên trong bảo tháp, nghe đồn là một mảnh chiến trường cổ, bên trong lưu lại không ít thượng cổ bảo vật và linh dược quý hiếm. Địa hình bên trong chiến trường thay đổi biến hoá kỳ lạ thất thường, là nơi rèn luyện mà các đệ tử Tinh Thần Cung thích nhất.

Đệ tử Tinh Thần Cung chỉ cần đạt tới yêu cầu nhất định, đều có thể đi vào bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp rèn luyện.

Ở nơi đó tiến hành tinh luyện, tăng thêm tu vi và kỹ xảo chiến đấu của bản thân, cảm ngộ bản chất võ đạo, pháp tắc lĩnh vực huyền diệu

Tuy Ngũ Sắc Bảo Tháp đã tồn tại vô số năm, có vô số võ giả đã tiến vào trong đó rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên của bản thân, nhưng bảo vật bên trong chỉ tăng chứ không giảm.

Nguyên nhân không gì khác, chính là võ giả đi vào trong đó cũng không phải là không hề gặp nguy hiểm, các đệ tử Tinh Thần Cung có rất nhiều người bỏ mạng ở bên trong, nhẫn không gian của những người này hiển nhiên cũng được lưu lại trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, trở thành mục tiêu của các võ giả tiếp theo.

Chỉnh thể Ngũ Sắc Bảo Tháp tổng cộng có năm tầng, tầng thứ nhất và thứ hai, võ giả Hư Vương Cảnh có thể tiến vào rèn luyện, tầng thứ ba và thứ tư, võ giả Đạo Nguyên Cảnh có thể tiến vào rèn luyện, về phần tầng thứ năm cao nhất kia, dành cho võ giả Đế Tôn Cảnh rèn luyện, truy tìm đại đạo ở trong đó.

Trong bảo tháp không chỉ ẩn chứa bí bảo thượng cổ và linh thảo diệu dược sinh trưởng vô số năm, mà còn có một thứ khiến cho các võ giả hết sức động tâm, đó chính là pháp tắc thiên địa và căn nguyên tinh tú ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện.

Bởi vì nơi đó là một bãi di tích chiến trường cổ. Ở thời kỳ thượng cổ, vô số đại năng dị sĩ đã đại chiến trong đó, khiến cho thiên địa tan vỡ, tinh tú tan vỡ, pháp tắc tan vỡ. Cho nên ở bên trong bảo tháp không thiếu lực lượng pháp tắc thiếu khuyết và căn nguyên tinh tú không hoàn chỉnh.

Hai thứ này đều không hoàn chỉnh, nhưng bên trong đó lại dựng dục rất nhiều thần kỳ, bất kỳ võ giả nào cảm ngộ được đều có tác dụng to lớn.

Sau khi võ giả tu luyện sau Hư Vương Cảnh sẽ là Đạo Nguyên Cảnh, bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc, có điều võ giả Đạo Nguyên Cảnh chỉ có thể vận dụng pháp tắc một cách đơn giản mà thôi, còn chân chính hóa pháp tắc cho mình sử dụng, vận dụng pháp tắc như ý thì chỉ có cường giả Đế Tôn Cảnh mới có thể chạm đến.

Trong Tinh Giới có vô số võ giả Hư Vương Cảnh đã chuyển hóa được hoàn toàn nguyên lực trong cơ thể, nhưng vẫn không thể tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh, mà cản trở lớn nhất chính là không thể nào cảm ngộ được pháp tắc thiên địa.

Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên võ giả là Tinh Chủ mới có thể được hoan nghênh tại Tinh Giới như thế.

Giống như Dương Khai, từ khi còn là Phản Hư Cảnh đã bước đầu cảm thụ qua pháp tắc thiên địa của U Ám Tinh, tuy rằng đó chẳng qua chỉ là pháp tắc của một hành tinh tu luyện, không thể so sánh với pháp tắc trong toàn bộ thiên địa, nhưng một pháp thông thì vạn pháp thông, Dương Khai cũng coi như đã chập chững bước vào. Sau này khi hắn tấn cấp Đạo Nguyên Cảnh cũng sẽ không gặp bình cảnh quá lớn, thậm chí ngay cả khi tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh cũng sẽ thuận lợi hơn.

Nhưng kiểu hoan nhênh này cũng không đơn giản là sự khâm phục, mà còn có những cường giả khác ghen tỵ và muốn cướp đoạt! Doãn Nhạc Sinh của Hoàng Tuyền Tông là một minh chứng rõ nhất.

Cho nên Dương Khai sẽ không lộ ra bí mật thân phận Tinh Chủ của mình.

- Nói như vậy, Dương đan sư nên hiểu rằng khi Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra sẽ có bao nhiêu chỗ tốt rồi chứ?

- Hiểu rồi, nếu quả thật như vậy thì Ngũ Sắc Bảo Tháp đúng là một nơi không tồi đó. Dương Khai gật gật đầu.

- Không chỉ có như vậy thôi đâu. Khang Tư Nhiên mỉm cười: - Dương đan sư cũng biết, trong Phong Lâm Thành lúc này long xà hỗn tạp, các thế lực lớn nhỏ tới đây vô số. Cho nên sau khi tinh sứ đại nhân làm chủ mở ra Ngũ Sắc Bảo Tháp, thì những thế lực đứng đầu kia sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ?

- Ý của Khang chưởng quỹ là... Dương Khai giật mình, trong giây lát liền nghĩ tới một khả năng.

- Hắc hắc hắc... Không dối gạt Dương đan sư, Thiên Vũ Thánh Địa, Vô Hoa Điện, Thanh Dương Thần Điện cùng nhiều thế lực khác, mỗi một thế lực đều lấy ra một nhóm vật tư trân quý đưa vào bên trong không gian bảo tháp, cho nên bên trong chẳng những có linh đan diệu dược, mà còn có công pháp bí thuật, thậm chí còn có bí bảo cấp Đạo Nguyên!

Dương Khai lập tức hai mắt sáng lên.

Nếu quả thật là như vậy, thì chỉ sợ toàn bộ Phong Lâm Thành đều phải sôi trào.

Lúc bình thường, những tán tu hoặc các võ giả xuất thân không cao muốn lấy được một chút lợi ích trên tay các thế lực lớn quả thực khó như lên trời, nhưng lần này có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, vô số bảo vật giấu bên trong bảo tháp, chỉ chờ người hữu duyên tìm kiếm, cho nên rất nhiều võ giả sao có thể bỏ qua việc đổ xô đi vào chứ tìm kiếm chứ?

- Thiên Vũ Thánh Địa thậm chí còn lấy ra ba quả Đạo Nguyên Quả đưa vào trong đó! Vẻ mặt Khang Tư Nhiên đột nhiên phấn khởi hẳn lên, âm thanh cũng không kìm được, run run nói: - Dương đan sư, ngươi thân là luyện đan sư, tác dụng của Đạo Nguyên Quả có lẽ rõ ràng hơn ai hết.

- Đạo Nguyên Quả dùng để luyện chế Đạo Nguyên đan sao? Dương Khai thất thanh thốt lên.

- Đúng vậy! Hai tay Khang Tư Nhiên không kiềm chế được run rẩy, khiến tách trà đang bưng trên tay rung rinh đổ đầy xuống đất: - Chính là Đạo Nguyên Quả đó, cả Tinh Giới, cũng chỉ có một vài thế lực đứng đầu mới có thể bồi dưỡng ra, mà ở bên trong Nam Vực, cho dù là Tinh Thần Cung cũng không có Đạo Nguyên Quả thụ. Duy nhất chỉ có Thiên Vũ Thánh Địa, không phân biệt chi nhánh, mỗi mười năm cũng chỉ sinh ra 6 Đạo Nguyên Quả mà thôi. Lần này lấy ra ba quả một lúc, Thiên Vũ Thánh Địa đúng là đại xuất huyết rồi mà.

- Khang chưởng quỹ muốn Đạo Nguyên Quả sao? Dương Khai thấy vẻ mặt lão hơi bất thường, lập tức có suy đoán.

- Đương nhiên là lão hủ muốn! Khang Tư Nhiên cười khổ nói: - Không dối gạt Dương đan sư, lão hủ dậm chân tại cảnh giới Hư Vương tam tầng cảnh này đã hơn 200 năm, lão hủ cũng biết tư chất của mình không cao, nếu đoán không lầm thì cuộc đời này chỉ sợ sẽ dừng lại trước Đạo Nguyên Cảnh. Nhưng nếu quả thật có một quả Đạo Nguyên Quả mà nói... lão hủ cũng có thể thử đánh sâu vào bình cảnh, không cần biết có thành công hay không, nhưng đó cũng là một tia hy vọng!

Tuy Khang Tư Nhiên là chưởng quỹ Linh Đan Phường, được xem là người của Tử Nguyên Thương Hội, nhưng bởi vì thực lực của lão không cao, địa vị trong Tử Nguyên Thương Hội cũng không cao, cho nên lão căn bản không có cửa để nhận được thứ quý giá như Đạo Nguyên đan từ thương hội.

Một viên Đạo Nguyên đan có thể có thể tạo ra được một võ giả Đạo Nguyên Cảnh, Tử Nguyên Thương Hội sẽ không tùy ý ban cho thuộc hạ, phải có công lao tương ứng mới được.

Khang Tư Nhiên phải ở trong Phong Lâm Thành này vài trăm năm, đồng thời phải có cống hiến nhất định, thì có lẽ mới có khả năng được ban cho Đạo Nguyên đan.

Cho nên Dương Khai có thể hiểu được sự kích động của Khang Tư Nhiên lúc này.

Bởi vì một quả Đạo Nguyên Quả có thể luyện chế một lò đan, mà một lò Đạo Nguyên đan nhiều nhất có 9 viên, cho nên chỉ cần lão có thể đoạt được Đạo Nguyên Quả, thì bất kể tìm ai luyện chế cũng có được tối thiểu một vài viên Đạo Nguyên đan.

Một khi lão tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh, thì thân phận và địa vị của lão ở Tử Nguyên Thương Hội sẽ hoàn toàn bất đồng, cũng không cần phải bám trụ ở một địa phương nhỏ bé như Phong Lâm Thành này nữa.

Không chỉ Khang Tư Nhiên mong muốn, mà ngay cả Dương Khai cũng có nhu cầu đối với Đạo Nguyên đan.

Một khi nguyên lực của hắn chuyển hóa hoàn tất, lại hiểu được một tia pháp tắc, thì hắn sẽ có tư cách tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh. Đến lúc đó Đạo Nguyên đan sẽ có thể giúp cho xác xuất đột phá thành công của hắn tăng vọt.

- Dương đan sư, chuyến đi Ngũ Sắc Bảo Tháp lần này, ngươi sẽ vào chứ? Khang Tư Nhiên đã bình tĩnh lại được một chút, nhìn Dương Khai hỏi.

- Việc trọng đại như thế, tất nhiên là phải đi xem chứ. Dương Khai mỉm cười.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Khang Tư Nhiên cười ha hả: - Bỏ qua lần này, cả đời này cũng không thể đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp được nữa.

- Nhưng Khang chưởng quỹ... nếu quả thật như vậy, thì chuyến đi này chỉ sợ sẽ hung hiểm vạn phần đó, ta và ngươi đều là Hư Vương tam tầng cảnh, đối mặt với địch nhân Hư Vương Cảnh không cần lo lắng gì, nhưng ngộ nhỡ đụng phải cao thủ Đạo Nguyên Cảnh...

- Ha ha, Dương đan sư bỏ qua khả năng đó đi. Khang Tư Nhiên xua tay, mỉm cười nói: - Ngũ Sắc Bảo Tháp cũng không phải dễ dàng được mở ra như vậy. Lần này tinh sứ đại nhân rộng lượng, cố ý ban ơn để cho võ giả Phong Lâm Thành chúng ta tiến vào, nhưng sao có thể mở ra toàn bộ bảo tháp được chứ? Lần này sẽ chỉ mở ra một hai tầng, cho nên chỉ có võ giả Hư Vương Cảnh trở xuống mới có thể đi vào trong đó, sẽ không có võ giả Đạo Nguyên Cảnh đi vào.

- Đúng vậy sao? Dương Khai ngạc nhiên.

Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, hắn cũng có thể hiểu được.

Nói gì đi nữa Ngũ Sắc Bảo Tháp cũng là Đế Bảo, một lần mở ra chắc chắn sẽ tiêu hao không nhỏ. Vị tinh sứ Tinh Thần Cung kia cho dù thực lực cao hơn nữa, cũng không có khả năng mở ra toàn bộ.

Như vậy sẽ khiến cho Tinh Thần Cung tổn thất rất lớn.

Nhưng đây chính là điều mà Dương Khai vui mừng nhìn thấy.

Chỉ cần không có võ giả Đạo Nguyên Cảnh, thì hắn cũng không cần e ngại điều gì, đến lúc đó chỉ cần cẩn thận đề phòng nguy hiểm vốn có bên trong bảo tháp là được.

- Đúng vậy, ta vội vã gọi Dương đan sư đến đây, chính là muốn nói cho ngươi biết chuyện này. Tin tức này vẫn chưa truyền ra chính thức, chỉ có những người đi theo tinh sứ đại nhân vào Ngọc Thanh Sơn mới biết được, ta cũng là từ thành chủ đại nhân mà nghe được tin tức, nếu Dương đan sư đã biết thì xin hãy sớm chuẩn bị đi.

- Đa tạ Khang chưởng quỹ đã thông báo. Dương Khai cảm kích nói.

- Dương đan sư khách khí rồi, nếu không có ngươi, Linh Đan Phường đã không chống đỡ nổi rồi, đây coi như là một chút báo đáp của lão hủ, không cần để ý, không cần để ý.

- Đã như vậy, Dương mỗ cáo từ trước, đúng là ta phải về chuẩn bị một phen. Dương Khai đứng lên nói.

- Vậy ba ngày sau gặp lại.

Khang Tư Nhiên hơi ôm quyền.

Dương Khai gật gật đầu, rất nhanh rời khỏi Linh Đan Phường.

Khi quay trở về động phủ của mình, hắn liền lấy ra những dược liệu lấy từ vườn thuốc trong Tiểu Huyền Giới ra, bắt đầu bắt tay vào luyện chế linh đan.

Tuy rằng đi vào trong đó đều là võ giả Hư Vương Cảnh trở xuống, Dương Khai không lo lắng sẽ gặp phải địch nhân quá mạnh mẽ, nhưng những linh đan này có càng nhiều càng tốt, ngộ nhỡ gặp phải tình huống nguy cấp gì đó cũng có thể cấp cứu được.

Số lượng dược liệu không ít, hắn toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần, luyện chế hết lò này đến lò khác.