Lĩnh vực Hư Vương Cảnh đại thành của hai người đồng thời tràn ra hung mãnh áp chế đối phương.
Rắc rắc…
Dương như đến không gian cũng không thể chịu được va chạm cuồng bạo như vậy, trong khoảnh khắc đó liền xuấ thiện một khe rất nhỏ.
- Hay lắm hay lắm, cuối cùng cũng đụng phải cao thủ ra gì rồi, hay lắm hay lắm. Nam tử khôi ngô thấy vậy không những không sợ hãi mà ngược lại cười ha hả, thần sắc cực kỳ ngông cuồng.
Ngược lại đối thủ của hắn âm thầm than khổ không ngừng, không nghĩ tự mình chỉ tuỳ ts xuất thủ đánh lén một chút, tưởng có thể bỏ rớt đối thủ không ngờ lại gặp tên điên này.
Hai cường giả này vốn đang đánh nhau kịch liệt nhưng vừa nghe Dương Khai nói vậy liền không hẹn mà cùng đưa hắn trở thành mục tiêu.
Hai người ở tầng thứ nhất, hiển nhiên đầu là tinh anh trong Hư Vương Cảnh lại liên thủ lại cho dù không địch nổi Đạo Nguyên Cảnh nhưng cũng không phải đẳng cấp Hư Vương Cảnh có thể ngăn cản.
Một người tế ra một thanh đại phủ lớn, hướng đầu DƯơng Khai đánh tới, cây búa trên tay nhoáng lên hoa quang, phủ ấn to lớn tựa như viễn thạch rơi xuống, mạnh không thể đỡ
Tuy rằng hao tốn không ít thời gian cùng tinh lực nhưng vẫn không thể luyện hoá hoàn toàn Trảm Hồn Đao, mặc dù vận dụng cũng không thể phát huy được toàn bộ uy năng, giống như Tịch Diệt Lôi Châu, Dương Khai không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của nó.
Nhưng Đế Bảo dù sao cũng vẫn là Đế Bảo.
Mặc dù là bề ngoài nhưng cũng không phải Hư Vương Cảnh có thể ngăn cản.
Giết gà doạ khỉ như vậy sẽ không có ai còn dám cản trở hắn.
Quả nhiên sau khi người kia chết, người còn lại mắt thấy Dương Khai một lần nữa giơ lên Trảm Hồn Đao, ánh sáng đen trên thân đao lưu chuyển, theo bản năng sợ hãi lui về phía sau.
Nhưng người này vừa lui lập tức xúc động cấm chế của Thăng Long Đàn.