Cảm nhận được lực lượng pháp tắc đặc thù, Dương Khai nhướng mày, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Bà lão nói Ngân Nguyệt Tử Sương Đao này là luyện chế bí bảo cấp Đạo Nguyên thất bại mà sinh ra, quả thật không giả, bằng không bí bảo cấp Hư Vương bình thường hoàn toàn không thể có hiệu quả như vậy.
Đương nhiên, có thể dẫn động một tia lực lượng pháp tắc cũng là nhờ tu vi cao thâm của Lục Bách Xuyên, hắn nhất định đã chuyển hóa hoàn tất nguyên lực, thậm chí có thể chạm tới ngưỡng cửa Đạo Nguyên Cảnh, nhìn tới một tia ảo diệu pháp tắc.
Bằng không đổi thành Hư Vương tam tầng cảnh khác, dù có Ngân Nguyệt Tử Sương Đao, cũng không thể đánh ra uy thế như vậy.
Đó là pháp tắc băng hàn, tuy rằng rất kỳ diệu, thậm chí không thể nắm bắt, nhưng nó là tầng thứ chỉ có Đạo Nguyên Cảnh mới chạm tới, Lục Bách Xuyên cầm bí bảo này, chiến lực tự nhiên tăng lên một bậc!
Rắc rắc rắc...
Không gian xung quanh mơ hồ có dấu hiệu bị đông cứng, lấy Lục Bách Xuyên làm trung tâm, mặt đất dưới chân hắn không ngừng tràn ra những tầng băng sương.
Vị gia chủ Lục gia quát lớn, lăng không đạp ra, thân mình biến mất, sau đó đã đến trước mặt Dương Khai, đánh ra một đao.
Bóng đao lóe lên, uy năng mạnh mẽ, làm người ta sinh ra ý niệm không thể né tánh, hơn nữa trên đao tỏa ra ý băng hàn, phong tỏa cả vùng không gian này, Dương Khai cứ như vậy bị một đao chém trúng.
- Ha ha ha ha! Lục Bách Xuyên ngửa mặt cười to, tràn ngập khoái cảm. - Đúng là châu chấu đá xe, không biết lượng sức!
Hắn cực kỳ tin tưởng vào một chiêu toàn lực này, bởi vì đã có mấy Hư Vương tam tầng cảnh ngã xuống dưới một chiêu này, hắn tin tưởng Dương Khai tuyệt đối không thể nào thoát được.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn co rụt, hoảng sợ nhìn phía trước.
Ở trước mắt hắn, Dương Khai vốn phải không sức chống đỡ bị chém làm hai khúc, nhưng lúc này lại bình yên vô sự, toàn thân không vết thương, trong tay cầm một thành trường kiếm xanh biếc không mài lưỡi, trong trường kiếm có hình ảnh như linh xà đang chạy qua, chắn ngay trước mặt mình, chặn lại một chiêu kinh thiên của Ngân Nguyệt Tử Sương Đao.
Lực pháp tắc băng hàn làm cho cường giả Hư Vương Cảnh bó tay, lại không thể ảnh hưởng tới hắn, ngược lại bị trường kiếm xanh biếc tỏa ra lực lượng quỷ dị, làm tan rã toàn bộ.
- Ngươi.... Lục Bách Xuyên hoảng hốt, sắc mặt đại biến, kinh hãi hét lên: - Ngươi cũng điều động được lực lượng pháp tắc?
Pháp tắc là lực lượng cực kỳ cao thâm, là lực lượng của thiên địa. Trên đời này, ngoài cường giả Đạo Nguyên Cảnh có thể chạm tới, võ giả Hư Vương Cảnh không thể dùng được, hắn chỉ mượn bí bảo đặc thù như Ngân Nguyệt Tử Sương Đao mới nhìn thấu một chút huyền cơ, nhưng không ngờ Dương Khai còn làm tốt hơn hắn.
Nhìn Dương Khai hời hợt hóa giải một chiêu tất sát của mình, hiển nhiên là lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc đã vượt xa 99% Hư Vương Cảnh, thậm chí đạt tới tầng thứ Đạo Nguyên Cảnh.
Mà không có lực lượng pháp tắc thêm vào, công kích của bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm, Dương Khai tự nhiên nhẹ nhàng đón đỡ.
Dương Khai cười lớn: - Là ngươi mắt chó xem thường người khác.
Vừa nói, Long Cốt Kiếm tiếp tục đè xuống, Lục Bách Xuyên liền như thiên thạch rớt xuống, trực tiếp nện xuống đất.
Vừa rơi xuống đất, Lục Bách Xuyên lập tức bấm linh quyết, mặt đất ầm ầm nổ vang, tiếp theo trong lòng đất lao ra 3 con rồng đất, gầm thét vung vẫy lao về phía Dương Khai, tràng cảnh tràn đầy bụi đất.
- Thổ Long Bạo Vũ! Lục Bách Xuyên quát lớn, dứt lời liền xoay người, mặc kệ sống chêt của những người Lục gia khác, trực tiếp chạy đi xa.
- Dương tiên sinh, hắn muốn bỏ chạy! Trương Nhược Tích bỗng nhiên hô to.
Võ giả hai nhà Lục Trương đang đại chiến, tiểu nha đầu này mới Thánh Vương nhất tầng cảnh không thể nhúng tay, đành phải đứng nhìn từ xa, lúc này thấy Lục Bách Xuyên không có gan như thế, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
- Hắn chạy không thoát! Dương Khai hừ lạnh, Long Cốt Kiếm quét ngang, kiếm mang màu xanh chém nát 3 con rồng đất, người lóe lên liền biến mất.
Tuy rằng hắn không có thù hận gì với Lục gia,nhưng một là có ước định với Trương Cao Hiên, hai là cũng trơ trẽn hành động của Lục Bách Xuyên, cho nên đối địch với Lục gia cũng không có gánh nặng tâm lý.
Lục Bách Xuyên thả ra 3 con rồng đất chỉ là để tranh thủ thời gian chạy trốn, nhưng không có hiệu quả gì.
Chờ cho Dương Khai xuất hiện, đã tới gần bên hắn, Long Cốt Kiếm bùng lên kiếm mang, Dương Khai chuẩn bị cho Lục Bách Xuyên một chiêu chí mạng, vị gia chủ Lục gia chạy trốn chợt xoay người lại, khóe miệng toát ra mỉm cười gian kế thành công.
Vừa bấm linh quyết, chỉ về phía Dương Khai.
Dao động lực lượng kỳ quái truyền đến.
Ánh mắt Dương Khai co rụt, sắc mặt trở nên cổ quái.
Ngay sau đó, hắn vặn người, giơ tay kẹp lấy phía trước.
- Ha ha ha ha.... Lục Bách Xuyên dừng chân, như nhìn thấy cảnh buồn cười, đùa cợt nhìn Dương Khai: - Đúng là tự tìm đường chết mà.
Lục Bách Xuyên đang cười liền cứng lại, da mặt co rút, kinh hô: - Không thể nào, không thể nào! Ngươi không thể nào lại phá được bí thuật mà lão phu nghiên cứu cả đời!
- Đây là thứ ngươi dựa vào? Vậy thì xem ra, lúc trước ngươi chạy trốn là muốn ta thả lỏng cảnh giác?
Dương Khai vừa nói, tay dùng sức, lực lượng kỳ lạ bị hắn kẹp lấy liền tan biến.
Thấy cảnh này, Lục Bách Xuyên thật sự đổi sắc, ý thức được mình tuyệt đối không phải đối thủ của Dương Khai, còn tiếp tục thì mình chết là chắc. Lần này hắn không do dự, lập tức chạy trốn đi xa, không dám dừng lại nữa.
- Thú vị, là lực lượng không gian. Dương Khai không lập tức đuổi theo, mà nhìn vào bóng lưng Lục Bách Xuyên, lẩm bẩm một câu.
Vừa rồi Lục Bách Xuyên chạy trốn dẫn dụ mình, sau đó quay đầu đánh ra một chiêu, đó là lực lượng không gian. Mặc dù không thể mạnh mẽ như Nguyệt Nhận của mình, nhưng cũng ngưng tụ ra một cây kim không gian.
Lực lượng không gian quỷ dị khó phòng, nếu mình không quan sát, quả thật có thể bị Lục Bách Xuyên thành công.
Nếu thật như vậy, một cây kim không gian nhỏ bé cũng có thể lấy mạng mình.
Đáng tiếc Lục Bách Xuyên lại vận dụng lực lượng không gian ở trước mặt mình, khác gì chơi đại dao trước mặt Quan Công?
Quay đầu nhìn đằng sau, hai nhà Lục Trương chiến trường hỗn loạn, Trương gia một nhà mẹ goá con côi, tuy rằng số lượng cường giả không bằng người Lục gia, nhưng mỗi người đều ôm quyết tâm phải chết, chiêu thức hung hãn, ý chí kiên quyết, nhất là bà lão cùng mỹ phụ trung niên Hư Vương nhất tầng cảnh, đều đánh kiểu đổi mạng, quả thật làm đám người Lục gia chịu không ít khổ.
Nhưng dù sao thực lực bọn họ yếu hơn, chiếu theo kiểu này, người Lục gia tiêu diệt bọn họ cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.
Mà hiện tại, Lục Bách Xuyên giao chiến với Dương Khai không quá cạn nửa chung trà, liền bỏ trốn.
Điều này làm cho 3 người Lục gia ở lại cả kinh, tự nhiên không còn ý chí chiến đấu, muốn trốn thoát khỏi chỗ này.
Dương Khai thấy thế, vung tay bắn ra mấy chục sợi Kim Huyết Ti, vặn vẹo huyễn hóa thành 3 cây mâu vàng, giữa hư không run lên, bắn về 3 hướng, chia nhau xuyên thủng 3 người Hư Vương Cảnh Lục gia, kéo theo một mảnh máu tươi.
- Đám tạp nham giao cho các người, ta đuổi theo Lục Bách Xuyên.
Dương Khai không đuổi tận giết tuyệt, trọng thương 3 người Hư Vương nhất tầng cảnh, liền thu hồi Kim Huyết Ti, người lóe lên đuổi theo hướng Lục Bách Xuyên bỏ chạy.
- Cám ơn tiểu huynh đệ! Bà lão mừng rỡ, hô lớn dẫn người Trương gia hung mãnh phản kích.
3 người Hư Vương nhất tầng cảnh mạnh nhất bị trọng thương, chính là lúc tốt nhất cho bọn họ báo thù rửa hận, bà lão làm sao còn chần chờ? Trong lòng hả giận, còn cảm kích thêm Dương Khai.
.........
Hướng tây bắc Phong Lâm Thành, các trang viên Trương gia trăm dặm, có một tòa trang viên quy mô còn lớn hơn Trương gia, trên trang viên đeo tấm biển gỗ, ghi rõ hai chữ Lục phủ, đương nhiên là phủ đệ Lục gia.
Trên dưới Lục phủ hôm nay không khí vui vẻ, con cháu cùng gia đinh trong tộc đều bận rộn chuẩn bị nghi thức kết hôn, nhưng không ai phát hiện đại họa đã tới trước mắt.
Thẳng đến khi Lục Bách Xuyên quỷ dị hiện thân trong đại điện, một số ít võ giả Lục gia mới phát hiện.
- Gia chủ, không phải ngài đi Trương gia đón dâu sao? Trở về lúc nào vậy? Giờ lành chưa tới mà. Có một võ giả Phản Hư Cảnh Lục gia khó hiểu hỏi.
- Truyền lệnh xuống, bảo mọi người mau thu dọn đồ đạc, mau rời khỏi đây! Lục Bách Xuyên nói một câu, cũng không giải thích nhiều, lắc mình phóng vào trong.
- Cái gì? Để lại mấy cao tầng Lục gia nhìn nhau.
Nhưng mà Lục Bách Xuyên thông báo không nhiều, nhưng mọi người nhìn sắc mặt của hắn cũng suy đoán được có chuyện không lành xảy ra, không dám không nghe mệnh lệnh gia chủ, thảo luận một hồi, lập tức truyền lệnh xuống dưới.
Hậu viện Lục gia, trong một tòa mật thất, Lục Bách Xuyên vội vã đến đây, lấy ra lệnh bài, mở ra mười mấy đạo cấm chế, người chợt lóe đi vào trong.
Mật thất không lớn, nhưng chứa đựng đủ thứ của Lục gia những năm qua. Nhất là nguyên tinh, có quá nửa nguyên tinh của Lục gia cất giữ trong này.
Ở trung tâm mật thất này, có một viên ngọc tròn màu đen lơ lửng trên không trung, chầm chậm xoay tròn, thỉnh thoảng có hào quang chảy ra.
Lục Bách Xuyên xông vào trong mật thất, vội đi tới trước viên ngọc này, tựa như trong mật thất chỉ có viên ngọc này có giá trị lớn nhất.
Hắn đang đưa tay muốn lấy, bỗng nhiên phát giác ngừng tay, quay lại quát: - Kẻ nào!
Bởi vì ngay trong nháy mắt này, hắn chợt nhận ra đằng sau lưng bỗng nhiên có khí tức cùng dao động sinh mệnh không rõ.
- Ồ... Đồng thời, một tiếng kêu lạ truyền ra, Dương Khai ngạc nhiên hiện hình ở đằng sau Lục Bách Xuyên.