Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2041: Hạt giống mộc



Dương Khai một mực chờ thời cơ ở bên cạnh sớm đã chờ đợi giây phút này, thấy cơ hội rồi làm sao có thể để cho Mộc Tiêu trốn thoát? Dưới sự gia trì của bí thuật không gian, hắn trực tiếp tiến tới phía trước Mộc Tiêu, ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn nó, hai tay khi giang khi khép, một vầng Nguyệt Nhận chậm rãi hình thành. Ngay khi Dương Khai chuẩn bị phóng Nguyệt Nhận làm kích cuối cùng cho Mộc Tiêu, thì trong miệng Mộc Tiêu thét lên một tiếng, mà cùng với tiếng thét của nó, trên cánh tay Dương Khai bỗng một trận nhói đau, cổ tay run lên, Nguyệt Nhận cứ như vậy bị phóng đi. Xuy xuy nổ một tiếng lớn, Nguyệt Nhận khổng lồ do sức mạnh không gian ngưng tụ, vốn không phải khắc tinh của Mộc Tiêu nhưng lúc này uy lực cũng không tầm thường. Tuy do Dương Khai tại thời khắc then chốt làm trật đi độ chính xác, không đánh trúng vào điểm chí mạng của Mộc Tiêu, nhưng cũng trực tiếp bổ người nó ra. Chỗ cắt bằng phẳng, dịch thể màu lục bích chảy ra thành dòng, hùng vĩ như suối phun. Lưu Viêm cũng nhân cơ hội ập xuống, hóa thành ánh lửa, vây lấy Mộc Tiêu. Mẫu thể yêu trùng ở cách đó không xa cầm Tử Thanh Song Kiếm, bày ra tư thế cổ quái, song kiếm ở trên, ánh sáng chớp nháy, cùng với sự uốn mình của nó, một luồng kiếm mang trực tiếp bắn ra, bổ vào trong vòng chiến của Lưu Viêm và Mộc Tiêu. Tích tắc, Mộc Tiêu rít lên. Cùng lúc đó, Dương Khai sắc mặt tái xanh, lui về sau mấy chục trượng, lột quần áo của mình xuống, ánh mắt ngưng tụ trên vai phải, ngay sau đó, thất thanh la lên: - Hạt giống mộc! Lúc này, trên vai phải của hắn, trong da và máu thịt, có một hạt màu xanh nhạt, kích cỡ bằng hạt gạo đang găm vào đó. Và theo sự thúc động của nó, khí huyết chi lực của cơ thể giống như không chịu sự kiểm soát, mà chảy về phía nó, bị nó điên cuồng cắn nuốt. Mà theo khí huyết chi lực rót vào, cái thứ vật nhỏ này lại có dấu hiệu muốn phá vỏ chui ra. Dương Khai lập tức sáng tỏ đây là cái gì, đây hiển nhiên là hạt giống mộc của Mộc Tiêu, là ánh sáng yếu ớt chớp cái rồi biến mất lúc trước. Chả trách ngay cả lục đại Đế Tôn cảnh cũng không cách nào tiêu diệt tận gốc Mộc Tiêu, thì ra hạt giống ẩn náu kín kẽ như vậy. Trước hắn hai lần kiểm tra cặn kẽ cơ thể cũng đều không thể phát hiện ra, lần này nếu không phải vừa rồi Mộc Tiêu muốn ngăn cản bản thân để thừa cơ tháo thoát, thì e rằng nó sẽ không kích hoạt hạt giống. Cũng chính vì sự kích hoạt này, mà Nguyệt Nhận của Dương Khai mới mất đi sự chính xác. Trong Phong Lâm Thành, kết cục của những võ giả bị hạt giống mộc ký sinh ra sao. Dương Khai rõ còn hơn ai hết. Chỉ cần một khoảng thời gian ngắn ngủi, huyết nhục cả người của võ giả sẽ bị hút sạch, từ đó trở thành Phân thân Mộc Tiêu không có thần trí. Dương Khai không muốn tiếp gót những người đó. Mắt nhìn hạt giống cắn nuốt khi huyết chi lực ngày càng nhiều, Dương Khai cắn răng, trên ngón tay ngưng tụ một tia không gian chi lực nhỏ mảnh, sau đó bóp miết lấy vị trí của hạt giống. Rống lên một tiếng, miếng thịt lập tức bị Dương Khai lóc xuống. Thoáng cái, trên vai đã dầm dề máu tươi. Mà miếng thịt bị hắn lóc xuống, trong tình trạng mất đi sự kiểm soát của hắn, rất mau đã bị hạt giống cắn nuốt sạch sẽ. Hạt giống tại giờ phút này bỗng chốc hóa thành một cái mầm non, từ trên mầm non bắn ra dây mây nho nhỏ, muốn xâm nhập vào Dương Khai một lần nữa. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xuất Huyền Giới Châu, thân hình thoắt một cái đã tiến vào trong Tiểu Huyền Giới. Trong không gian của Tiểu Huyền Giới, duong khai nắm lấy phân thân cây mầm của Mộc Tiêu, hỏa diễm bỗng bùng lên thiêu đốt trên tay hắn, hoàn toàn bao lấy mầm non Mộc Tiêu. Kèm theo tiếng rít bén nhọn, Phân thân Mộc Tiêu vẫn chưa thành hình này đã bị đốt thành tro bụi. Làm xong tất thảy, Dương Khai mới từ trong nhẫn không gian llấy ra một viên đan dược liệu thương nuốt vào, khoanh chân ngồi xuống đất, mượn pháp tắc chi lục trong Tiểu Huyền Giới hỗ trợ, tỉ mỉ kiểm tra lại từng tấc máu thịt trong cơ thể thể mình. Hắn thực sự sợ cái hạt giống này. Với thần thức chi lực của hắn, căn bản không cách nào dò xét ra hạt giống đang ẩn núp, nhưng trong Tiểu Huyền Giới thì lại khác, hắn hoàn toàn có thể mượn pháp tắc thiên địa tại đây, kiểm tra như thế này, so với việc dùng thần niệm của bản thân đề dò xét thì triệt để hơn vô số lần, cũng có thể thực sự diệt trừ mối lo. Sau một phen dò xét, Dương Khai cuối cùng xác định, trong cơ thể mình, ngoại từ cái hạt giống trước đó, thì không còn hạt nào khác, mới an tâm. Mà sau một khoảng thời gian hồi phục như thế này, thương thế trên vai Dương Khai cũng gần như khỏi hẳn, không chút hao tổn. Kim huyết trong cơ thể hắn vốn dĩ đã có khả năng trị liệu cực mạnh, cộng thêm thể chất cường hãn của hắn, thương thế như vậy căn bản khống đáng nhắc tới. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Dương Khai thân hình thoắt một cái, rời khỏi Tiểu Huyền Giới. Một lần nữa quay lại mảnh bình nguyên, Dương Khai quan sát trái phải, phát hiện không gian một bầu yên tĩnh, không hề có chút động tĩnh đánh đấm nào cả. Cách đó không xa, Lưu Viêm đã hóa thành hình người, hai chân vừa điểm, nhẹ nhàng lướt tới bên cạnh Dương Khai, khuôn mặt xinh đẹp nhiều năm lãnh đạm cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười mỉm, thốt lên:

- Chủ nhân! Dương Khai gật gật đầu, liếc mắt nhìn đám tro tàn bên đó, hỏi: - Giết chết rồi ư? Lưu Viêm gật đầu nói: - Giết rồi! Khi nói, nàng ta quay đầu lại nhìn Mẫu thể yêu trùng, thản nhiên nói: - Trợ thủ mới tìm của chủ nhân thực lực không tệ à nha, lợi hại hơn ta nhiều. Dương Khai liếc nàng ta một cái, dường như phát hiện được điều gì, mỉm cười nói: - Nó mặc dù không tệ, nhưng gặp hạn chế rất lớn về mặt phát triển. Đạo Nguyên tam tầng cảnh e rằng đã là đỉnh phong của nó, nhưng ngươi thì không như vậy, ngươi có thần trí của riêng mình, tu luyện cho tốt, sau này ngươi sẽ lợi hại hơn nó. - Vâng, thưa chủ nhân! Lưu Viêm cúi đầu đáp, khóe miệng không khỏi nhếch một đường cong nho nhỏ.

Dương Khai vẫy tay về hướng Mẫu thể yêu trùng, Mẫu thể yêu trùng lập tức bay lại như tên bắn, bị hắn thu vào trong Tiểu Huyền Giới một lần nữa. Quay đầu nhìn xung quanh, trên nơi hoang dã này là một mảng hỗn độn, chỉ trong thời gian nửa ngày, nơi này đã chết đi hai vị cường giả Đạo Nguyên nhị tầng cảnh, mười mấy võ giả Hư Vương cảnh, khiến Dương Khai không khỏi có chút xuýt xoa. - Tìm xem có cái nhẫn không gian nào lưu lại không? Dương Khai sau khi căn dặn một tiếng, bèn bắt đầu tìm kiếm cùng với Lưu Viêm. Không lâu sau, trong tay Dương Khai liền có hơn bảy tám chiếc nhẫn không gian, những chiếc nhẫn không gian này là của võ giả phi thánh cung, bên trong cất giấu thứ gì, Dương Khai cũng chưa xem kỹ, nghĩ chắc sẽ không quá nhiều, cũng sẽ không quá ít. Mà giới chỉ của Ninh Viễn Thành và Hàn Lãnh sớm đã bị Dương Khai thu về, còn về giới chỉ của Lưu Ích Chi, cũng không biết là đã bị hủy trong trận chiến hay là đi đâu mất, tóm lại không thể tìm ra, khiến Dương Khai khổng khỏi có chút tiếc nuối. Dù gì cũng là giới chỉ của cường giả Đạo Nguyên nhị tầng cảnh, khẳng định có không ít đồ tốt. - Chủ nhân, thứ đồ này xử lý thế nào đây? Lưu Viêm nhìn chiếc lâu thuyền trên mặt đất, con mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hiếu kỳ, vừa quan sát vừa hỏi. Nàng ta tách ra khỏi Dương Khai khi ở trong thông đạo tinh quang, sau đó tiến vào Tinh Giới cũng chưa kịp tìm hiểu những điều đặc sắc tại Tinh Giới, sự hiểu biết của nàng với chiếc bí bảo dạng thuyền này rất ít, chỉ biết rằng đó là một loại bí bảo phi hành. - Đương nhiên là thu lại rồi. Dương Khai toét miệng cười, tới lượn vài vòng phía trước lâu thuyền, lộ ra dáng vẻ hài lòng.

Thứ đồ này bay nhanh tới mức nào, Dương Khai đã từng được tận mắt lĩnh giáo, trước đây hắn một mực theo sau lâu thuyền này, cho dù liều mạng thế nào cũng không đuổi kịp nó, mà trong đại chiến lúc sau đó, lồng phong ngự của nó thậm chí có thể chống chọi được với công kích của Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận, hiển nhiên năng lực phòng ngự mạnh mẽ vô cùng. Đây tuyệt đối là một chiếc bí bảo phi hành cấp Đạo Nguyên. Dương Khai trong tay hiện nay vừa hay thiếu một chiếc bí bảo phi hành thay đi bộ, gặp được chuyện tốt thế này, sao có thể bỏ qua? Tuy nói rằng đây là vật của phi thánh cung, nếu như sau này khi Dương Khai sử dụng, bị một người có ý nhìn thấy, thì rất có khả năng móc nối cái chết của Ninh Viễn Thành với hắn, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, không sử dụng trước mặt người ngoài, vậy thì sẽ không có vấn đề gì. Lâu thuyền quá lớn, Dương Khai nhất thời cũng không cách nào tế luyện nó nhỏ lại, chỉ đành hao phí một lượng thần thức chi lực khỏng lồ để đưa nó vào trong Huyên Giới Châu, đợi ngày sau từ từ xử lý.

- Đi thôi! Dương Khai gọi Lưu Viêm một tiếng, hắn muốn quay lại Phong Lâm Thành, hiện tại chuyện của Lưu Viêm cũng đã được giải quyết, hắn liền có thể cùng với Khang Tư Nhiên tới thăm dò động phủ khi mà không còn nỗi lo về sau. Nhưng ngay tại lúc này, một trận cuồng phong thổi tới, Dương Khai vốn dĩ đang định quay mình rời đi, bước chân không khỏi chợt dừng lại, nghi ngờ dò xét ở một hướng nào đó. - Sao vậy? Lưu viem nghi hoặc hỏi. Dương Khai không trả lời, mà chăm chú quan sát một hồi, bỗng nhiên thân hình thoắt cái đã tới nơi phân thân Mộc Tiêu bị giết. Chỗ này, vốn dĩ chỉ có tro bụi của phân thân Mộc Tiêu sau khi bị thiêu rụi, nhưng sau khi trận gió lớn kia thổi qua, trong lớp tro bụi lại lấp lóe một chút ánh sáng, đây mới là điều thu hút sự chú ý của Dương Khai.

Ngồi xổm người xuống, phủi lớp tro bụi đi, Dương Khai lập tức nhìn thấy một vật. Hán mạnh mẽ lui về phía sau, trên mặt lộ vẻ cảnh giác, trên tay thiếu chút nữa phóng ra một vầng Nguyệt Nhận. Lưu Viêm từng bước đi tới, đứng bên cạnh Dương Khai, mắt đẹp quét qua bên đó, đợi sau khi thấy rõ thứ trong lớp tro bụi, mới nhẹ hô lên: - Hạt giống? Nàng quay đầu nhìn Dương Khai, Dương Khai nhè nhẹ gật đầu, lúc đó Lưu Viêm mới đi tới phía trước, duỗi tay hút một cái, hạt giống kia đã miết tại đầu ngón tay. Có thể lưu lại sau ngọn lửa thiêu đốt của Lưu Viêm, hạt giống này chắc chắn không phải vật tầm thường. Hiển nhiên là hạt giống của Mộc Tiêu. Mà Dương Khai sở dĩ có thứ cảnh giác như vậy cũng là vì nguyên do ban nãy nếm phải khổ, ngay cả máu thịt của mình cũng phải lóc xuống một miếng mới có thể miễn trừ nguy cơ. Một lần bị rắn cắn, tự nhiên mười năm sợ dây thừng. Nhưng bất quá điều cổ quái lại là, hạt giống này so với hạt giống lúc trước ở trên vai Dương Khai có điểm khác nhau rất lớn, không phải màu xanh lục mà là màu kim ngân, mỗi nửa một màu, nửa bên trái màu vàng kim lấp láy, nửa bên phải là màu trắng bạc rạng rỡ, trông vô cùng cổ quái. - Có vấn đề gì không vậy? Dương Khai cảnh giác hỏi. Lưu Viêm gật đầu nói: - Quả thực có vấn đề, bên trong hạt giống này, còn có một chút thần hồn chi lực đặc thù, xem ra nó vẫn chưa chết hẳn. - Ta biết ngay mà. Dương Khai nghiến răng nghiến lợi.

Ban nãy nếu không phải hắn nhanh trí, lanh lẹ tránh ra, mà dùng tay lấy hạt giống, thì nói không chừng lại bị nó ký sinh. Hạt giống này thoạt nhìn đã không tầm thường, đến lúc đó có lẽ không phải chỉ cần lóc miếng thịt xuống là có thể giải quyết dễ dàng như vậy. May mà hắn còn có Lưu Viêm, chính là khắc tinh của Mộc Tiêu, không sợ năng lực kỳ dị của nó. - Tốt, tốt lắm, tên này còn dám giở trò này với ta! Dương Khai cười lạnh, khua tay nói: - Đi theo ta! Khi nói, sức mạnh bao bọc lấy Lưu Viêm, trực tiếp đưa nàng ta tiến vào trong Tiểu Huyền Giới.