Hai người bàn bạc qua một hồi, rồi nam nhân áo bào trắng kia lập tức lắc mình vào trong sơn động, đứng trên một cái trận pháp. Ngay sau đó, hắn lấy ra mấy khối nguyên tinh đặt vào chỗ lõm tại bốn góc của trận pháp, tay bấm pháp quyết, trận pháp lập tức vận chuyển.
Những tiếng vù vù vang lên, lực lượng không gian truyền ra dao động chập chờn, rất nhanh, nam nhân áo bào trắng liền biến mất.
Võ giả Khương gia còn lại thấy vậy liền thu hồi ánh mắt, lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng một nén nhang sau, tại một sườn núi cách sơn động ba dặm, một con dơi nhỏ bỗng nhiên hạ xuống, theo sát tại sau lưng nó, Mạc Tiểu Thất và Dương Khai cũng hiện ra.
Lỗ mũi con dơi nhỏ hướng về phía trước ngửi ngửi, ngay sau đó nó liền kêu lên "chít chít".
Mạc Tiểu Thất nhíu mày, quay đầu lo lắng nhìn Dương Khai nói:
- Dương đại ca, Tiểu Bức nói khí tức của Nhược Tích muội muội biến mất trong cái sơn động kia.
Dương Khai nghe vậy liền biến sắc, vội vàng phóng thần niệm về phía đó tìm kiếm.
Trong chốc lát, hắn khẽ "hả" một tiếng, nói:
- Trận pháp không gian?
- Bên trong đó có trận pháp không gian sao? Mạc Tiểu Thất nghe vậy, kinh ngạc nhìn Dương Khai hỏi.
Dương Khai gật gật đầu nói:
- Phải, hơn nữa dường như vừa mới bị người sử dụng qua, xung quanh vẫn còn lưu lại một chút dao động lực lượng không gian, trong sơn động có một võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh đang canh chừng... Xem ra, chúng ta không tìm nhầm chỗ.
- Chúng ta xông vào chứ? Mạc Tiểu Thất hỏi ý kiến hắn.
Hắn bỗng nhiên liên tưởng tới, mình mới tìm hiểu tin tức từ Khương gia đi ra, bên này liền có người sử dụng trận pháp không gian. Điều này cho thấy vô cùng có khả năng có liên quan đến Khương gia, có lẽ là cao tầng Khương gia đã truyền tin tức cho bên này, phải đem Trương Nhược Tích giết người diệt khẩu cũng nên.
Nghĩ vậy, Dương Khai lập tức khẩn trương hẳn lên, cũng bất chấp ẩn tàng thân hình cái gì nữa, lắc mình một cái liền bắn thẳng về phía sơn động.
Trong sơn động, võ giả Khương gia đang canh chừng kia cũng vô cùng nhạy bén. Trong nháy mắt khi Dương Khai vừa có động tác hắn đã phát hiện, mở mắt ra. Nhưng hắn chỉ thấy được một luồng sáng đang bắn tới, sắc mặt không khỏi đại biến.
Hắn lập tức điều động thánh nguyên trong cơ thể, hoắc mắt đứng lên, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm phía trước.
Nhưng khi bị khí tức của Dương Khai phủ xuống, tên võ giả Khương gia liền tái mặt, la lên thất thanh:
- Đạo Nguyên Cảnh!
Hắn chẳng qua chỉ là một võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh, vừa mới ngưng luyện ra vực trường, sao có thể địch nổi cường giả Đạo Nguyên Cảnh chứ?
Tiếng thét của hắn vừa dứt, Dương Khai đã tới trước mặt, khẽ nện một chưởng lên ngực hắn. Tên này chỉ cảm thấy nơi ngực của mình truyền đến một cỗ cự lực, cả người không khống chế được bay ngược ra sau, máu tươi phun đầy không trung, đến khi ngã xuống đất thì đã bất tỉnh nhân sự!
Dương Khai cũng không hạ sát thủ, dù sao hiện tại hắn cũng không biết quan hệ giữa Trương Nhược Tích và Khương gia, nếu tùy tiện giết người hắn cũng không đành lòng.
Tuy nhiên dính một chưởng này của hắn, tên kia ít nhất phải bất tỉnh mấy ngày, đủ để hắn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Vừa đáp người xuống, Dương Khai lập tức đưa ánh mắt về phía trận pháp không gian trong sơn động kia.
Lúc này Mạc Tiểu Thất cũng đã tới phía sau.
Một lát sau, Dương Khai không nhịn được khẽ "hả" một tiếng.
- Dương đại ca, có phát hiện gì sao? Mạc Tiểu Thất hỏi.
- Trận pháp này... không phải người Khương gia bố trí, cũng không phải được bố trí gần đây, dường như là đã có từ lâu rồi.
Dương Khai nhíu mày nói.
Trận pháp không gian trong sơn động cổ xưa loang lổ, hiện lên nhiều dấu vết do năm tháng mài mòn, hiển nhiên đã trải qua không ít thời đại. Tuy nhiên nó vẫn được che giấu bên trong sơn động của ngọn núi hoang này, trên cơ bản sẽ không ai có thể phát hiện ra.
Cũng không biết người của Khương gia làm như thế nào mà biết được chỗ này, lại còn sử dụng nó để truyền tống đến một nơi nào đó.
- Chẳng lẽ trong này giấu giếm bí mật gì đó? Mạc Tiểu Thất lập tức nổi lên hưng trí, đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhìn chằm chằm lên trận pháp.
- Đợi lát nữa nghiên cứu sau. Dương Khai đang lo cho an nguy của Trương Nhược Tích, không có lòng dạ nào cẩn thận dò xét, liền lắc mình đứng lên trên pháp trận. Mạc Tiểu Thất gật gật đầu, cũng cùng đi đến.
Dương Khai lập tức điều động lực lượng không gian của bản thân, truyền vào bên trong trận pháp.
Ngay sau đó, trận pháp liền truyền ra những tiếng vù vù, một quầng sáng lóe lên, hai người lập tức biến mất.
Tại dưới lòng đất không biết sâu bao nhiêu trượng, trong một không gian âm u ẩm ướt, Dương Khai và Mạc Tiểu Thất dần dần hiện ra.
Tuy nhiên không chờ cho bọn họ tra xét rõ hoàn cảnh xung quanh, đã nghe được tiếng người hét lớn:
- Các ngươi là ai, lại dám xông vào bí địa của Khương gia ta!
Dứt lời, hai luồng công kích cuồng bạo môt trái một phải đánh thẳng tới. Từ dao động năng lượng của đối phương phát tới cho thấy, hai người này không ngờ đều là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh!
Ánh mắt Dương Khai chợt trở nên lạnh lùng, cũng không thèm nhìn, chỉ quát lên một tiếng:
- Ngưng!
Lực lượng pháp tắc không gian tràn ngập ra, không gian xung quanh như nghe được hiệu lệnh, chợt trở nên ngưng đọng vạn phần.
Công kích của hai người kia khó khăn lắm mới đánh tới trước mặt Dương Khai và Mạc Tiểu Thất, lập tức tan rã một cách quỷ dị. Từ hai bên trái phải hiện ra hai bóng người.
Hai người này dường như không ngờ tới một kích của mình lại bị người kia dùng một loại phương thức không thể tưởng tượng nổi hóa giải mất, trong lúc nhất thời đều ngây người đứng tại chỗ.
Tuy nhiên, người bên trái đã lập tức phản ứng, sợ hãi quát lên:
- Lực lượng pháp tắc, cường giả Đạo Nguyên Cảnh!
Vừa nói xong, hai chân của hắn liền dậm nhẹ lên mặt đất, đẩy thân hình lướt nhẹ về phía sau. Không ngờ hắn thấy không ổn, lập tức chạy trốn.
Nhưng Dương Khai sao có thể để cho tên này được như ý chứ? Hắn liền bấm tay bắn ra một sợi Kim Huyết Ti, quấn quanh người này một vòng, trực tiếp chói chặt lại.
Cảm nhận được khí tức sắc bén phát ra từ Kim Huyết Ti, trên trán của hắn lập tức túa đầy mồ hôi, nào còn dám có hành động gì nữa chứ? Chỉ sợ manh động một cái sẽ bị cắt thành mấy khúc, nên lập tức đứng thẳng người, vô cùng hoảng sợ nhìn Dương Khai.
Giờ phút này, tên còn lại cũng đang ngây ngốc đứng đờ ra đó.
Ở trước mặt hắn, Mạc Tiểu Thất tay cầm một thanh chủy thủ sắc bén, phát ra tia sáng lạnh lẽo, đặt ở trước ngực hắn.
Hiển nhiên là lợi dụng người này đang thất thần, Mạc Tiểu Thất liền dùng thủ đoạn lôi đình chế ngự hắn!
Ánh mắt Dương Khai quét qua thân thể hai người, vẻ mặt tàn nhẫn.
Tên bên trái run giọng nói:
- Hai vị là ai? Vì sao lại xông vào bí địa của Khương gia ta chứ, lại còn ra tay với chúng ta nữa!
- Ta là ai ngươi không cần biết, ta tới nơi này để tìm người, ngươi hãy thành thật phối hợp, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng! Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, ngữ điệu đáng sợ.
- Tìm người sao? Kia người vừa nghe vậy, lập tức nhíu mày lại, lo sợ bất an nhìn Dương Khai, từng giọt mồ hôi trên trán im lặng chảy xuống, gian khổ hỏi:
- Không biết các hạ định tìm ai?
- Nơi này có tiểu nha đầu nào tên là Trương Nhược Tích không? Dương Khai hỏi.
Hai tên võ giả Hư Vương Cảnh Khương gia liếc nhau, tên nói chuyện lúc trước cười khổ nói:
- Ta chỉ là vâng lệnh trông coi cửa vào, cũng không biết tên của những người kia
- Dương đại ca, không cần hỏi, Tiểu Bức đã ngửi được khí tức của Nhược Tích muội muội rồi, quả nhiên là nàng ở đây! Đúng lúc này, Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên phấn chấn nói.
Dương Khai vội vàng nhìn sang, quả nhiên thấy được ánh mắt của Phi Thiên Độn Địa Bức lóe sáng lên, nhìn về một phương hướng liên tục kêu lên "chít chít", dường như đã thật sự phát hiện ra rồi vậy.
- Nơi này giao cho muội, ta mượn Tiểu Bức dùng một lúc! Dương Khai nói xong, liền cách không điểm mấy chỉ về phía hai tên võ giả Hư Vương tam tầng cảnh kia, truyền vào cơ thể chúng vài luồng nguyên lực, lập tức khiến hai tên kia đồng loạt kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Ngay sau đó, Dương Khai hướng về phía Phi Thiên Độn Địa Bức vẫy tay một cái, con thú nhỏ liền lập bay về phía trước.
- Dương đại ca cẩn thận nha, trong này dường như có chút cổ quái! Mạc Tiểu Thất dặn với theo.
Dương Khai gật gật đầu, tốc độ không giảm.
Một đường bay tới, Dương Khai lúc này mới kịp quan sát cẩn thận hoàn cảnh xung quanh.
Trong này thì ra chính là một cái hầm mỏ dưới lòng đất, quặng mỏ trải khắp xung quanh, có vô số mạch nhỏ, thỉnh thoảng từ dưới đáy mạch nhỏ còn truyền đến tiềng lanh canh leng keng, dường như đang có người đang khai thác dưới đó.
Chỉ có điều những nơi Dương Khai đi qua, khoáng mạch đều đã được khai thác xong rồi, chỉ còn trơ lại từng khối nham thạch ở bên ngoài mà thôi.
Bám theo con dơi nhỏ, rất nhanh Dương Khai đã đi tới một cái ngã ba.
Ở bên trong đường rẽ đó, Dương Khai cảm ứng được rất nhiều khí tức con người.
Không lâu sau, trong ánh sáng mờ mờ nơi mạch khoáng nhỏ, Dương Khai phát hiện thấy có không ít người đang đang gõ lanh canh lên vách mỏ, đá vụn không ngừng rơi xuống đất.
Mà khiến Dương Khai quan tâm chính là, toàn bộ những người này đều chỉ có tu vi Thánh Vương Cảnh trở xuống, không có có một ai là Phản Hư Cảnh trở lên.
Tất cả bọn họ đều bị xích tay xích chân lại bởi một loại xích đặc chế, chỉ hơi động sẽ có tiếng kêu leng keng phát ra, căn bản không thể che giấu hành động.
Có lẽ đã nhận ra điều gì đó, những đang khai thác khoáng thạch này đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Dương Khai.
Cặp mắt vô hồn khiến lòng Dương Khai trầm xuống, không biết rốt cuộc bọn họ bị nhốt và khai thác khoáng thạch ở chỗ này bao lâu rồi. Những người này đều là võ giả Thánh Vương Cảnh trở xuống, mỗi người đều tỏ ra vô cùng mệt mỏi, quần áo tả tơi, chỉ có một số ít người vẫn còn duy trì được chút tinh thần.
Trên mặt đất bên cạnh đó thậm chí còn có mấy cỗ thi thể thối rữa, khiến không khí trong hầm mỏ rất tanh tưởi.
Thân hình Dương Khai chợt ngừng lại, nhìn thoáng qua hai bên rồi mở miệng nói:
- Trong các ngươi ai là người dẫn đầu? Đứng ra nói chuyện!
Những võ giả kia nghe vậy đều im lặng trầm mặc, chần chờ nhìn nhau, đại đa số ánh mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi, dường như không dám đứng ra vậy.
Thật lâu sau mới có một võ giả dáng vẻ thanh niên đứng ra, người thanh niên này nhìn qua không tới 30, quần áo rách rưới, lộ ra thân thể rắn chắc. Khí tức trên người hắn mặc dù hơi yếu, nhưng so với những người khác thì tốt hơn rất nhiều.
Người này đứng vững trước mặt Dương Khai không xa, ôm quyền nói:
- Tại hạ Chu Kháng, xin hỏi tiền bối có gì chỉ giáo!
Tuy rằng Dương Khai nhìn qua cũng xấp xỉ hắn, nhưng tu vi lại cao hơn rất nhiều, hắn cho rằng Dương Khai là một lão quái vật sống mấy trăm năm rồi, cho nên khi nói chuyện hắn xưng hô tiền bối cũng không có gì sai.
- Các ngươi là ai, sao lại ở chỗ này? Dương Khai trầm giọng hỏi.
Chu Kháng nghe vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn Dương Khai, ngay sau đó tựa như nghĩ tới điều gì, phấn chấn nói:
- Chẳng lẽ tiền bối không phải là người của Khương gia?