Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2074: Quấy rầy



- Khang huynh, đại sự không ổn. Dương Khai sắc mặt lạnh lùng quát khẽ.

- Đã xảy ra chuyện gì? Khang Tư Nhiên biến sắc, theo dõi vẻ mặt của Dương Khai liền thấy tia đầu mối, gấp giọng hỏi.

- Là như này… Dương Khai ngữ tốc cực nhanh đem biến cố xảy ra ở hầm mỏ bên kia nói lại một lần, ngay sau đó nói tiếp:

- Khang huynh vẫn mau mau thu dọn đồ đạc, theo ta cùng nhau rời khỏi Phong Lâm Thành!

- Sao có thể như vậy? Lân cận Phong Lâm Thành làm sao lại có ma khí tinh thuần của Đại Ma thượng cổ? Khang Tư Nhiên một trận thất thần, quả thực không thể tin nổi lỗ tai của mình.

Chuyện này nếu không phải Dương Khai nói cho hắn biết, hắn nhất định là cười một tiếng, dứt khoát không tin là thật, nhưng đây là tin tức Dương Khai mang tới, không phải hắn tự thăm dò.

- Không còn nhiều thời gian lo lắng. Dương Khai ưu tư lo lắng quay đầu lại nhìn thoáng qua bầu trời ngoài thành, hình như có phát hiện, sắc mặt hơi đổi một chút, quát nhỏ:

- Khang huynh, ta đi phủ thành chủ một chuyến, lập tức sẽ trở lại, đợi sau khi ta quay lại phải lập tức rời khỏi đây!

Nói đến đây hắn thúc giục lực lượng không gian, ở trong thành lóe lên.

Khang Tư Nhiên giật mình một cái, cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người vọt vào trong Linh Đan Phường.

Ngay sau đó, cả Linh Đan Phường náo loạn một trận.

Vị trí phủ thành chủ ở ngay trung tâm Phong Lâm Thành, lần trước Dương Khai theo Khang Tư Nhiên tham gia hộ đấu giá kia cũng từng đi vào, đương nhiên là quen thuộc đường xá.

Hắn muốn đi phủ thành chủ không phải là muốn đi thông báo cho người nào, mà là muốn đi tìm Mạc Tiểu Thất.

Tính toán thời gian, Mạc Tiểu Thất lúc này cũng đem tình hình hầm mỏ bên kia nói rõ vời người của phủ thành chủ, nhưng vẫn không thấy bóng dang.

Dương Khai chỉ có thể tự mình chạy tới. Đem Mạc Tiểu Thất đi rồi hãy nói.

Nửa đường, hắn lấy ra một quả Âm Châu lúc trước Mạc Tiểu Thất tặng cho hắn, rót thần niệm vào trong, truyền tin một phen.

Đáng tiếc, Mạc Tiểu Thất lại không trả lời!

Dương Khai nhíu nhíu mày, sau khi thu hồi Âm Châu, tốc độ lại tăng không ít.

Chốc lát, hắn liền tới bên trong phủ thành chủ, thần niệm cường đại không chút kiêng kị quét qua, lập tức liền tìm được dấu vết Mạc Tiểu Thất.

Lúc này Mạc Tiểu Thất đang ở trong thiên điện ở phủ thành chủ, trong đó còn có một võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh. Nhưng khí tức cũng rất xa lạ. Cũng không biết là người nào.

Dưới lực lượng không gian thoải mái, Dương Khai trực tiếp liền xuất hiện ở trong thiên điện.

Quét mắt qua, Dương Khai lập tức phát hiện lúc này Mạc Tiểu Thất đang đứng ở trước mặt một lão giả da xám trắng, thần sắc kích động tố thuật gì đó. Mà lão giả kia lại chắp hai tay sau lưng đứng sừng sững tại chỗ, nét mặt thần tình lãnh đạm.

Dương Khai vừa xuất hiện, lão giả kia liền có điều phát giác, bỗng quay đầu. Trong đôi mắt bình thản bắn ra hai đoại tinh quang, rơi vào trên người Dương Khai, ngay sau đó, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì lão giả phát hiện, Dương Khai là một Đạo Nguyên Cảnh vô cùng xa lạ!

Cũng chưa gặp nhiều trong Phong Lâm Thành.

- Dương đại ca! Mạc Tiểu Thất như là gặp được cứu binh, thần sắc vui mừng, chào đón.

- Xử lý xong rồi chứ? Dương Khai vội vàng hỏi.

Mạc Tiểu Thất nghe vậy, thần sắc tức giận, chỉ vào lão giả sắc mặt xám trắng kia, dậm chân nói:

- Vị Trang phó thành chủ này hoàn toàn không tin lời nói của ta, ta đang cùng lão tranh luận đấy.

- Không tin? Dương Khai nhướn mày.

Nhưng vừa nghe Mạc Tiểu Thất nói như vậy, Dương Khai cũng biết rốt cuộc vị lão giả sắc mặt xám trắng này là người như nào.

Phong Lâm Thành phó thành chủ, Trang Bàn! Cũng là tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh.

Cả Phong Lâm Thành, có một vị thành chủ, hai vị phó thành chủ, thành chủ đương nhiên là Đoàn Nguyên Sơn, có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, mà trong hai vị phó thành chủ, một vị trong đó đã từng chủ trì đại hội đấu giá Túy Tửu Ông, hành sự quái đản, tính tình cổ quái, mà vị khác, chính là Trang Bàn trước mắt.

Lão và Túy Tửu Ông mặc dù tu vi đều là Đạo Nguyên nhất cảnh, nhưng thấm nhuần cảnh giới nhiều năm, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng đột phá lớn.

Hôm nay trong phủ thành chủ, có lẽ lão đang làm nhiệm vụ, cho nên sau khi Mạc Tiểu Thất đi tới nơi này, không tốn thời gian liền gặp được lão, chỉ tiếc vị Trang Bàn này lại không tin lời Mạc Tiểu Thất, bất kể Mạc Tiểu Thất đem thế cục miêu tả nghiêm trọng cỡ nào, lão đều là bộ dáng nét mặt thờ ơ! Ngược lại dùng thần sắc hoài nghi quan sát Mạc Tiểu Thất, không biết có phải hoài nghi nàng có mưu đồ gì khác hay không.

Điều này thực sự làm Mạc Tiểu Thất lo cuống lên.

Nàng chủ động đi tới phủ thành chủ thông báo chuyện ma khí tiết ra ngoài, cũng là bời vì tâm địa thiện lương, không đành lòng nhìn nhiều võ giả Phong Lầm Thành bị ma khí độc hại mà thôi, bản thân cũng không có bất kỳ tâm tư gì, nhưng thái độ Trang Bàn, lại khiến nàng có chút nóng mặt, trong lòng không khỏi ủy khuất.

- Vị bằng hữu này xưng hô thế nào, rất lạ mặt a! Lúc Trang Bàn đối mặt với Dương Khai, thần sắc cuối cùng cũng trang nghiêm trang trọng không ít, dù sao tu vi cảnh giới của Dương Khai không phải là lão không thấy.

- Dương Khai, bái kiến Trang phó thành chủ! Dương Khai hướng lão ôm quyền, không đợi lão nói gì thêm, liền nói tiếp:

- Chuyện vị bằng hữu này của ta vừa nói cũng không phải là bịa đặt, mà là xác thực, là ta tận mắt nhìn thấy, còn phủ thành chủ chống đỡ như thế nào, vẫn xin Trang phó thành chủ nhanh chóng cùng thành chủ đại nhân thương nghị đưa ra đối sách, đã muộn chỉ sợ cũng không còn kịp rồi, ngôn tẫn vu thử, cáo từ!

Dương Khai nói xong, cũng không có nể mặt Trang Bàn, kéo Mạc Tiểu Thất hướng ra ngoài.

Trang Bàn thấy vậy, sắc mặt chợt trầm xuống, cỏ vẻ rất là không vui.

Mà đúng lúc này, một võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh ngoài cửa vọt vào, biểu tình thất kinh, vừa vào trong điện, hô to nói:

- Bảm báo phó thành chủ đại nhân, vừa rồi có một chiếc lâu thuyền không để ý quy củ cấm phi hành bên trong thành, mà cứ thế vọt vào trong thành, trong lâu thuyền có cường giả Đạo Nguyên Cảnh trấn giữ, bọn ta vô lực ngăn cản, xin phó thành chủ đại nhân định đoạt!

- Lâu thuyền? Đạo Nguyên Cảnh? Trang Bàn nghe vậy, mi mắt không khỏi co rút, ngay sau đó, liền ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng Dương Khai, trong miệng hét lớn một tiếng, nói:

- Bằng hữu chậm bước!

Dứt lời, lão nổi giận thúc giục nguyên lực, thân hình thoắt một cái, liền quỷ mị đi tới phía sau Dương Khai, đưa tay vỗ bả vai hắn.

Đã nhận ra động tĩnh sau lưng, Dương Khai liền đẩy Mạc Tiểu Thất, xoay người, khoát tay, mộtch nghênh hướng bàn tay Trang Bàn.

Oanh…Một âm thanh vang lên, linh khí thiên địa trở nên chấn động, trong đại điện một trận cuồng phong tức ngược.

Dương Khai như núi bất động, Trang Bàn hơi lui về phía sau một bước, sắc mặt trở nên càng âm trầm hơn so với vừa rồi.

- Ngươi muốn làm cái gì? Dương Khai nghiêng người, vẻ mặt bất thiện nhìn Trang Bàn, trong mắt hàn quang lóe lên.

Trang Bàn trong lòng giật mình một cái, nhưng dù gì cũng là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, hít sâu một hơi vững vàng khí huyết nhào lộn trong ngực, trậm giọng nói:

- Vị bằng hữu này, Trang mỗ thân là phó thành chủ Phong Lâm Thành, có quyền quản hạt chuyện lớn nhỏ bên trong thành, vừa rồi hộ vệ bẩm bảo nói chắc ngươi cũng nghe thấy, Trang mỗ muốn biết…

- Lâu thuyền kia đúng là ta. Dương Khai không chờ hắn nói xong, liền tiếp lời.

- Bằng hữu thật to gan! Trang Bàn nghe vậy giận dữ, -Trong Phong Lâm Thành không được phi hành, nghiêm cấm vận dụng bất kỳ bí bảo phi hành, đây chính là quy củ không ai có thể phá hủy, bằng hữu nếu đã coi thường mệnh lệnh của phủ thành chủ, Trang Bàn nói không chừng cũng muốn mời bằng hữu cho lời giải thích.

Dương Khai còn chưa mở miệng nói chuyện, Mạc Tiểu Thất ở bênh cạnh tức giận giơ chân nói:

- Con người ngươi thật là thú vị a, ma khí tiết ra ngoài lập tức sẽ tập kích quấy rồi Phong Lâm Thành, ngươi lại ở chỗ này truy cứu lâu thuyền Dương đại ca, ngươi quả thật đem sinh mạng mấy trăm ngàn người Phong Lam Thành không coi vào đâu?

Trang Bàn híp mắt lại, hừ lạnh nói:

- Chuyện này là thật là giả tạm thời không nói, chỉ bằng lời nói một phía ngươi, Trang mỗ làm sao có thể tin? Nhưng thật ra vị bằng hữu này vi phạm quy củ Phong Lâm Thành, sợ là không thể cứ như vậy mà đi? Ngươi vẫn muốn đi, còn phải hỏi Trang mỗ có đáp ứng hay không.

- Chết đến nơi còn nói quy củ gì? Dương Khai giận dữ phản bác. -Tiểu Thất, không cần cùng hắn nhiều lời, tin tức chúng ta đã đưa tới, tin hay không tùy hắn, đợi cho đến một ngày Phong Lâm Thành sinh linh đồ than, ta lại muốn xem mấy trăm oan hồn kia có ngày đêm quấn lấy hắn hay không, chúng ta đi!

Mạc Tiểu Thất gật gật đầu, tức giận trừng mắt liếc Trang Bàn một cái, theo sát Dương Khai mà đi.

- Bổn tọa nói, các hạ còn muốn đi, trước tiên qua cửa ải bổn tọa đã! Trang Bàn gầm lên một tiếng, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một bí bảo bộ dáng tiểu tháp, rót nguyên lực vào trong, tiểu tháp quay động vòng tròn, nghênh diện hướng phía Dương Khai và Mạc Tiểu Thất bay tới.

Trên đường phi hành, tiếp tháp đón gió trương lên, lập tức trương thành quái vật cao mười mấy trượng, đáy tháp tối đen một mảnh, hướng Dương Khai và Mạc Tiểu Thất áp xuống.

Nhìn tư thế kia, dương như muốn đem hai người trực tiếp áp trong tháp.

Bí bảo cấp Đạo Nguyên! Dương Khai đã nhận ra uy năng cường đại phát ra trong tiểu tháp, mi mắt không khỏi co rút, tức giận lập tức bùng lên.

Cắn răng một cái, đưa tay lấy ra một viên châu màu lam nhạt, thúc giục nguyên lực rót vào trong.

Viên châu màu làm nhạt kia cũng không lớn, thoạt nhìn chỉ chừng trái nhãn mà thôi, theo nguyên lực rót vào, trong viên châu bất ngờ xuất hiện một tia hồ quang lóe lên, bộ lông nhỏ bé yếu ớt.

Mạc Tiểu Thất lại vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm viên châu kia, ngay sau đó trong miệng phát ra tiếng di nhỏ, dường như có vẻ vô cùng bất ngờ.

Đúng lúc này, trong viên châu kia hồ quang lóe lên như cá bơi ra, kèm theo tiếng vang nhỏ lạch cạch, nghênh hướng kia từ trên cao đè xuống tháp.

Trang Bàn mắt thấy cảnh này, trong miệng không khỏi cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng thần sắc khinh bỉ, pháp quyết trên tay biến ảo, vốn là tháp cao không nhỏ càng trở nên to lớn hơn.

Răng rắc…

Hồ quang bổ vào bên trong tháp, trong nháy mắt không thấy dấu vết, tháp cao không phản ứng chút nào!

Trang Bàn cười lớn chế nhạo:

- Bằng hữu thủ đoạn quả nhiên là…khiến người khác mở rộng tầm mắt a!

Dương Khai chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, cười lạnh đáp lại.

Thấy hắn phản ứng quái đản như thế, Trang Bàn trong lòng máy động, cảm giác không ổn bỗng nhiên xông lên đầu.

Còn không chờ hắn suy nghĩ rõ ràng, Dương Khai rốt cuộc có hậu thủ gì, từ trên không đè xuống bên trong tháp cao chợt truyền đến một trận tiếng vang nổ bùm bùm, ngay sau đó, vòng ngoài tháp cao lóe lên từng tầng ánh chớp chằng chịt, như điên ma loạn vũ, mà linh quang bản thân bảo thạp lại không ngừng tiêu tan.

Điện quang lóe lên trong nháy mắt, cả người Trang Bàn liền như bị sấm đánh, sắc mặt chợt trắng nhợt, phun ra một đạo máu tươi, khí tức uể oải hơn phân nửa, la thất thanh nói:

- Làm sao có thể?