Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2139: Biển linh khí



- Vô Thường tên khốn này, ngươi không chết tử tế được! Tiêu Bạch Y mắt thấy Vô Thường bỏ chạy theo bên trái, mà Viêm thú kia lại đuổi theo hướng nhóm người mình, không nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng.

Vô Thường quay đầu lại, nhìn hắn một cái chế giễu, không nói một lời dùng tốc độ cực nhanh thoát đi chỗ này.

"Grào..." Một lần nữa truyền ra tiếng rống trời long đất lở, chỉ là sóng âm đinh tai nhức óc này, đã dâng lên một sóng âm kinh khủng đánh ập tới, thân mình mọi người nghiêng ngả, mà trụ lửa đỏ theo sát tới lại là sát chiêu gọi hồn.

Cũng may trước đó mọi người đã kiến thức qua thủ đoạn kinh khủng này của Viêm thú, cho nên vừa nghe tiếng gầm của nó trước tiên liền vội đổi phương hướng, đồng loạt tránh thoát tập kích trí mạng kia.

- Chia ra chạy đi, sống chết theo số trời! Tiêu Bạch Y khẽ quát một tiếng, đồng thời là người thứ nhất đổi hướng bỏ chạy, còn tranh thủ xoay người ra tay, phát ra một công kích về hướng Viêm thú.

Hành động của hắn hiển nhiên là muốn dẫn dắt Viêm thú rời đi, để những người khác có thời gian bỏ chạy.

Là người cầm đầu đội ngũ, hành động này của Tiêu Bạch Y không thể nghi ngờ là vô cùng đúng quy cách.

Đáng tiếc hắn hấp tấp ra tay, công kích kia còn không có đánh tới trên thân Viêm thú, đã bị hỏa lực nóng rực bên ngoài thân nó phá tan hầu như không còn.

Viêm thú không có mảy may quan tâm tới ý của hắn, vẫn như cũ đuổi sát theo những người khác.

Mà sau khi Tiêu Bạch Y nói cảnh báo, những người khác cũng đều như thần giao cách cảm rối rít bỏ chạy tứ tán, biến thành các luồng sáng đủ màu chạy đi các hướng bất đồng.

- Không phải vận may tốt như vậy chứ? Dương Khai tranh thủ nhìn lại, thấy con Viêm thú kia lại đuổi theo phía mình không thèm chú ý tới người khác, cũng không biết mình có chỗ nào hấp dẫn nó.

- Thật là ngươi mù mắt chó mà! Đuổi theo ai không đuổi, cố tình ghim vào ta. Bất quá... như vậy cũng tốt! Hắn lại lẩm bẩm mắng một câu. Tuy rằng đối mặt với Viêm thú kinh khủng như vậy, hắn không đấu lại, nhưng nếu nói chạy trốn, thì hắn còn có chút tự tin.

Chỉ cần con Viêm thú này luôn đuổi theo hắn không thả, thì những người khác sẽ an toàn.

Tuy rằng Dương Khai không có giao tình gì với mọi người Thanh Dương Thần Điện, nhưng dù sao cùng đi vào Tứ Quý Chi Địa, cũng coi như là chiếm của bọn họ một cái danh ngạch, nên có ra một phần lực trong phạm vi khả năng của mình, hắn cũng chấp nhận.

Cho nên mắt thấy Viêm thú đuổi theo phía mình, ngược lại hắn giảm xuống tốc độ, để cho giữa mình và viêm thú luôn duy trì khoảng cách nhất định. Vừa không để mình nằm trong phạm vi công kích của nó, cũng không để Viêm thú bị mình bỏ rơi, cứ như vậy dẫn nó bay đi vào chỗ sâu trong Tứ Quý Chi Địa.

Từ từ, Dương Khai đã không còn thấy bóng dáng những người khác, con Viêm thú kia ngược lại cũng chấp nhất, một mực đuổi sát không buông, thỉnh thoảng từ trong miệng còn phun ra công kích năng lượng nóng rực kia.

Thực lực của nó cố nhiên cường đại, nhưng dù sao cũng là một con yêu thú, thủ đoạn công kích tầm xa dường như chỉ có một loại duy nhất, cho nên Dương Khai tránh né cũng không khó, chỉ cần chuẩn bị trước sẵn sàng, cũng không cần lo lắng bị công kích kia đánh trúng.

Nửa canh giờ sau. Dương Khai đoán chừng không sai biệt lắm, lúc này mới đột nhiên thúc giục nguyên lực tăng lên tốc độ.

Phượng di đưa cho hắn cái mộc thuyền này chính là cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, ngoại trừ Đế Bảo, nó là bí bảo phi hành tốt nhất, hơn nữa thể tích rất nhỏ, vô cùng thích hợp cho một người phi hành. Hắn vừa phát lực, Viêm thú cũng chỉ có thể đi theo phía sau hắn hít bụi.

Một lát sau ở vị trí thật xa, truyền đến tiếng rống giận không cam lòng của Viêm thú, nhưng sớm đã không thấy bóng dáng của nó, hiển nhiên đã bị Dương Khai bỏ rơi rất xa rồi.

Tuy vậy Dương Khai vẫn không có chút sơ suất, vừa thả ra thần niệm dò xét bốn phía, vừa tiếp tục bay đi.

Lại qua nửa canh giờ, chờ đến lúc hắn xác định mình đã an toàn, mới chậm rãi hạ xuống.

Chỗ này vẫn còn là khu vực mùa hạ, môi trường nóng rực, vị trí chỗ Dương Khai là một bình nguyên khô cằn, phóng mắt nhìn tới, phạm vi chu vi mấy ngàn dặm vừa nhìn là thấy rõ mồn một.

Hắn lấy ra ngọc giản, dò xét một chút bản đồ Tứ Quý Chi Địa, sau đó so sánh với địa phương mình trải qua trước đó, lúc này mới nhận ra phương hướng.

Chốc lát, hắn lần nữa tế ra mộc thuyền, bay đi một hướng.

Hắn đi vào Tứ Quý Chi Địa lần này mục đích chủ yếu nhất đương nhiên là muốn tìm Kiếp Ách Nan Quả.

Mà Kiếp Ách Nan Quả này chỉ sinh trưởng trong môi trường băng giá quanh năm, cho nên khu vực mùa hạ không thể nghi ngờ là không phù hợp điều kiện, hắn phải nhanh chóng chạy tới khu vực mùa đông, mới có hy vọng tìm được loại linh quả kia.

Ở trong bí cảnh này, hắn cũng không dám bay quá cao, nhất thiết còn phải mọi lúc mọi nơi duy trì cảnh giác, nên tiêu hao thần thức cực lớn.

Một lúc lâu sau, Dương Khai bay qua bên trên một chỗ hẻm núi.

Nhưng rất nhanh, hắn lại bay trở lại, trôi lơ lửng giữa không trung, híp mắt nhìn xuống bên trong hẻm núi.

Hẻm núi này cũng không biết là thiên nhiên sinh thành hay là chuyện gì xảy ra, mà sâu không thấy đáy, từ bên trên nhìn xuống, phía dưới một mảnh tối đen, hơn nữa từ phía dưới hẻm núi, còn có gió mạnh gào rít.

Nguyên nhân hắn bay trở lại, tự nhiên là vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, hắn nhận ra một chút bất đồng với các nơi khác.

Giờ này quan sát cẩn thận một phen, hắn không khỏi trong mắt sáng ngời, nhỏ giọng kêu lên: - Chẳng lẽ là...

Vừa nói, hắn vừa phóng xuống hẻm núi phía dưới.

Nói tới cũng kỳ quái, khu vực mùa hạ khắp nơi đều nóng bức, nhưng bên trong hẻm núi này lại không có mảy may ảnh hưởng bởi môi trường nơi đây. Vừa phóng xuống Dương Khai liền cảm giác một tia ý lạnh, hơn nữa càng đi xuống, ảnh hưởng của nóng bức lại càng nhỏ.

Điều này làm cho hắn càng cảm thấy vừa rồi mình quan sát không có sai.

Hẻm núi ít nhất sâu tới mấy ngàn trượng, lúc Dương Khai hạ xuống khoảng 2000 trượng, liền thấy phía dưới bao trùm một tầng sương mù, rất nồng đậm.

- Ha ha! Đúng thật là biển linh khí a! Dương Khai cười lớn một tiếng.

Từ tư liệu trong ngọc giản, hắn biết được ở trong Tứ Quý Chi Địa này, có một vài địa phương cực kỳ dồi dào linh khí thiên địa, giống như một biển mây mù, đây cũng là biển linh khí.

Trong biển linh khí chứa linh khí thiên địa nồng đậm dồi dào, cực kỳ tinh thuần, thích hợp nhất cho võ giả tu luyện hoặc là sử dụng đánh sâu vào cửa ải.

Tuy nhiên bởi vì mỗi lần Tứ Quý Chi Địa mở ra đều chỉ có 33 ngày, cho nên dưới tình hình chung, các võ giả mặc dù gặp được biển linh khí, cũng không có thời gian dừng lại lâu dài, nhiều lắm là tìm kiếm một vòng trong biển linh khí kia, nhìn xem có thể tìm được thiên tài địa bảo gì hay không?!.

Ở khu vực linh khí dồi dào này, tỷ lệ sinh ra thiên tài địa bảo cũng không nhỏ.

Có người đã từng từ trong biển linh khí tìm được linh dược cấp Đế Tôn, giá trị không thể đo lường, cũng có người ở trong biển linh khí gặp bất trắc...

Các yêu thú cũng thích địa phương linh khí nồng đậm như vậy, cho nên phía dưới rất có khả năng có yêu thú cường đại nào đó chiếm cứ.

Biển linh khí phía dưới hẻm núi này, còn có xu thế vượt hơn so với linh khí hội tụ khi Tứ Quý Chi Địa mở ra kia, Dương Khai càng đi xuống, càng cảm nhận được có linh khí kinh người.

Thân ở loại địa phương này, mặc dù hắn không vận công, linh khí có mặt khắp nơi cũng theo lỗ chân lông chui vào, giúp lực lượng hắn tiêu hao mau chóng khôi phục.

Ước chừng một khắc sau, Dương Khai mới tới dưới đáy hẻm núi. Phía dưới này là một mảng đá vụn, có hơi lộn xộn, bất quá dường như cũng không có gì nguy hiểm, Dương Khai thả ra thần thức cũng không có nhận ra chỗ này có dấu hiệu sinh linh tồn tại.

Hắn cũng không có buông lỏng cảnh giác, mà đi một vòng chung quanh dò xét một phen, xác nhận chu vi trăm dặm này đều rất an toàn, hắn mới trở lại chỗ ban đầu.

Hắn há miệng phun ra Huyền Giới Châu, bắn ra một đạo nguyên lực rót vào trong đó.

Ngay sau đó, ba bóng người đồng loạt hiện thân.

Một người ngồi xếp bằng, dường như đang tu luyện; một người lẳng lặng đứng nhìn, mặt không đổi sắc; người còn lại thì nằm trên đất hình chữ đại, hình người nằm dang tay chân, một bộ dáng không có việc gì làm chán đến chết, hai tròng mắt trống rỗng, không hề có chút thần thái.

Dương Khai nhìn lướt qua bóng người nằm trên đất một cái, không nhịn được phì cười một tiếng.

- Tiên sinh! Trương Nhược Tích đang khoanh chân ngồi nghe thanh âm, mở mắt nhìn lại, phát hiện Dương Khai bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, vội vàng đứng lên chào.

Lưu Viêm cũng nhìn về phía Dương Khai nhẹ nhàng gật gật đầu, tiếp đó đôi mắt đẹp nhìn chung quanh dò xét tình huống bốn phía.

Mà Hoa Thanh Ti nằm trên đất, một bộ dáng lười biếng, dường như nửa chết nửa sống kia thì lại sửng sốt một hồi, còn có vẻ mơ hồ không rõ tình huống. Nhưng rất nhanh, nàng liền nhanh nhẹn từ dưới đất nhảy lên, thúc dục nguyên lực trong cơ thể, cảnh giác nhìn Dương Khai, nói: - Ngươi tên khốn này, rốt cuộc muốn làm gì?

Nàng trước một mực bị Dương Khai nhốt trong Tiểu Huyền Giới, đáng ghét nhất chính là Dương Khai lại còn thiết đặt một tầng cấm chế trong lòng đất chỗ vị trí của nàng, làm cho phạm vi hoạt động của nàng chỉ có chu vi trăm trượng mà thôi.

Ở địa phương quỷ quái đó, chỉ có một mình nàng, ngay cả đối tượng nói chuyện cũng không có, nàng bị hành hạ sắp chết.

Vừa rồi nàng đang nằm trên đất, nhưng không nghĩ tới lại bị Dương Khai cho gọi thẳng ra, dẫn tới hình tượng nằm dài lộ liễu, thân là một nữ nhân luôn muốn giữ thể diện, tự nhiên nàng thẹn quá thành giận.

Trong lúc nói, trong mắt của nàng bắn ra tia lửa, nghiến răng rốp rốp, đôi mắt đẹp nhìn chung quanh, lập tức ngừng lại trên người Trương Nhược Tích.

Dương Khai cười nói: - Trước khi cô nương có hành động, ta phải cảnh cáo một tiếng, nếu cô nương dám ra tay với nàng dùng để uy hiếp ta, ta khuyên cô nương ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, bằng không... hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Hoa Thanh Ti không khỏi hơi biến sắc, trên mặt lóe lên ý chần chờ.

Vừa rồi đúng là nàng muốn ra tay với Trương Nhược Tích thực lực yếu nhất. Tuy rằng nàng không biết Trương Nhược Tích có quan hệ gì với Dương Khai, nhưng tiểu cô nương này xưng hô Dương Khai là tiên sinh... Hoa Thanh Ti còn là nghe vào tai.

Chỉ cần bắt giữ Trương Nhược Tích, hẳn là có vốn để nói chuyện với Dương Khai.

Nàng biến đổi sắc mặt, Dương Khai lại nói: - Ý nghĩ ra tay với ta càng có vẻ ngu xuẩn, nếu ta dám thả cô nương ra, thì cũng có thể ném cô nương vào lại! Nếu không muốn bị thiệt thòi, hãy ngoan ngoãn đứng yên đừng hành động!

Hoa Thanh Ti nghiến răng nói: - Ngươi ma đầu kia, ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây!

- Công kích bằng lời nói không đau không ngứa, đối với ta cũng không có ý nghĩa chút nào! Dương Khai bỉu môi nói, sau khi nói xong, lại không thèm quan tâm tới Hoa Thanh Ti, mà quay đầu nói với Trương Nhược Tích: - Nơi này linh khí thiên địa rất nồng đậm, cô nương ở nơi này tu luyện cho tốt đi, Lưu Viêm sẽ hộ pháp cho cô!

- Dạ! Trương Nhược Tích cũng không hỏi nhiều, chỉ thuận theo Dương Khai an bài, tiếp tục khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại tu luyện.

- Bất quá thời gian của cô không nhiều, nhiều lắm là hai ngày mà thôi!

Dương Khai lại bổ sung một câu.

Sau khi nói xong, hắn đưa tay vỗ Huyền Giới Châu, trên Huyền Giới Châu lập tức lóe lên một tia sáng, ngay sau đó, trong Huyền Giới Châu truyền ra một lực hút điên cuồng, kéo rút linh khí thiên địa ở bốn phía tràn vào bên trong nó.

Mặt ngoài Huyền Giới Châu, lại xuất hiện một cái mắt gió mắt thường có thể thấy được, trong lúc xoay tròn, không ngừng có linh khí bị hút vào...