Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2170: Đoạt



Lam Huân lựa chọn không thể nghi ngờ phóng ra một loại tín hiệu khác...

Mặc dù nàng không muốn lấy thế đè người, nhưng cũng không muốn tay không quay về, vả lại không quản những thứ đó có hữu dụng với nàng hay không, nàng bằng vào bản lãnh của mình đi vào đến đây, ắt phải có một phần chiến lợi phẩm thuộc về mình. Với thực lực của nàng và Tiêu Thần cũng tuyệt đối có tư cách tranh đoạt ít nhất là một kiện..

Nhưng nàng lại không muốn thật xảy ra xung đột với người khác, vì một kiện vật tác dụng không nhiều lắm mà tranh đoạt ngươi chết ta sống, cho nên liền tùy tiện chọn một loại "cho lấy có"!

Kể từ đó, đối với mình, đối với người khác, đều dễ ăn dễ nói!

- Công chúa điện hạ! Tiêu Thần trầm giọng kêu lên, dường như còn muốn khuyên điều gì.

Lam Huân sắc mặt hờ hững, bình tĩnh nói: - Tiêu Thần ca ca! Huynh muốn ta tự mình đi lấy sao?

Vừa chạm đến ánh mắt của nàng, trong lòng Tiêu Thần chìm xuống, ý thức được nếu mình còn dây dưa, chỉ sợ thật sẽ chọc cho Lam Huân không vui... lập tức cắn răng một cái, nặn ra vẻ tươi cười, nói: - Vậy công chúa điện hạ chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại...

Khi nói chuyện, thân hình hắn nhảy một cái, đã vọt lên đài cao kia.

Có người đi tiên phong bỏ sức ra để dò xét thử trên đài cao có nguy hiểm gì không, những người còn lại tự nhiên là mở to hai mắt quan sát.

May mà, trên đài cao trừ cấm chế bao phủ riêng mỗi bảo vật kia ra, thật cũng không có bất kỳ bẫy rập hay nguy hiểm gì.

Tiêu Thần đứng ở trước cái khiên Ngụy Đế Bảo, trên mặt tuy có một tia không cam lòng, nhưng vẫn phải tế ra trường kiếm của mình, thúc giục nguyên lực, chém tới cấm chế hình nửa vòng tròn trên đài cao.

Một kích này của hắn, dù không có dùng toàn lực, ít nhất cũng dùng một nửa lực lượng, hơn nữa còn là ra tay với lòng oán hận, uy lực tự nhiên không thể xem thường.

Chỉ thấy tia sáng trên trường kiếm kia nhoáng lên một cái, hung hăng chém lên trên quầng sáng cấm chế.

Nhưng quầng sáng kia lại cực kỳ chắc chắn, bị lực lượng khổng lồ chém xuống vậy mà chỉ lõm vào một chút, rồi lại trực tiếp bắn trở về, không hao tổn chút nào...

- Hả? Thấy một màn này, trong lòng mọi người đều giật mình, cảm thán cấm chế này cường đại, đồng thời trong lòng cũng thầm tính toán đợi lát nữa nên dùng bao nhiêu lực lượng mới có thể đánh vỡ cấm chế, tranh đoạt bảo vật.

Mà Tiêu Thần một kiếm không thành công, dường như cũng có chút mất mặt, trường kiếm vừa thu lại, run lên, trong miệng từ từ ngâm nga: - Mai Ẩn Tuyết Trung Hương Tự Lai!

Kiếm ra, đóa đóa hoa mai.

Thời khắc này thi triển ra một sát chiêu tuyệt mạnh, nhưng lại là tình thơ ý họa, hùng vĩ tráng lệ.

Một mùi thơm mê ly loáng thoáng bay ra, quanh quẩn ngay chóp mũi mọi người, đóa đóa hoa mai kia chợt biến thành vô số đốm lửa lấp lánh, mãnh liệt đánh trên quầng sáng cấm chế.

Truyền ra chấn động cực mạnh, trên quầng sáng cấm chế tia sáng lóe lên không ngừng.

Quầng sáng cấm chế mặc dù không ngừng mờ đi, nhưng vẫn không có dấu hiệu bị phá giải.

Tiêu Thần lộ sắc mặt giận dữ, lại vung trường kiếm, thi triển tiếp một tuyệt chiêu: - Tà Nguyệt Ngự Niễn Kính Trường Thiên!

Lại thi triển ra một kiếm kỹ vui tai vui mắt, lực lượng cuồng bạo kéo dài không ngừng đánh trên quầng sáng cấm chế...

"Rắc rắc..." Trên quầng sáng kia rốt cục nứt ra vết rạn. Tiêu Thần thấy tình hình này liền tăng thêm nguyên lực, đâm ra một kiếm tới trước.

Một tràng tiếng nứt rạn, cấm chế hoàn toàn hư hại, Tiêu Thần một tay cầm lấy cái khiên Ngụy Đế Bảo, thân hình nhảy một cái, nhẹ nhàng ung dung hạ xuống bên cạnh Lam Huân, nói: - Công chúa điện hạ, vật đã lấy!

- Ừm! Lam Huân khẽ gật gật đầu, cũng không hề nhìn cái khiên Ngụy Đế Bảo, mà chỉ cười tủm tỉm hướng về phía mọi người, nói: - Vậy... Lam Huân xin từ biệt, chúc chư vị... nhều may mắn!

Dứt lời, nàng xoay người bước đi tới hướng cửa ánh sáng đứng sửng ở phía bên phải đại điện kia.

Mặc dù Tiêu Thần đầy bụng không cam lòng, nhưng không thể không đi theo phía sau Lam Huân. Trước khi rời đi, hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn mọi người một cái, dường như muốn nói lần này coi như các ngươi vận khí tốt vân vân...

Chỉ chốc lát, hai người Tinh Thần Cung này liền biến mất trong cửa sáng, không thấy bóng dáng.

- Công chúa điện hạ... còn là rất tốt!

Sau một hồi trầm mặc, Khổng Kỳ bỗng nhiên mở miệng nói.

- Đúng vậy! Cung Văn Sơn gật gật đầu phụ họa: - Rốt cuộc là con gái của Đại Đế, lòng dạ khí độ không phải người bình thường có thể so sánh, làm Cung mỗ rất xấu hỗ mà...

- Ngươi quả thật nên xấu hỗ! Khổng Kỳ nhìn hắn nói vẻ mặt u oán.

Đúng lúc này, truyền đến một tràng tiếng cười khanh khách, Biện Vũ Tình đưa đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn bốn phía, nói:

- Công chúa điện hạ cùng vị tùy tùng kia tuy rằng đi rồi, nhưng người còn lại với vật còn lại... dường như còn chưa đủ chia nha!

Trên đài cao, vốn có năm bảo vật, giờ này cái khiên Ngụy Đế Bảo bị lấy đi, chỉ còn lại có bốn kiện, nhưng còn lại tới sáu người...

- Ta phải lấy trước một kiện! La Nguyên bỗng nhiên trầm giọng nói.

Cung Văn Sơn đưa mắt nhìn qua, bỉu môi nói: - Dựa vào cái gì?

Khổng Kỳ cũng nói: - Muốn đoạt bảo, tự nhiên là dựa vào thực lực, công chúa điện hạ lấy đi một kiện, ta không có ý kiến, nhưng ngươi muốn lấy trước một kiện, thì ta có ý kiến rất lớn!

La Nguyên xuất thân là Bát Phương Môn, trong Nam Vực chỉ có thể xem như tông môn bậc trung mà thôi, Khổng Kỳ nhưng là xuất thân Thất Diệu Thương Hội, chỉ riêng chỗ dựa vững chắc sau lưng phân lượng đã không giống nhau, Khổng Kỳ sao có thể ở chỗ này khiếp sợ hắn?

La Nguyên cười ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, nói: - Người nào không phục, có thể đến đây thử một lần!

Trên mặt Khổng Kỳ không khỏi nổi lên một tia lạnh lẽo, từ từ gật đầu nói: - Thái độ của vị bằng hữu này đích thực làm cho Khổng mỗ có chút khó chịu, Khổng mỗ có ý muốn lĩnh giáo cao chiêu của bằng hữu, không biết... Hả? Khốn kiếp a, ngươi làm cái gì?

Khổng Kỳ còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên biến sắc, quát to.

Ngay sau đó, mọi người đều nổi giận.

Bởi vì ngay thời điểm mấy người cãi nhau, thân hình Dương Khai đã nhoáng một cái, đi thẳng tới trên đài cao kia, đưa tay đánh vào một quầng sáng cấm chế trên đó.

- Thật can đảm! Lại dám làm càn như thế! La Nguyên quát một tiếng, cũng hai chân dùng một chút lực, chạy như bay ra.

Những người khác thấy vậy, đâu còn do dự, rối rít thi triển thân pháp đuổi theo, e sợ chậm thua người khác một bước.

Bất quá... lúc Lam Huân bảo Tiêu Thần lấy cái khiên Ngụy Đế Bảo kia, mọi người đều đã tính toán nên tranh đoạt bảo vật nào. Dù sao còn dư lại bốn bảo vật tác dụng khác nhau, ý thích của mọi người cũng không giống nhau.

Cho nên lần này sáu người phóng vọt đến trên đài cao, lựa chọn mục tiêu cũng hoàn toàn khác nhau.

Mục tiêu của Dương Khai là hạt châu màu đỏ lửa mà ngay cả Lam Huân đều không nhận ra, không biết sử dụng kia.

Nguyên nhân hắn lựa chọn vật này cũng không phải bởi vì nhận ra nó, mà bởi vì một câu nói của Trương Nhược Tích trước đây.

Nàng nói với Dương Khai, Cùng Kỳ đã nói: nếu có cơ hội đi vào chỗ cuối cùng kia, nhất định phải lựa chọn vật nhìn như vô dụng nhất!

Trong bốn bảo vật còn lại, bất kể là Đế Vận, Đế Tuyệt đan hay là Thái Nhất Thần Thủy, đều là bảo vật hữu dụng, duy chỉ có hạt châu màu lửa đỏ này, bởi vì không có người nhận ra, cho nên thoạt nhìn là vô dụng nhất.

Cùng Kỳ là một thánh linh mà lại tặng cho Trương Nhược Tích một kiện Phượng Thải Hà Y, nên không có đạo lý nào nói những lời lừa gạt hắn như vậy.

Cho nên mục tiêu của Dương Khai từ đầu đến cuối đều là hạt châu màu lửa đỏ này!

Mà lựa chọn này của hắn, cũng là vô tình hay cố ý ra ngoài lựa chọn của mọi người, không có người nào cảm thấy hứng thú với hạt châu này, mặc dù cảm thấy nó khẳng định là vật bất phàm, nhưng trước khi không biết công hiệu cụ thể, tùy tiện tranh đoạt vật này, chỉ sợ có chút mất nhiều hơn được, vạn nhất nó không có chỗ dùng gì thì sao?

Cho nên năm người còn lại, đều định vị mục tiêu trên ba bảo vật còn lại.

Trong đó, La Nguyên và Khổng Kỳ để mắt tới chính là Đế Tuyệt đan! Hai người nghĩ rất đơn giản: Đế Tuyệt đan chính là phong ấn một kích toàn lực của cường giả Đế Tôn Cảnh, là đòn sát thủ mạnh nhất, có nó là có vốn để bảo vệ tánh mạng. Chỉ cần còn sống, bất cứ chuyện gì đều có hy vọng!

Mà Biện Vũ Tình và Cung Văn Sơn lựa chọn lại là một phần Đế Vận kia! Thứ này chính là căn nguyên có thể tế luyện ra Đế Bảo, giá trị cực lớn, quả thực khó lường.

Mộ Dung Hiểu Hiểu vốn muốn tranh đoạt Đế Tuyệt đan kia, nhưng vừa thấy La Nguyên có mục tiêu giống như mình, nàng không khỏi cắn răng một cái, lập tức đổi hướng vọt tới Thái Nhất Thần Thủy không người nào chú ý kia, trực tiếp ra tay phá giải cấm chế.

Tiêu Bạch Y đã từng nói với nàng, lúc một thân một mình thì tuyệt đối không cần nổi lên xung đột với La Nguyên, bởi vì người này rất nguy hiểm, Tiêu Bạch Y cũng không nắm chắc thắng được hắn!

Mộ Dung Hiểu Hiểu là người rất biết nghe lời, dĩ nhiên sẽ không làm trái lời dặn dò của Tiêu Bạch Y.

Sáu người lập tức chia làm mấy khu vực, trong đó trừ Dương Khai và Mộ Dung Hiểu Hiểu là một mình phá giải cấm chế, còn lại bốn người đều là trận chiến tranh giành hai hai.

Trong đó trận đấu kịch liệt nhất thuộc về Khổng Kỳ và La Nguyên. Hai người không người nào chịu rút lui, mỗi người đều vừa thi triển thủ đoạn phá giải cấm chế, đồng thời vừa không ngừng phá giải chiêu thức của nhau, làm cho trên đài cao nổi lên một mảng khói đen chướng khí, linh khí hỗn loạn.

Về phần hai người Biện Vũ Tình và Cung Văn Sơn...

Phải nói Cung Văn Sơn không hổ là chuyên gia trận pháp, hắn vừa rơi xuống trên đài cao liền tế ra một trận bài. Trận bài kia biến thành gợn sóng khuếch tán ra, biến thành màn sương khói, bao phủ toàn bộ chỗ hắn đứng, ngay cả Biện Vũ Tình cũng chìm vào trong đó.

Bất cứ người nào cũng không thấy được tình cảnh bên trong như thế nào.

Bất quá... rơi vào trong trận bài của đối phương, Dương Khai đoán chừng Biện Vũ Tình có lẽ là bất lực không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể trong lòng lặng lẽ tiếc hận cho nàng.

Vừa rồi cảnh Tiêu Thần phá giải cấm chế rõ ràng ở trước mắt, mọi người đều biết quầng sáng cấm chế này vô cùng kiên cố, không phải có thể tùy ý phá giải, thời khắc này đương nhiên không ai chừa lại dư lực.

Dương Khai thì thi triển ngay bí thuật long hóa, thúc giục Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, cánh tay hóa long trảo, chụp mạnh lên quầng sáng cấm chế kia.

Dưới tình huống không có người quấy nhiễu, hắn cũng ước chừng thử năm lần, mới phá vỡ cấm chế.

Quầng sáng vừa vỡ ra, Dương Khai liền lấy ra ngoài hạt châu màu lửa đỏ, ném vào nhẫn không gian.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người La Nguyên cùng Khổng Kỳ không ai nhường ai, một tay ở một bên cấm chế của Đế Tuyệt đan kia so đấu nguyên lực, tay còn lại của hai người cũng không có nhàn rỗi, đều dùng phương pháp bất đồng phá giải cấm chế.

Hào quang cấm chế nơi đó biến thành mờ nhạt dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được, dường như sắp bị phá vỡ.

Ở bên cạnh hai người, trong màn sương khói bao phủ, không thấy bóng dáng Biện Vũ Tình và Cung Văn Sơn, thậm chí cũng không có truyền ra một chút tiếng động nào.

Mà ở ngoài gần mép đài, Mộ Dung Hiểu Hiểu đang đầy mặt lo lắng thúc giục bí bảo Vũ Thiên Hoàn của mình, không ngừng đánh trên quầng sáng cấm chế của Thái Nhất Thần Thủy.

Mặc dù nàng đã dùng hết toàn lực, nhưng muốn phá giải, tối thiểu cũng phải mất thời gian mấy hô hấp nữa.

Dương Khai thấy vậy, thân hình nhoáng một cái, đi thẳng tới bên cạnh Mộ Dung Hiểu Hiểu.

- Dương sư đệ... Mộ Dung Hiểu Hiểu nhẹ mím đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt phức tạp hô một tiếng.

Dương Khai không có trả lời, Ngũ Hành Bất Diệt Kiếm Khí quấn quanh trên long trảo, phối hợp với Vũ Thiên Hoàn của Mộ Dung Hiểu Hiểu, vỗ mạnh tới quầng sáng cấm chế kia.

Hai người hợp lực, cấm chế ầm ầm vỡ nát.

Dương Khai tay mắt lanh lẹ, chụp lấy ra một cái bình ngọc chứa một giọt Thái Nhất Thần Thủy kia, ngay sau đó ném cho Mộ Dung Hiểu Hiểu, khẽ quát một tiếng: - Đi!