Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 221: Ai là chim sẻ



Có thể nói là cuộc chiến đấu với hai con Huyễn Điện Lang vô cùng gian khổ, khắp nơi đều hung hiểm. Chỉ dựa vào trình độ ở mức Ly Hợp cảnh tam tầng, lại không dám bạo phát ra hết mọi thủ đoạn của mình, trong trận chiến, Dương Khai nhiều lần lâm vào thế nguy hiểm, nhưng hết lần này tới lần khác biến hóa thần kỳ, biến nguy thành an. Cứ như là đi trên sợi dây cao vạn trượng trên không trung, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ bị hai con yêu thú này xé thành trăm mảnh.

Từng chút một, mài mòn khí thế của hai con yêu thú, lần lượt đả thương thân thể chúng. Mất khoảng một canh giờ, Dương Khai mới lần lượt giết chết được chúng.

Một thân máu tanh, của Huyễn Điện Lang có, của mình cũng có. Trên người ít nhất có tới bảy tám vết thương, đều do hai con yêu thú vồ cắn mà ra. Có một vết thương thậm chí bị rách lòi cả thịt, đau tận tâm can, bộ dạng thê thảm.

Thương thế kia không phải là giả tạo, mà là vết thương thực sự. Yêu thú tứ giai cũng tương đương với võ giả Ly Hợp cảnh. Dương Khai lấy một chọi hai, có thể áp chế thủ đoạn đến mức này cũng đủ để tự hào rồi.

Nhưng người đang ẩn nấp bên kia lại khá kiên nhẫn. Lúc Dương Khai chiến đấu với Huyễn Điện Lang, trước sau vẫn không lộ diện, mãi cho đến lúc này cũng vậy.

Dương Khai thở hổn hển, khẽ lướt mắt nhìn qua. Sau đó ngồi bệt xuống đất, theo thế vận công, chờ đợi sự ngưng tụ của hai viên huyết châu của hai con Huyễn Điện Lang.

Có lẽ là Dương Khai diễn kịch quá giống, sau khi người ẩn nấp bên kia xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, cuối cùng cũng đã bắt đầu hành động.

Tiếng bước chân soàn soạt truyền tới, không ẩn nấp thêm nữa.

Dương Khai bỗng mở mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Giương mắt nhìn lên, vừa nhìn thấy phía trước không xa có ba thân ảnh đang nghênh ngang đi về phía này. Cả ba người đều là nam tử, mặc một bộ cáo dài màu đỏ sậm. Nhìn có vẻ cực kỳ huênh hoang khoác lác.

Nam tử đi đầu còn cười ha ha không kiêng nể gì. Tiếng cười vang lên chói tai, nhìn nét mặt Dương Khai có chút nghiền ngẫm.

Dương Khai lộ ra tia nhìn kinh hoàng hợp thời, trong mắt hiện lên một vẻ căm hận và ảo não, chậm rãi đứng dậy, tập trung suy nghĩ cảnh giác.

Ba người đó nháy mắt ra hiệu với nhau, sau đó vòng qua, bao vây lấy Dương Khai.

- Các vị, như này là ý gì ?

Dương Khai liếm đôi môi khô khốc, trầm giọng hỏi. Động tác vô ý này lại càng tỏ ra trong lòng hắn đang hoảng sợ.

- Hỏi thật hay!

Tên nam tử ở phía trước cười lớn nhìn Dương Khai vẻ khinh miệt.

- Bọn ta có ý gì chẳng lẽ người nhìn không ra sao?

Dương Khai chau mày, mở miệng nói:

- Hai viên huyết châu. Các vị bằng hữu cứ việc lấy đi, chớ làm khó ta là được.

Nam tử kia cười lạnh lùng:

- Hai viên huyết châu là cái đinh gì. Chẳng lẽ người không biết sau khi võ giả chết, chất lượng và cấp bậc huyết châu ngưng tụ thành còn cao hơn của yêu thú rất nhiều sao? Huyết châu, bọn ta cần. Mạng của ngươi, bọn ta cũng cần!

Dương Khai sầm mặt:

- Các vị bằng hữu có phần khinh người quá đáng rồi đó. Tại hạ đệ tử Lăng Tiêu Các, các vị giết ta, Sư trưởng của phái ta chắc chắn không để yên đâu!

- Ha ha ha!

Nam tử kia nghe những lời này thì không kìm được cười lớn:

- Nếu là ngoài kia, e là bọn ta còn có chút kiêng dè. Nhưng ở đây là nơi nào. Ngươi chết ở đây, không ai biết do bọn ta hạ thủ!

Người này vừa nói xong, vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt Dương Khai đột nhiên thu lại, trở nên cay nghiệt vô tình, sát khí đằng đằng. Một thân nguyên khí hung mãnh tuôn ra, xoay mạnh người một cái, trên tay phải một lưỡi dao mỏng như cánh ve xuất hiện, đâm thẳng ra phía sau hắn, vạch một nhát vào cổ tên chưa kịp hạ thủ.

Ba người này cũng là kiểu người cẩn thận. Vừa nãy sau khi bao vây lấy Dương Khai cũng không lập tức hạ thủ, dù sao thì thực lực của chúng cũng không cao bao nhiêu, đều chưa đến Chân Nguyên cảnh, mà là một người mở miệng thu hút sự chú ý của Dương Khai còn hai người kia thì âm thầm tính mưu.

Nhưng không ngờ Dương Khai đã sớm hiểu được hành động của bọn chúng, chỉ là giả vờ không biết, tương kế tựu kế mà thôi.

Đợi cho tên võ giả phía sau sáp lại đủ gần, lúc này mới đột nhiên hạ sát thủ.

Bạo khởi bất ngờ khiến ba tên đều biến sắc. Tên đứng sau Dương Khai lại không hề có phản ứng. Lưỡi dao màu đỏ lướt qua, tên này chỉ cảm thấy chỗ cổ nóng bỏng, ngay lập tức một dòng dịch thể âm ấm không ngừng tuôn ra.

Tốc độ của Dương Khai như gió. Sau khi sượt qua cổ tên này, hai chân xê dịch, triển khai bộ pháp tự nghĩ ra, lưỡi dao do Dương dịch ngưng tụ thành đã như mãnh hổ báo săn, vồ tới trước mặt tên thứ hai.

Tên này vội vàng phản kích một chiêu. Tiếng kim thiết trong năm đấm vang lên, cả nắm đấm đã biến thành kim quang lập lòe, thế lớn lực mạnh.

Dương Khai phóng lưỡi dao do Dương dịch ngưng tụ thành ra, đánh vào nắm đấm của tên này.

Một tiếng kêu thảm thiết, lưỡi dao đâm trúng, máu tươi chảy ra trên nắm đấm. Nhân lúc tên này đang kêu gào, Dương Khai đã nhún mình, hung hăng giáng một quyền vào bụng y.

Nguyên khí rót vào như sóng biển. Sắc mặt tên này tái đi, cùng với ba tiếng binh binh binh vang lên, miệng phun máu tươi, lảo đảo lùi lại.

Dương Khai như linh yến, hoạt bát, uyển chuyển, nhún mình một cái, bay lướt qua vai y, hai chân quắp lấy đầu của y, thân mình hung mãnh xoay nửa vòng.

Rắc một tiếng, cổ của tên võ giả thứ hai bị bẻ gãy.

Trận chiến xảy trong nháy mắt, ba người bị giết mất hai. Tên còn lại kia ngơ ngác tại chỗ, mãi cho đến khi Dương Khai từ từ hạ xuống từ trên không trung, y mới hồi phục lại tinh thần.

- Ngươi…

Tên võ giả này lộ vẻ kinh ngạc. Đột nhiên xảy ra biến cố khiến y kinh hãi. Sự tấn công tàn nhẫn và hung bạo của Dương Khai khiến hắn kinh hồn bạt vía.

Cười lớn một tiếng, Dương Khai nói:

- Bằng hữu, lần sau trước khi mạnh miệng thì tự lượng lại sức mình xem có đủ không, tránh gió lớn lướt qua đầu lưỡi mình.

Nhìn một thân tanh máu của Dương Khai, cảm nhận được nguyên khí dao động tàn bạo mà hung mãnh trên người hắn, sắc mặt của tên này trở nên thê thảm. Đến lúc này, làm sao y lại chưa nhận ra lúc trước Dương Khai chiến đấu với hai con Huyễn Điện Lang căn bản là chưa dùng hết toàn lực. Với cơ thể của hắn và nguyên khí dồi dào này, muốn giết hai con yêu thú kia thật, căn bản không cần tới thời gian một nén nhang. Nhưng hắn lại đánh tới khoảng một canh giờ, rõ ràng là muốn diễn kịch cho ba người mình xem.

- Thì ra ngươi sớm đã biết bọn ta ẩn nấp bên cạnh!

Sắc mặt của tên này sầm xuống. Hai người bạn của mình cơ hồ đã mất mạng trong nháy mắt. Tuy sợ nhưng cũng không khơi dậy sát cơ và phẫn nộ của y.

- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau. Các ngươi tính toán hay vậy, không cho ta lợi dụng chút sao?

Dương Khai cười lạnh lùng.

- Ngươi đáng chết!

Người này rống giận liên tục, hung hăng thôi động nguyên khí. Một miếng đại ấn kim quang lập lòe đột nhiên xuất hiện trước mặt y, hẳn là dùng võ kỹ gì đó, hơn nữa đẳng cấp của võ kỹ này tuyệt đối không thấp.

Thần sắc Dương Khai lạnh lùng, cũng không giữ lại gì. Bất Khuất Chi Ngạo gia thân, nguyên khí vốn cuồng bạo lại càng thêm hung mãnh. Một thân khí tức quỷ dị không thay đổi, tà khí đầy người, sát ý vô hạn.

Thực lực Ly Hợp cảnh đỉnh phong!

Bất Khuất Chi Ngạo vẫn luôn là đòn sát thủ của Dương Khai. Bình thường không thể dùng thì sẽ không dùng tới, tránh bị người ta dò được manh mối, để lộ lá bài của mình. Nhưng ở đây, đối mặt với loại địch này, Dương Khai cũng không muốn giấu giếm.

Chỉ cần đuổi cùng giết tận, sẽ không phải lo lắng gì về sau. Cho nên hắn có thể cả gan, yên tâm phát huy thực lực hùng mạnh nhất của mình.

Đối mặt với kẻ địch, thần sắc lại một lần nữa hoảng sợ. Thực lực của Dương Khai đột nhiên tăng lên khiến y có chút không kịp trở tay. Nhưng y đã không còn đường để quay lại. Một tay giơ miếng đại ấn kim quang lập lòe kia, nổi giận gầm lên một tiếng rồi tiến về phía Dương Khai.

Dương Khai vui mừng không hề sợ hãi. Đơn thủ thành trảo, một trảo chộp lấy đại ấn đó.

Thân hình khẽ động, dù sao cũng là một chiêu võ kỹ, chứ không phải thứ có thể dễ dàng chống đỡ. Khóe miệng đối phượng nở một nụ cười độc ác, nguyên khí thôi động càng lợi hại.

Chân Dương nguyên khí trong nội thể Dương Khai cũng đột nhiên tuôn ra. Nguyên khí nóng bức rót vào đại ấn đó, được một lúc đã truyền đến tiếng răng rắc.

Đại ấn đã bị thiêu nứt ra thành từng đường.

Độ tinh thuần và dày đặc của Chân Dương nguyên khí của Dương Khai không kém gì những võ giả Chân Nguyên cảnh bình thường. Đối thủ này mới chỉ có thực lực Ly Hợp cảnh bát tầng, nguyên khí nội thể vẫn chưa chuyển hóa thành chân nguyên. Lấy đá chọi đá với Dương Khai như thế này thì nào phải là đối thủ?

Tiếng răng rắc liên tục không ngừng.

Sắc mặt đối phương trắng bệch, phát hiện không ổn, vội vàng nói:

- Bằng hữu thủ hạ lưu tình. Ta là đệ tử của Kim Quang Điện. Trước kia có mắt không tròng nên đắc tội. Bằng hữu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.

Dương Khai cười lạnh một hồi, vẻ điên cuồng và tanh máu trong mắt càng đậm:

- Ta biết ngươi là đệ tử của Kim Quang Điện!

Chính vì biết cho nên Dương Khai mới diễn kịch không hề sợ hãi, lôi kéo ba bọn chúng ra. Nếu không phải bọn chúng mặc y phục màu đỏ để lộ thân phận, chắc chắn Dương Khai sẽ không mạo hiểm như vậy.

Kim Quang Điện chỉ là thế lực tam đẳng. Lần này chỉ có ba đệ tử môn hạ đến, đều chỉ ở trình độ Ly Hợp cảnh. Điều này, lúc ở bên hồ, Lăng Thái Hư đã nói với Dương Khai.

Rào rào… kim quang đầy trời. Đại ấn của tên đệ tử Kim Quang Điện này nổ tung.

Trong khoảnh khắc nà đột nhiên làm loạn. Một lưỡi dao sắc bén bung ra từ trong miệng, như linh xà xuất động, nhằm thẳng vào yết hầu của Dương Khai.

Cầu xin tha thứ lúc nãy cũng chỉ là giả vờ giả vịt. Hai vị sư đệ bị giết, mối thù của y và Dương Khai đã không thể hóa giải.

Nhưng con dao sắc bén này không thể đả thương Dương Khai. Lao ra được nửa đường, động tác của y liền dừng lại, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỉ thấy một tay Dương Khai đã đâm vào tim.

Tim đập mạnh lên một cái rồi lập tức không còn động tĩnh gì.

Dương Khai rút tay ra, mang theo một luồng máu nóng, thần sắc lạnh lùng.

Một chọi ba, đều là võ giả Ly Hợp cảnh thất tầng, bát tầng, lại còn không chút áp lực! Lấếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều. Dương Khai đã có một ý thức mới về thực lực thật sự của mình.

Đứng im lặng tại chỗ. Một lát sau, tinh hoa một thân nguyên khí và huyết nhục của ba võ giả Kim Quang Điện đều ngưng tụ thành huyết châu.

Dương Khai bước lên trước thu lấy. Không khỏi kinh ngạc phát hiện ra ba viên huyết châu này to hơn rất nhiều so với những viên huyết châu mà mình có được trước kia.

To cỡ bằng móng tay cái.

Huyết châu của yêu thú tứ giai sau khi chết cũng chỉ to bằng hạt đậu. Nhưng huyết châu của võ giả Ly Hợp cảnh sau khi chết sao lại to hơn gấp nhiêu lần như vậy?

Không có thời gian tìm hiểu cẩn thận, Dương Khai thu huyết châu của hai con Huyễn Điện Lang, rồi lại lục soát sạch sẽ những thứ giá trị trên người ba tên này, vội vàng rời khỏi nơi đây.

Sau một nén nhang, không ít yêu thú tập trung lại nơi đây. Mùi máu tanh ngập tràn trong không khí là ngọn đèn dẫn dắt chúng đến đây.

Còn lúc này, Dương Khai đã ở cách đó hơn mười dặm.

Mấy ngày này thu hoạch được không ít huyết châu. Dương Khai muốn tìm một nơi an toàn để luyện hóa hấp thu chúng. Chỉ có như vậy, thực lực của mình mới có thể tăng lên, mới có thể ứng phó được với kẻ địch và yêu thú mạnh hơn!