Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2227: Dĩ Tuyền



Dương Khai đi theo phía sau Bạch Lộ, một đường đi lên bậc thềm xoay kia.

Đi ước chừng một khắc, mới tới cuối bậc thềm, hiện ra trước mặt lại là một gian đại điện, cửa hông đại điện là mở ra từ một cành cây khô, có ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào.

Dương Khai liếc nhìn ra phía ngoài, phát hiện chỗ này đã cao cách mặt đất chừng mấy ngàn trượng, dưới mặt đất hết thảy đều mông lung mờ ảo, nhìn không rõ.

Mà đi tới đây, liền có một ánh mắt như thực chất nhìn chằm chằm trên người hắn.

Dương Khai lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn lại, liền thấy một người nam nhân trung niên mặc quần áo giản dị, tướng mạo không có gì khác thường, một đầu tóc đen, đang chắp hai tay sau lưng đứng ở một bên, nhìn mình tủm tỉm cười.

Mà Viên Phi đến trước chỗ này, thì đang cung kính đứng bên cạnh, vẻ mặt thận trọng.

Người chủ Thiên Yêu Sơn! Trong đầu Dương Khai không khỏi nổi lên ý nghĩ này. Tuy rằng từ trên người trung niên này hắn không ra nhìn ra bất kỳ chỗ nào xuất sắc hơn người, đối phương thật giống như một người bình thường trong đám người, nhưng khi nhìn thấy ông ta, Dương Khai liền xác định, đối phương là vị Đế Tôn tam tầng cảnh vừa mới ra tay kia, là chủ nhân của Thiên Yêu Sơn, đồng dạng, cũng là phụ thân của Tử Ly!

Dương Khai nổi lên lòng tôn kính, ôm quyền khom người nói:

- Tiểu tử Dương Khai ra mắt tiền bối!

Nam nhân trung niên kia nghe vậy, khẽ gật gật đầu, không lên tiếng, mà chỉ chậm rãi giơ lên một tay, xa xa chỉ về hướng Dương Khai.

Dương Khai còn chưa hiểu rõ động tác của ông ta rốt cuộc có ý gì, đột nhiên biến sắc, vội vàng thúc giục lực lượng thần hồn, biến thành một tầng phòng hộ vô hình, ngăn cản ở trước người.

"Xuy" một tiếng vang nhỏ, một luồng kình khí đánh úp tới, thoải mái phá vỡ tầng phòng hộ của Dương Khai.

Dương Khai hoảng hốt, liên tiếp lui về phía sau.

Nhưng rất nhanh, hắn liền dừng lại thân hình, vì hắn phát hiện một kích này đối phương thu phóng tự nhiên, chỉ là phá vỡ phòng ngự của mình rồi ngừng lại không có làm gì tiếp. Nói cách khác, một chiêu này của ông ta vốn không có nửa điểm uy hiếp đối với mình, dường như chỉ là thử dò xét mà thôi...

- Tiền bối làm vậy có ý gì? Dương Khai cau mày hỏi. Đối phương là một cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, thử dò xét mình như vậy làm gì chứ? Tu vi của mình là gì, ông ta nhìn lướt một cái là có thể thấy rõ.

- Hả? Nam nhân trung niên lại nhướn mày, nghi hoặc nhìn Dương Khai nói:

- Sao không thấy ngươi dùng bí bảo thần hồn?

Dương Khai trả lời:

- Trước đây gặp cường địch, bí bảo bị hủy, đã không thể sử dụng...

Lời còn chưa nói hết, Dương Khai bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm nam nhân trung niên kia, ngạc nhiên nói:

- Tiền bối ngài...

Giờ khắc này bỗng nhiên hắn chợt nghĩ tới một điều, trong lời nói của đối phương vừa rồi lại nói tới bốn chữ "bí bảo thần hồn"!

Đây cũng không phải là võ giả trong thế giới Thần Du có thể hiểu được. Bí bảo thần hồn là võ giả bên ngoài mới có, trong thế giới Thần Du, bởi vì thiếu vật liệu luyện chế bí bảo, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng có những thứ này, đừng nói chi là biết về nó.

Nhưng mà nam nhân trung niên này lại nói ra cái tên hẳn là ông ta không biết mới đúng.

Điều này làm sao Dương Khai không kinh ngạc!

- Thế nào? Nam nhân trung niên mỉm cười:

- Ngươi cho rằng bổn tọa cái gì cũng không biết à?

Lời này mặc dù nói không đầu không đuôi, nhưng Dương Khai lại hiểu rốt cuộc ông ta có ý gì, trong lúc nhất thời sợ run ngay tại chỗ, cũng không biết nên đáp lời như thế nào.

- Chẳng qua như thế xem ra... Nam nhân trung niên khẽ vuốt càm nói:

- Ngươi quả nhiên không phải người của thế giới này!

Dương Khai hít sâu một hơi, ôm quyền nói:

- Tiền bối mắt sáng như đuốc. Chỉ là... tiền bối làm sao...

Nam nhân trung niên mỉm cười, đưa tay ra, bỗng nhiên trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Trên thanh trường kiếm sáng lấp lánh, dao động năng lượng dạt dào, có vẻ rất bất phàm.

Trường kiếm này cũng không phải ông ta dùng năng lượng thần hồn ngưng tụ thành, mà chân chính là...

- Bí bảo thần hồn? Dương Khai con ngươi đều sắp lồi ra ngoài, quả thực không thể tin được hết thảy mình nhìn thấy.

Ở trong thế giới Thần Du này, lại có một vị võ giả lấy ra một kiện bí bảo thần hồn, hơn nữa còn là một kiện bí bảo thần hồn cấp bậc không thấp. Xem theo dao động phát ra từ trên trường kiếm kia, kiếm này bất ngờ đã tới cấp bậc Đế Bảo, trên thân kiếm, tràn ngập đế uy, tản ra đế ý bốn phía, cùng hỗ trợ với khí tức của bản thân nam nhân trung niên.

Mà đứng một bên, Viên Phi cùng Bạch Lộ đồng dạng nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm kia, nhìn đến hoa mắt lặng người.

Thân là kiện tướng đắc lực dưới trướng người chủ Thiên Yêu Sơn, hai người tự nhiên biết trên tay đại nhân có một kiện bảo vật, nhưng dù là với tư cách của họ, cũng không có cơ hội thường nhìn thấy.

Mấy trăm năm qua, hai người tổng cộng chỉ nhìn thấy hai lần mà thôi, tính thêm hôm nay cũng chỉ là ba lần.

Viên Phi cùng Bạch Lộ cũng không biết bảo vật này rốt cuộc là thứ gì, từ đâu mà có, chỉ biết là nó vô cùng sắc bén, uy năng cực mạnh, so với vũ khí bản thân dùng lực lượng thần hồn ngưng tụ thành, cường đại không chỉ một bậc.

Bọn họ nghĩ không thông, đối mặt với Dương Khai một tên nhân loại lần đầu tiên gặp mặt, vì sao đại nhân lại lấy ra món bảo vật này khoe của.

Hơn nữa, nói câu của đại nhân trước đó, "không phải người của thế giới này" rốt cuộc là có ý gì?

Liếc mắt nhìn nhau, hai người đều phát hiện vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.

- Không sai! Đây là một kiện bí bảo thần hồn! Nam nhân trung niên nghe vậy gật đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên lưỡi kiếm một cái, dưới năng lượng cộng minh, lưỡi kiếm kia không ngừng ngân "ong ong", dường như có linh tính.

- 800 năm trước, ta nhận được từ trong tay một người tên là Ôn Tử Sam!

Nam nhân trung niên mỉm cười, lúc nói chuyện chăm chú quan sát biến hóa trên mặt Dương Khai, từ từ nói:

- Không biết ngươi có nhận biết hay không?

- Thì ra là Ôn điện chủ a... Dương Khai co giật khóe miệng, bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch.

Bởi vì theo Ôn Tử Sam nói, 800 năm trước lão đi tới Thanh Dương Thần Điện, phát hiện Thần Du, nên lưu lại dãy núi Thanh Dương một thời gian.

Sau thời gian đó, có lẽ Ôn Tử Sam cũng đi vào Thần Du du lịch, gặp nam nhân trung niên này, về phần bí bảo này như thế nào đến tay nam nhân trung niên, thì Dương Khai không biết được.

- Đó là một người rất thú vị... Nam nhân trung niên nói, trên mặt nổi lên hồi ức:

- Vừa gặp bổn tọa đã như cố tri, trò chuyện với nhau thật vui. Trường kiếm này, là do bổn tọa đánh đố với hắn thắng cược. Bất quá theo cách nói của các ngươi, khi đó bí bảo này mới chỉ có cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, nhưng qua bổn tọa tế luyện ôn dưỡng mấy trăm năm, mới tấn thăng Đế Bảo!

Dương Khai như có điều suy nghĩ nói:

- Xem ra tiền bối biết rất nhiều về thế giới bên ngoài!

Nam nhân trung niên cười lớn một tiếng:

- Bổn tọa tùy tiện cho Ôn Tử Sam uống vài hũ Tử Hầu Thần Tửu, thiếu chút nữa hắn nói hết ra khố của mình là màu gì... ngươi nói xem bổn tọa có biết nhiều hay không?

Dương Khai nghe vậy, da mặt co giật một trận. Bất quá nếu như vậy, ngược lại hoàn toàn hắn yên lòng, không cần lo lắng an nguy của mình, bởi vì nam nhân trung niên này cũng không có ác ý với mình, mà còn biết Ôn điện chủ, biết nhiều về thế giới bên ngoài... chỉ riêng về điểm này, ông ta đã không có khả năng ra tay với mình.

- Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào? Dương Khai nghiêm mặt, ôm quyền hỏi.

- Bổn tọa tên là Dĩ Tuyền! Nam nhân trung niên trả lời, đồng thời thu cất bí bảo kia, nói tiếp:

- Nghe Viên Phi nói, ngươi ở bên ngoài cứu con ta một mạng?

- Chỉ là trùng hợp mà thôi! Dương Khai nói thực tế.

- Đó cũng là ân cứu mạng! Dĩ Tuyền nói, đưa tay ra phía sau lưng, kéo tới trước một người dáng nho nhỏ.

Dương Khai dời mắt nhìn lại, phát hiện là một đứa trẻ chừng hai tuổi, mặc áo ngắn quần cụt, khuôn mặt nhỏ bé, tay chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài, trắng nõn mịn màng.

Đây là một đứa bé trai, trên đầu còn tết một cái bím tóc cao, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

- Tử Ly? Dương Khai nhìn đối phương, nhướn mày hỏi.

Tiểu tử kia dường như còn có chút xấu hổ, liếc nhìn Dương Khai một cái, sau đó vội vàng trốn phía sau Dĩ Tuyền, bàn tay nhỏ bé cầm góc áo cha mình, thò đầu ra thăm dò.

Vừa thấy bộ dáng nó như thế, Dương Khai liền xác định nó chính là Tử Ly.

Bất quá hiện giờ, không thể nghi ngờ nó ngượng ngùng thân cận với Dương Khai như trước.

- Phụ thân đã nói với ngươi thế nào? Dĩ Tuyền thấy thế, đưa tay vỗ nhẹ sau ót Tử Ly, làm nó lảo đảo một cái, từ phía sau nhào ra.

Một bên Bạch Lộ thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ đau lòng.

Tiểu tử kia rơm rớm nước mắt, có dấu hiệu sắp khóc lên.

- Này? Dĩ Tuyền hừ nhẹ một tiếng.

Một tiếng hừ này dọa cho Tử Ly hoảng sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng thu lại nước mắt, hít mũi một cái, nhìn Dương Khai, trong miệng lí nhí nói vài tiếng.

- Không cần cảm tạ, ngươi cũng giúp ta rất nhiều, nếu nói thật ra ta nên cám ơn ngươi mới đúng! Dương Khai nhìn tiểu tử kia, ôn tồn nói.

- Ân cứu mạng phải khắc ghi cả đời, suốt đời không quên! Dĩ Tuyền vừa nói, vừa vuốt đầu tiểu tử kia, nói ý sâu sắc:

- Nhớ kỹ điều này!

Tử Ly vội vàng gật đầu.

- Bạch Lộ! Dĩ Tuyền lại kêu một tiếng.

- Có thuộc hạ! Bạch Lộ liền vội tiến lên một bước.

- Mang thiếu chủ đi ra ngoài chơi đi, trông nó cho thật kỹ, đừng để nó chạy loạn nữa. Ta có mấy lời muốn hàn huyên... với vị tiểu huynh đệ này. Dĩ Tuyền phân phó.

- Dạ! Bạch Lộ đáp, sau đó vẫy vẫy tay về phía tiểu tử kia.

Lần này nó rất nghe lời, ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Bạch Lộ, đưa ra bàn tay nhỏ bé nắm tay Bạch Lộ, trước khi đi, còn quay đầu lại nhìn Dương Khai một cái, Viên Phi cũng cùng đi theo ra ngoài.

Ra ngoài đại điện, Viên Phi mới thấp giọng hỏi Bạch Lộ:

- Ngươi nghe đại nhân nói có hiểu gì không?

Bạch Lộ lắc lắc đầu, nhìn hắn nói:

- Ngươi biết à?

Viên Phi đen mặt xuống, nói:

- Ngươi còn không hiểu, làm sao ta có thể biết? Bất quá... ta mơ hồ nhớ 800 năm trước, có một Nhân tộc đi tới nơi này, nói chuyện với đại nhân ba ngày ba đêm, sau đó rời đi!

- À! Ta cũng nhớ! Tên kia rất cường đại, không kém chút nào so với đại nhân! Bạch Lộ khẽ gật gật đầu.

- Thật kỳ quái, bí bảo thần hồn là cái gì? Vì sao ý trong lời nói của đại nhân, dường như là nói tên tiểu tử Nhân tộc kia cũng có? Nhưng vì cái gì ngay cả cường giả như ta và ngươi cũng không biết?

- Suy nghĩ vớ vẩn làm gì? Nếu có thể cho chúng ta biết, thì đại nhân sẽ nói cho chúng ta biết!

Bạch Lộ trừng mắt nhìn hắn nói.

- Cũng đúng! Viên Phi gật gật đầu.

- Nha nha nha... Lúc này tiểu tử nắm tay Bạch Lộ đi một bên bỗng nhiên chen miệng nói.

Nghe vậy, Bạch Lộ kinh ngạc nói:

- Thiếu chủ nói là, tên tiểu tử Dương Khai kia, lúc trước thời điểm chiến đấu đã dùng bí bảo thần hồn ư?

- Nha nha nha! Tiểu tử kia gật đầu lia lịa.

- Hình dáng ra sao nói nhanh lên! Viên Phi lập tức tinh thần tỉnh táo, hỏi tới.

Nào biết tiểu tử kia liếc mắt nhìn hắn, nhưng lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua một bên, bộ dáng không thèm quản tới hắn...