Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2240: Tiểu mập mạp



Chuyện này cũng thôi, mấu chốt là trong Thần Du Kính có không ít cường giả, Dĩ Tuyền, Bạch Lộ, Viên Phi, Chu Điển, Viên Khánh, Liêm Viêm... cùng với Thiên Diễn cấp bậc Đại Đế trước mặt.

Nếu ngày sau có thể luyện chế ra Sinh Thân đan, Dương Khai có thể tùy lúc triệu hồi ra một cỗ lực lượng quét ngang Tinh Giới!

Chỉ ngẫm thôi mà Dương Khai đã thấy máu sôi trào!

Thiên Diễn cười mà không nói, hàm ý sâu xa.

Dương Khai nhìn thần sắc của lão, liền hiểu đối thoại giữa mình và Vưu bà bà có thể đã lọt vào tai vị cường giả này, cho nên lão biết mình có Ôn Thần Liên, cũng biết mình muốn trao đổi với ý chí thiên địa nơi này là muốn làm gì.

Dương Khai không khỏi lúng túng.

Một hồi sau, Thiên Diễn mới nói:

- Không phải lão phu không muốn giúp ngươi chuyện này, chỉ là... tu vi của ngươi quá thấp, trừ khi ý chí thế giới này chủ động liên lạc với ngươi, mặc kệ thế nào ngươi cũng không phát hiện được nó, ngay cả có lão phu giúp ngươi móc nối cũng không được.

- Lực lượng đế uy, nắm giữ pháp tắc? Dương Khai nghiền ngẫm.

Tuy rằng võ giả Đạo Nguyên Cảnh đã hiểu rõ lực lượng pháp tắc, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là điều động, vay mượn. Nhưng mà Đế Tôn Cảnh lại có thể nắm giữ, bản thân bọn họ là pháp tắc, sức mạnh thiên địa là pháp tắc lớn nhất thế giới này, muốn trao đổi với nó, tự nhiên phải có tu vi tương ứng.

- Không sai. Thiên Diễn gật đầu.

- Vậy... thật đáng tiếc. Dương Khai thở dài than ngắn.

Thiên Diễn nói:

- Nếu ngươi có Ôn Thần Liên bảy màu, chưa hẳn không có cơ hội, tuy nhiên... Thực lcự của ngươi phải tăng lên nữa, nếu thật có thể như lời nữ nhân kia nói, thu phục Kính hồn, luyện hóa thế giới này, nói không chừng lại là chuyện tốt đối với sinh linh trong này. Lão phu chờ xem!

Dương Khai nhướng mày, chắp tay nói:

- Vãn bối nhất định cố hết sức!

Thiên Diễn khen ngợi:

- Sẽ có ngày đó, hiện tại, chuyện gấp rút trước tiên là giải quyết Phệ Hồn Trùng.

- Nhưng mà tiền bối... Dương Khai toát ra khó xử.

- Nếu ngài không thể phong ấn những Phệ Hồn Trùng này, vãn bối không dám mang chúng ra.

Thiên Diễn cười nói:

- Bằng sức một mình lão phu thì tự nhiên không được, nhưng nếu có thể mượn lực lượng thiên địa, tái hiện chuyện năm đó, vậy đương nhiên là không thành vấn đề.

Dương Khai nghe vậy, ánh mắt sáng lên, vội nói:

- Vậy chuyện này không nên chậm trễ, làm phiền tiền bối.

Thiên Diễn gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.

Dương Khai lẳng lặng đứng chờ, hắn biết đối phương muốn liên lạc ý chí mảnh thiên địa này, liên hệ với Kính hồn Thần Du Kính.

Thiên Diễn chính là cấp bậc Đại Đế, có cơ hội lớn làm được chuyện này.

Bỗng nhiên, thần niệm như biển rộng tràn ra, quét qua xung quanh, xuyên qua hư không.

Ở trước mặt lực thần thức mạnh mẽ như thế, Dương Khai cảm giác mình yếu ớt như con kiến, trong lòng chấn động không thôi, toát ra thần sắc hướng tới.

Tình cảnh này, kéo dài lâu tới 2 canh giờ.

Trong khi Dương Khai đang lo lắng, bỗng nhiên Thiên Diễn mở mắt, trong mắt bắn ra tia sáng, quát khẽ:

- Dương tiểu hữu, có chuẩn bị xong chưa?

Vừa nghe vậy, Dương Khai chấn động tinh thần, ý thức được Thiên Diễn đã thành công vận dụng được lực lượng thiên địa, vội gật đầu:

- Vãn bối đã chuẩn bị xong.

Thiên Diễn nói:

- Ngươi có Ôn Thần Liên, vậy lão phu lợi dụng Ôn Thần Liên làm vật dẫn, phong ấn Phệ Hồn Trùng vào trong đó. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, dù nói lão phu mượn sức mạnh thiên địa, dùng thần niệm của lão phu, nhưng một khi ngươi rời thế giới này, phong ấn đó cũng sẽ không duy trì được lâu. Trước khi đến giới hạn, ngươi phải xử lý ổn thỏa Phệ Hồn Trùng, bằng không hậu quả sẽ rất tồi tệ.

- Vãn bối ghi nhớ! Dương Khai nghiêm túc gật đầu.

Sở dĩ phong ấn Tế đàn có thể duy trì mấy chục ngàn năm bất diệt, đó là vì vẫn luôn ở trong thế giới Thần Du Kính, bị ý chí của Kính hồn ảnh hưởng, được sức mạnh thiên địa cung cấp.

Nhưng nếu Dương Khai rời khỏi nơi này, lực lượng phong ấn cũng như cây không rễ, suối không nguồn, hoàn toàn không thể duy trì lâu được.

Hắn nhất định phải thu phục, hoặc là trục xuất Phệ Hồn Trùng trước khi phong ấn bị phá!

Dương Khai hạ quyết tâm, nếu cuối cùng thật không có cách nào, vậy trục xuất Phệ Hồn Trùng này vào hư không, dù sao với thần thông không gian của hắn, có thể tùy ý xé rách không gian.

- Mở rộng tâm thần! Thiên Diễn lại quát lớn.

Dương Khai vội ngồi nghiêm túc, nín thở ngưng thần.

Nháy mắt tiếp theo, hắn liền thấy Tế đàn đen như tan rã, đồng thời tiếng ông ông dồn dập truyền ra, xuất hiện trước mắt là vô số Phệ Hồn Trùng bay ra.

Nhìn kỹ càng, những Phệ Hồn Trùng này càng thêm hung bạo bướng bỉnh hơn những con của mình, phát ra khí tức càng thêm hung hăng.

Dù sao những Phệ Hồn Trùng này từng vô cùng mạnh mẽ, chỉ là bị bị phong ấn mấy chục ngàn năm, mới trở nên yếu đi mà thôi, ngay cả như thế, chúng vẫn mạnh mẽ hơn Dương Khai một bậc.

Không biết vì nguyên nhân gì, chúng vừa thoát ra, toàn bộ đều bay về phía Dương Khai, giống như hắn có gì thu hút chúng.

Thấy cảnh này, Dương Khai tự nhiên tê hết cả da đầu.

Hiện tại hắn là linh thể thần hồn, đám Phệ Hồn Trùng này không phải như những con hắn khống chế, nếu bị chúng bao vây, không bao lâu là sẽ bị nuốt sạch.

Ngay cả thần thức hỏa của mình cũng chưa chắc khắc chế được chúng.

Nhưng trong lòng có sợ hãi, hắn cũng không thể tránh né.

Vào lúc mấu chốt, Thiên Diễn ra tay.

Thần niệm cấp bậc Đại Đế hùng mạnh tinh thuần ồ ạt trào ra, đồng thời trong thiên địa xuất hiện một cầu vồng, kết nối với một nơi không rõ, phủ xuống người Thiên Diễn.

Cầu vồng phát ra khí tức cực kỳ vĩ đại, như đang nắm giữ thiên địa.

Cầu vồng vừa xuất hiện, Phệ Hồn Trùng đột nhiên yên tĩnh, có vẻ cực kỳ kiêng dè.

Thiên Diễn không ngừng lại, tay liên tục thay đổi pháp quyết, dung nhập lực lượng vào cầu vồng, hóa thành quả cầu ánh sáng từ từ bao phủ Phệ Hồn Trùng.

Trước sau không quá 10 nhịp thở, trước mặt Dương Khai chỉ còn lại quầng sáng.

Làm xong chuyện này, hào quang trên người Thiên Diễn cũng mờ đi, liên hệ sức mạnh thiên địa cũng là chuyện vô cùng khó khăn đối với lão.

Nhưng lão lại không để ý, nghiêm mặt chỉ về phía Dương Khai.

Quầng sáng lóe lên bay về phía Dương Khai.

Dương Khai không tránh né, mà mở rộng tâm thần đón nhận.

Sau đó, quầng sáng dung nhập linh thể thần hồn, theo Dương Khai dẫn đường, rơi xuống Ôn Thần Liên, nằm yên bất động.

Dương Khai nhìn vào trong người, nhanh chóng tìm được quầng sáng phong ấn vô số Phệ Hồn Trùng ở hoa sen Ôn Thần Liên.

Dù là bị phong ấn, Dương Khai vẫn cảm nhận được uy hiếp to lớn từ trong đó, hắn hiểu rõ hơn ai hết, một khi quầng sáng này tan vỡ, Phệ Hồn Trùng sẽ trào ra, từ trong ra ngoài gặm sạch mình.

Đến khi đó, không ai cứu được hắn.

- Ta truyền cho ngươi một bộ pháp quyết, ngươi suy diễn làm quen, gia cố phong ấn! Lời của Thiên Diễn truyền đến.

Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.

Sau đó, Thiên Diễn truyền thụ cho Dương Khai một bộ phương pháp phong ấn cực kỳ chi tiết cặn kẽ.

Dương Khai học rất nhanh, không quá 1 canh giờ liền hiểu rõ, làm Thiên Diễn khen ngợi không thôi.

Dùng phương pháp này gia cố phong ấn, sắcmặt Dương Khai bỗng nhiên cổ quái, ngẩng đầu nhìn về một hướng khác.

Hướng mà hắn nhìn tới, cách Vụ Cốc không biết bao nhiêu vạn dặm, có một thành trì nhỏ, không nhiều người.

Ngay khi ánh mắt Dương Khai nhìn về phía đó, trong thành, một đứa nhỏ mập ú, chỉ khoảng 7-8 tuổi, rất là đáng yêu, cũng quay đầu lại nhìn về phía Vụ Cốc.

Một lát sau, sắc mặt đứa bé này rất khó coi, lầm bầm:

- Lỗ chết lỗ chết rồi... Lão già khốn kiếp Thiên Diễn này, lần này thật kéo ta xuống nước, vốn không nên đáp lại hắn, lần này lỗ chết rồi.

Hắn lầm bầm một hồi, nhưng không ai để ý tới hắn.

Lúc này, một cô bé buộc tóc đuôi nhảy tới trước mặt hắn, hai tay chống nạnh hưng tợn quát:

- Tiểu mập mạp, làm gì đó, còn không mau cùng bổn tiểu thư ra ngoài thành, chậm chút nữa sẽ không đi được.

Cô bé này cũng chỉ khoảng 7-8 tuổi, rất là tinh ranh, lúc này dựng chân mày lên, nói chuyện già dặn.

- Không được gọi ta... tiểu mập mạp! Bé trai liền nổi giận, nắm bàn tay nhỏ, thị uy:

- Nha đầu này, có biết ta là ai...

Bụp một cái.

Nó chưa nói hết, đã bị bé con nhảy lên ký đầu, đánh hắn rụt cổ, mắt đỏ lên.

- Ngươi cũng vừa phải thôi chứ!

Nó kêu to.

Đạp lại là một đấm lấn tới...

Một hồi sau, cô bé ngửa đầu bước đi, tiến về phía cửa thành, trong tay kéo theo tiểu mập mạp, tiểu mập mạp mặt mày căm phẫn, vô cùng u oán, bị cô bé kéo đi, hai mắt bị đán sưng lên...

Ở Vụ Cốc, Thiên Diễn híp mắt cười nhìn Dương Khai:

- Dương tiểu hữu có phải đã nhận ra được gì?

Dương Khai mới hồi thần, bất ngờ nhìn lão:

- Tiền bối đã sớm biết như vậy?

Thiên Diễn cười nói:

- Dương tiểu hữu có chí bảo thiên địa Ôn Thần Liên, vừa rồi trong phong ấn có một tia lực lượng thiên địa thế giới này, dựa vào Ôn Thần Liên, Dương tiểu hữu tự nhiên dễ dàng nhận ra vị trí của vị đó!

Dương Khai nghe vậy, vội chắp tay:

- Cảm tạ tiền bối!

Thiên Diễn khoát tay nói:

- Ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy, nếu ngươi thật muốn trở thành chủ nhân thế giới này, còn cần tự mình cố gắng, vị kia... không phải dễ nói chuyện.

- Vãn bối đã hiểu, nếu có cơ hội, sẽ thử một lần.

- Lão phu cũng mong đến ngày đó. Đến khi đó, có lẽ lão phu sẽ có thể nhìn thấu lực lượng pháp tắc trói buộc, đi ra ngoài xem thử. Thiên Diễn toát ra hướng tới.

Cách nghĩ của lão cơ bản giống như Dĩ Tuyền, đều muốn tận mắt thấy thế giới bên ngoài.

Chỉ là điểm xuất phát của hai người khác nhau, Dĩ Tuyền là vì tầng thứ võ đạo cao hơn, còn Thiên Diễn chỉ đơn thuần vì hứng thú riêng.