- Ta nói ta không phải Thiên Diệp Tông, ngài tin không? Dương Khai cười híp mắt nhìn Lạc Tân nói.
Một bên Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến đều là đầy mặt khó xử, không ngừng lau lau mồ hôi lạnh trên trán, bộ dáng khẩn trương bất an.
Lạc Tân nhìn thấy một màn này trong mắt, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: - Vậy các hạ xưng hô như thế nào?
Tuy Dương Khai chỉ là một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, tu vi thấp hơn lão một tầng thứ, nhưng Dương Khai thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, mới bằng ấy tuổi mà đã có tu vi như vậy, cũng không phải lão có thể tùy tiện khinh thị. Để ngừa vạn nhất, Lạc Tân cảm thấy tốt hơn là trước tìm hiểu một chút lai lịch của đối phương rồi tính sau.
- Dương Khai! Lúc đáp lời xưng tên này, Dương Khai cũng không có nhìn Lạc Tân, mà là nhìn chằm chằm xem phản ứng của cô dâu, cất cao giọng nói: - Lăng Tiêu Tông... Dương Khai!
- Lăng Tiêu Tông? Đây là tông môn nào?
- Nam Vực chúng ta có một tông môn như vậy sao? Thế nào ta chưa từng nghe qua?
- Có lẽ là tông môn của các vực khác, thiên hạ rộng lớn, rất nhiều tông môn, chưa từng nghe qua cũng không hiếm lạ!
Tân khách bốn phía nổi lên tiếng bàn tán xì xào, ngay cả đám người Diệp Tinh Hàm cũng đều nhíu mày suy nghĩ, nhưng không một người nào nghe nói qua về Lăng Tiêu Tông... ai nấy không khỏi vô cùng tò mò.
Mà cô dâu kia sau khi nghe Dương Khai giới thiệu như thế, thân thể mềm mại lại run lên bần bật, dường như tâm thần bị thứ gì đó đánh sâu vào.
Thấy tình cảnh này, Dương Khai trong mắt sáng ngời, càng cảm thấy suy đoán của mình không sai.
Lúc trước ngay khoảnh khắc cô dâu ra tay đánh lén Sài Hổ, Dương Khai đã có cảm giác dao động lực lượng của nàng có chút quen thuộc, dường như là một người mình quen biết, mà hiện tại suy đoán trong lòng hắn lại chắc chắc thêm một phần.
Lạc Tân hiển nhiên cũng là chưa nghe nói qua về tông môn Lăng Tiêu Tông, nghe vậy cau mày nói:
- Vị Dương tiểu huynh đệ này không biết có ý kiến gì với hôn lễ của bổn tọa? Nói ra cho bổn tọa nghe thử xem thế nào?
Dương Khai toét miệng cười, nói: - Thật ra cũng không có ý kiến gì quá lớn, chỉ là tại hạ có hơi hiếu kỳ với dung mạo của cô dâu... Nếu thành chủ đại nhân không giận, có thể bảo cô dâu vén tấm khăn voan lên, cho chúng ta nhìn thấy dung nhan tuyệt thế kia hay không?
Một lời nói ra, mọi người đều nhìn Dương Khai với ánh mắt cổ quái, thầm nghĩ: Ở đâu có chuyện cô dâu vén khăn voan trước khi vào động phòng! Mỗi một thiếu nữ ở ngày thành thân đó, chỉ có sau khi bái đường đi vào động phòng, mới sẽ do chú rễ vén lên khăn voan, đây là tập tục, đây là lễ nghi, phá hỏng tập tục lễ nghi này, nhất định sẽ đem lại bất hạnh cho gia môn!
Nếu ngày thành thân đó cô dâu có thể phô bày với người khác, thì còn dùng khăn voan đỏ này làm gì?
Mặc dù trong lòng mỗi người đều biết chuyện như vậy, nhưng nói thật, bọn họ đều cảm thấy rất tò mò, đều muốn muốn nhìn thấy dung mạo của cô dâu, chỉ là không có người nào có can đảm nói ra, thời khắc này nghe Dương Khai nói như vậy, ai nấy đều lòng thầm mong đợi.
Lạc Tân hai tròng mắt tràn đầy uy nghiêm, nhìn thẳng vào Dương Khai, trầm mặc thật lâu mới cười ha ha, nói: - Vị Dương tiểu huynh đệ này đúng là khôi hài, nhất định là nhìn bầu không khí khẩn trương thái quá vừa rồi mới nói đùa với lão phu cho thư giãn, tâm ý của tiểu huynh đệ, lão phu tâm lĩnh!
Khi nói chuyện, lão ôm quyền, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý uy hiếp: Rất có giá thế nếu ngươi không ngừng dây dưa nữa thì ngươi hãy đợi đấy!
Lão vừa nói dứt lời, Dương Khai cả cười nói: - Thành chủ đại nhân hiểu lầm rồi! Tại hạ không phải nói đùa, mà thật sự muốn nhìn xem dung mạo của cô dâu!
Nụ cười trên mặt Lạc Tân lập tức biến mất không thấy, mặt trầm như nước.
Dương Khai lại dường như không thấy, còn nói thêm: - Thế nhân đều biết thành chủ đại nhân diễm phúc không ít, trong nhà có 14 phòng thiếp xinh đẹp, mỗi người một vẻ, trái ôm phải sờ, hưởng hết lạc thú nhân gian... nhưng từ trước tới nay không ai biết dung mạo của các vị thành chủ phu nhân kia thế nào. Mỗi khi đi ra ngoài cũng đều là sa đen che mặt, hộ vệ mở đường, làm cho không người nào có thể thấy rõ dung mạo... Nhưng ta nghĩ khẳng định chư vị đều biết, các vị thành chủ phu nhân kia nhất định đều là thiên hương quốc sắc, chỉ có dung nhan bực này mới có thể xứng đôi với uy nghi của thành chủ đại nhân!
Lão thầm nghĩ: "Thì ra tiểu tử này không phải muốn gây phiền toái, mà là tới nịnh hót a! Nếu như thế, thì cũng không phải không thể phối hợp với hắn một chút!"
- Vị thành chủ phu nhân trước mắt này đã là vị thứ 15, thành chủ đại nhân cũng không thể tiếp tục úp mở vòng vo, treo khẩu vị của người chứ? Dương Khai nhướn mày nheo mắt về phía Lạc Tân: - Không ngại thì thừa dịp tân khách bốn phương đều tụ tập tại đây, để mọi người nhìn no mắt thế nào? Cũng cho chúng ta hoàn thành một cái tâm nguyện đi thôi! Nếu được như vậy, chúng ta cũng nhất định có thể hưởng lây chút phúc của thành chủ đại nhân, nói không chừng cũng có thể không ngừng có diễm phúc như đại nhân, hưởng lạc thú nhân gian thì sao! Mọi người nói xem có đúng hay không a?
Các tân khách mặc dù không có nói xen vào, chỉ lẳng lặng lắng nghe, nhưng có không ít người đều lộ ra vẻ chờ mong, dường như rất muốn nhìn thấy một lần dung mạo cô dâu ra sao.
Lạc Tân cười, nói: - Tiểu huynh đệ, Lạc mỗ cùng chư vị phu nhân đều là đôi bên tình nguyện, ông trời tác hợp cho, nếu tiểu huynh đệ muốn có diễm phúc, bổn tọa nghiêm trọng đề cử tiểu huynh đệ đi một chuyến Thiên Kim Mãi Túy Lâu của bổn thành, nơi đó có rất nhiều mỹ kiều nương, nhất định tiểu huynh đệ có thể thỏa lòng mong muốn!
Lời vừa nói ra, tân khách bốn phía đều phát ra tiếng cười ầm ĩ, vì sự khôi hài của Lạc Tân.
Nhưng có người nghe ra ý trong giọng nói của Lạc Tân, ý trong lời nói đó là: "Phu nhân của bổn tọa cũng không phải cô nương trong Mãi Túy Lâu, đâu phải đám người các ngươi muốn nhìn là nhìn, còn dám lải nhải lộn xộn, chính là làm nhục bổn tọa, đừng trách bổn tọa nổi giận!"
- Được rồi, giờ lành sắp qua rồi, hôn lễ tiếp tục đi! Lạc Tân phất tay nói. Hôn lễ đã gần kết thúc lão không còn kiên nhẫn nói đùa.
Dương Khai bỗng nhiên bước ra một bước đi tới trước, trầm giọng nói: - Nếu ta nhất định muốn nhìn xem cô dâu thì sao?
Lạc Tân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Dương Khai nói: - Tiểu huynh đệ, đi trở về chỗ ngồi đi!
- Dương thiếu... muốn làm gì vậy chứ? Diệp Tinh Hàm đều sắp điên rồi! Nàng hoàn toàn không biết tại sao Dương Khai ở thời điểm mấu chốt này hết lần này tới lần khác khiêu khích Lạc Tân, nàng thấy rõ Lạc Tân không kiên nhẫn và phẫn nộ, thầm biết nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chuyện sẽ không có kết quả tốt.
- Dương thiếu, trở về đây đi! Đỗ Hiến cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Dương Khai quay đầu nhìn bọn họ, thản nhiên nói: - Đây là chuyện riêng của ta, nếu các vị sợ bị liên lụy, thì hiện tại rời đi là được, nhưng không cần quơ tay múa chân với ta!
Đỗ Hiến nhướn mày, trên mặt có chút không vui.
Diệp Tinh Hàm lại là thần sắc hoảng hốt, khoát tay nói: - Ta không phải có ý này, chỉ là...
Dương Khai cũng không đợi nàng nói dứt câu, liền từng bước một đi tới hướng cô dâu, bước chân không nhanh không chậm, nhìn Lạc Tân bình thản nói:
- Thành chủ đại nhân, hôm nay nếu tại hạ không nhìn thấy dung mạo cô dâu, sợ là buổi tối ngủ không ngon giấc... thành chủ đại nhân hãy thỏa mãn nguyện vọng của ta lần này, thì tốt!
"Tiểu tử này điên rồi sao?" Bên kia, Khưu Vũ ôm Lạc Băng đứng tại chỗ ngây ngốc, trên mặt lộ ra biểu tình đặc sắc, đích thực hắn nghĩ không thông đây là Dương Khai muốn náo loạn loại nào, dù hắn chỉ có một lần tiếp xúc cũng nhận thấy: Dương Khai không phải loại người hay quấy rối làm càn này đâu!
Mà vốn Sài Hổ đã lòng tràn đầy tuyệt vọng, bị cường giả của phủ thành chủ trấn áp thì bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai, dường như đang trong tuyệt vọng chộp được một cái phao cứu mạng, vùng vẫy gào lên: - Tiểu huynh đệ, giúp ta cứu nàng mang đi, nàng chỉ là nhất thời hồ đồ, nhất định tiểu huynh đệ phải mang nàng đi!
- Càn rỡ! Lạc Tân chợt quát một tiếng, khí thế hung hăng nhìn Dương Khai nói: - Tiểu tử, ta xem ra ngươi chính là cố ý tới gây chuyện!
Dương Khai một mặt đi tới hướng cô dâu, một mặt lắc đầu nói: - Lạc thành chủ nói lời này thật oan uổng cho ta, ta chỉ là muốn nhìn xem mặt cô dâu mà thôi, nếu Lạc thành chủ không đồng ý, ta chỉ có cách tự mình tới xem!
Lạc Tân cả giận nói: - Bắt hắn lại cho ta!
Một tiếng lệnh, bốn phương tám hướng bỗng nhiên toát ra mười mấy vị võ giả, khí thế hung hăng đánh tới phía Dương Khai, trong đó cũng có hai vị cường giả cấp bậc Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, một trái một phải giáp công Dương Khai.
Rất nhiều tân khách mắt thấy đại chiến xảy ra hết sức căng thẳng, tất cả đều đổi sắc, rối rít lui về sau, e sợ bị họa lây cá trong chậu. Cũng có không ít người nhìn Dương Khai với vẻ mặt thương hại, thầm cảm thấy tiểu tử này có lẽ là bị ấm đầu rồi, lại dám càn rỡ ngay trên hôn lễ của thành chủ đại nhân cưới vợ bé như thế... Đây không phải là tìm chết sao?
Trong chớp mắt, mười mấy vị võ giả kia liền phóng tới trước mặt Dương Khai, hai vị Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh ra tay đầu tiên, không lưu tình chút nào. Chỉ chốc lát, trong đại sảnh nguyên lực, dao động năng lượng cuồn cuộn.
Nhưng ngay sau đó liền truyền ra một tràng tiếng vang "ầm ầm ầm ầm", xen lẫn với hàng loạt tiếng kêu thảm... tất cả võ giả của phủ thành chủ đánh về phía Dương Khai đều theo đường cũ bay trở về, nặng nề đụng vào trên vách tường bốn phía, đánh cho bốn phía đại sảnh thành những cái lổ thủng lớn.
- Tình huống gì vậy?
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Ta hoa mắt rồi sao? Là ta hoa mắt chăng?
Truyền ra hàng loạt tiếng kinh hô, tân khách bốn phía quả thực không thể tin được hết thảy điều mình nhìn thấy, có người một lần lại một lần giụi giụi hai mắt của mình, nhưng ập vào tầm mắt kết quả vẫn như cũ không thay đổi.
Mười mấy võ giả kia, bao gồm hai vị cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, thế mà vừa đối mặt tất cả đều bay lui trở về.
Bọn họ không có khả năng vô duyên vô cớ làm ra động tác tức cười như vậy, giải thích duy nhất là bị Dương Khai đánh bay trở lại.
Mà thậm chí phần lớn người tại đây đều không thấy Dương Khai rốt cuộc là ra tay như thế nào, chỉ mơ hồ nhìn thấy thân hình Dương Khai lung lay một chút mà thôi.
Chỉ có số rất ít mấy Đạo Nguyên tam tầng cảnh, híp mi mắt lại, nhìn ra chỗ bất phàm của Dương Khai, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lạc Tân cũng như vậy, vốn tưởng rằng Dương Khai chẳng qua là một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, nhưng không nghĩ tới hắn lại là thâm tàng bất lộ... Trong nháy mắt, Lạc Tân ý thức được phiền toái lớn rồi.
Mà sau khi đánh lui mười mấy võ giả phủ thành chủ kia, Dương Khai vẫn như cũ gương mặt nhẹ nhàng ung dung, dường như đều không có phát sinh chuyện gì, tiếp tục đi tới hướng cô dâu.
- Đều thất thần làm cái gì, cùng nhau lên! Lạc Tân mắt thấy không ổn, trong miệng chợt quát một tiếng.
Tiếp theo các cường giả phủ thành chủ ào ào vọt ra, phóng tới phía Dương Khai.
Dương Khai chợt dừng bước, quay đầu nhìn bốn phía, trong mắt đầy tia sáng lạnh, lãnh khốc nói: - Nếu có người dám đi lên, thì đừng trách ta hạ thủ không nương tình!
Lời vừa nói ra, rất nhiều võ giả đang phóng tới, đều không khỏi lộ vẻ chần chờ, e sợ sẽ giao tánh mạng mình ở chỗ này, nhưng Lạc Tân ở một bên nhìn chằm chằm, bọn họ cũng chỉ đành cắn răng một cái, rối rít thúc giục lực lượng, tế ra bí bảo cùng bí thuật của mình, đồng loạt công kích Dương Khai.
Chỉ một thoáng, chỗ Dương Khai đứng liền bị bao phủ bởi đủ mọi màu sắc hào quang, năng lượng cuồn cuộn va chạm nhau, phát ra tiếng vang kịch liệt... cả đại sảnh đều lắc lư một trận, dường như sẽ lập tức sụp đổ...