Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 231: Mỗi người một ngả



- Thực lực như thế nào?

Vũ Thừa Nghi tiếp tục hỏi.

- Ly Hợp thất tầng.

Lời này vừa thốt ra, Dương Khai rõ ràng nhìn thấy một tia coi thường và không kiên nhẫn âm thầm từ trong mắt Vũ Thừa Nghi. Điều này cũng khó trách, vì người luyện võ còn sống đến bây giờ, ai không có Chân Nguyên Cảnh. Dương Khai ở Ly Hợp Cảnh thất tầng quả thực hơi thấp một chút.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Thanh Ti của Tu La Môn cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên nàng cũng không ngờ thực lực Dương Khai lại thấp như vậy.

Vốn nàng nghĩ một mình lẻ loi nơi dị địa hung hiểm này mà có thể sống sót hơn nửa năm thì Dương Khai ít nhất cũng là cấp bậc Chân Nguyên Cảnh. Nhưng Dương Khai lại nói hắn là Ly Hợp Cảnh thất tầng thì đúng là không thể không làm người ta kinh ngạc.

- Dương đệ, ngươi thực sự chỉ có Ly Hợp thất tầng thôi sao?

Dạ Thanh Ti tiếp tục hỏi.

Dương Khai gật đầu vận khí, đến lúc nguyên khí trong người hắn phát ra thì cũng là lúc bọn họ hiểu ngay được cảnh giới của hắn.

Rất nhiều võ giả xung quanh đều được một trận kinh ngạc, chợt truyền đến những tiếng cười khe khẽ.

- Cười cái gì?

Thư Tiểu Ngữ cảm thấy tức giân cho Dương Khai, không nhịn được quát khẽ một tiếng, một đám người không có tầm nhìn. Dương Khai dù chỉ là Ly Hợp thất tầng nhưng sức chiến đấu còn mạnh hơn so với nhiều Chân Nguyên Cảnh.

Dương Khai trong mắt nàng và Trần Học Thư là trong nháy mắt giết hết hai yêu thú ngũ giai và bốn yêu thú tứ giai, trước sau chỉ tiêu phí hơn mười mấy tức mà thôi.

Dù nói có nhiều nguyên nhân có thể khiến hắn hành động vĩ đại như vậy nhưng sự cường đại của bản thân hắn cũng là điều chớ nên hoài nghi.

Không ai hiểu rõ được sức chiến đấu của Dương Khai hơn Thư Tiểu Ngữ và Trần Học Thư. Có cao thủ như vậy gia nhập chính là may mắn của đám người kia. Nhưng buồn cười một nỗi bọn họ không hề biết mà còn dám cười nhạo Dương Khai.

Thư Tiểu Ngữ trong lòng tức giận cũng không nhiều lời, nàng đâu phải ngốc đâu mà đem bộc lộ chi tiết tường tận khả năng của Dương Khai.

- Ngươi chỉ có Ly Hợp Cảnh thất tầng, trong thời gian dài như vậy làm sao sống sót được.

Gương mặt Dạ Thanh Ti có vẻ khiếp sợ, khó hiểu.

- Không cẩn thận rơi vào trong một sơn cốc, mất hơn nửa năm mới tìm được đường leo lên.

Dương Khai nhún vai.

Lời này vừa dứt, tiếng cười của đám người kia càng lớn. Bộ ngực sữa của Thư Tiểu Ngữ phập phồng tức giận, cũng không thể phản bác.

Vũ Thừa Nghi thần sắc lạnh lùng, không chút khách khí nói:

- Thực lực quá thấp, không dùng được vào việc lớn, nhưng là người Trần huynh mang về thì hãy hành động cùng Trần sư huynh sư muội đi, nhiều ít gì cũng kiềm chế được một hai con yêu thú tứ giai, cũng không coi là không dùng được.

Dứt lời, Vũ Thừa Nghi vội vã quay người rời đi, không muốn nhiều lời với Dương Khai.

- Ta không ở lại đâu.

Dương Khai khẽ nhíu mày. Sau khi hắn xuất quan chỉ nghĩ tìm người để tìm hiểu thế cuộc trước mắt, bất đắc dĩ bị Trần Học Thư đưa rới đây, bây giờ đã tìm hiểu rõ ràng thì tất nhiên sẽ rời đi.

Mục tiêu hành động của đám người này quá lớn. Nếu như mọi người cùng đến từ một tông môn còn dễ, có thể thực lòng chăm sóc cho nhau, nhưng ai biết bọn họ có đồng lòng không? Cảnh giới của mình thấp nhất trong đám người này, nếu như gặp phải nguy hiểm gì e rằng cũng bị phái đi như vật hi sinh thôi.

Dương Khai làm sao có thể đem tính mạng của bản thân phó thác vào tay người khác.

Một người hành động độc lập, mặc dù có thể gặp nguy hiểm, biến cố, nhưng Dương Khai tự tin vào thực lực của mình bây giờ. Chỉ cần cẩn thận một chút thì đương nhiên sẽ không vấn đề gì.

Cho dù là bị đám người Thiên Lang Quốc kia bao vây thì chỉ cần dùng Dương Viêm Chi Dực là có thể thoát được nguy khốn, làm sao phải cùng ở một chỗ với mấy người này.

Ngoài điều này, Dương Khai vẫn còn một điều băn khoăn.

Đó chính là Dạ Thanh Ti và Chu Bá trước mắt. Chẳng may sự tồn tại của Tu La Kiếm bị bọn họ điều tra ra thì chắc chắn sẽ có chuyện phiền toái. Khả năng này là rất thấp nhưng không thể không đề phòng.

Bất kể là ý nguyện của bản thân hay do hoàn cảnh đều không cho phép Dương Khai ở cùng với đám người này.

- Ngươi nói cái gì?

Vũ Thừa Nghi chậm bước nghiêng đầu nhìn Dương Khai, nheo mắt hỏi:

- Ngươi muốn hành động một mình?

- Ừ

Dương Khai gật đầu.

- Dương huynh…

Trần Học Thư biến sắc, đi lên trước nói nhỏ:

- Một người quá nguy hiểm, ngươi cùng sư huynh sư muội chúng ta, có vấn đề gì có thể hỗ trợ nhau, an toàn hơn nhiều so với một người.

Lời nói này của y hoàn toàn chân tình, không chút dối trá.

Dạ Thanh Ti cũng khuyên nhủ:

- Dương đệ đệ, ngươi đừng cậy mạnh, ngươi hãy ở lại đây đi. Mặc dù chúng ta mới chỉ gặp mặt lần đầu nhưng tỷ thật tâm cảm thấy ngươi rất thân thiết, quá nhiều năm như vậy chưa có người nào tạo cho hai sư tỷ đệ ta cảm giác này, cũng không muốn ngươi gặp điều bất trắc. Sư Bá ngươi thấy đúng không?

Người đàn ông to như thiết tháp kia lạnh lùng gật đầu.

- Đa tạ hảo ý của mấy vị.

Dương Khai khẽ cười một tiếng:

- Nhưng ta lười biếng quen rồi, để ta làm việc dưới tay người khác, thật sự là có chút gò bó.

- Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, không cần miễn cưỡng.

Vũ Thừa Nghi quay người lại, hai tay chắp sau lưng nói:

- Tuy nhiên trước khi đi hãy để lại hết đan dược trên người.

Dương Khai cùng hai sư huynh muội Trần Học Thư ngẩn người.

Vừa rồi Dương Khai lấy liệu thương đan ra, quả nhiên đã lọt vào mắt người khác rồi.

Trần Học Thư cau mày:

- Vũ huynh, như vậy không được đâu.

Vũ Thừa Nghi thản nhiên nói:

- Có gì không tốt, hắn ta Ly Hợp Cảnh thất tầng, rất nhanh chóng sẽ chết dưới sự công kích của mấy người Thiên Lang Quốc. Đến lúc đó liệu thương đơn cũng rơi vào tay kẻ địch. Chẳng thà để lại đây chúng ta có thể sử dụng.

Thư Tiểu Ngữ cười lạnh lùng:

- Vũ Thừa Nghi, ngươi như vậy là cường thủ hào đoạt.

Dạ Thanh Ti không ngừng nhíu mày cùng Chu Bá, hai người không nói năng gì, nhìn Vũ Thừa Nghi với vẻ không vui.

Vũ Thừa Nghi cười lạnh:

- Cường thủ hào đoạt? Các ngươi thử nhìn xung quanh xem có bao nhiêu người đang bị thương không có liệu thương đan. Thực lực của bọn họ ít nhiều đều đã giảm xuống, chỉ có nhanh chóng chữa thương mới có thể bảo vệ mình khỏi công kích của bọn người Thiên Lang Quốc. Ta lấy đan dược của hắn không phải vì mình mà là vì tất cả chúng ta.

Trần Học Thư giận dữ nói:

- Vũ Thừa Nghi, ngươi đừng nói ra vẻ nghĩ khí nữa. Nếu ngươi thực sự muốn cưỡng đoạt, đừng trách sư huynh sư muội ta không đồng ý.

Vũ Thừa Nghi liếc nhìn Trần Học Thư ngạo nghễ nói:

- Các ngươi không đồng ý thì sao? Chẳng lẽ còn muốn động thủ với ta sao?

Cảnh tượng trong phút chốc ngùn ngụt sát khí.

- Ta cũng thấy là không tốt.

Dạ Thanh Ti cười thản nhiên, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm Vũ Thừa Nghi.

- Đây có thể coi là hành vi cường đạo rồi. Vũ Thừa Nghi, ngươi dù sao cũng là đệ tử tinh anh của đại danh môn phái, không đến nỗi ương ngạnh như vậy chứ?

Vũ Thừa Nghi khẽ nhíu mắt nhìn Dạ Thanh Ti có vẻ như dè chừng, chần chừ một lúc rồi khẽ cười:

- Đã vậy thì hãy để cho mọi người quyết định đi. Để xem đan dược cuả hắn nên để lại hay nên mang đi.

- Nên để lại.

Có người lập tức lên tiếng.

- Vũ huynh nói đúng đấy, thực lực của hắn yếu kém như vậy lại chỉ có một mình, chỉ sợ mấy ngày đã bị giết. Đan dược ở trên người hắn thì chỉ tiện cho bọn súc sinh Thiên Lang Quốc mà thôi.

Lời vừa nói ra đã nhận được sự gật đầu tán thành của nhiều người.

Lại có người nói:

- Trần huynh chớ tức giận, để tôi nói câu công bằng. Vị huynh đệ Lăng Tiêu Các quả thực thực lực quá thấp, nếu hắn đồng ý lưu lại cùng chúng ta đồng tâm hiệp lực cũng không sao, đan dược trong tay hắn cũng được, đến lúc có người bị trọng thương, có lẽ hắn cũng không keo kiệt. Nhưng hắn lại cố chấp muốn hành động một mình, ta thấy thực sự là nên để đan dược lại.

Ỷ sức đám đông, đại đa số đều đồng ý với cách làm của Vũ Thừa Nghi làm sắc mặt Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngư trở nên rất khó coi.

Trần Học Thư lạnh lùng cười:

- Chư vị thực sự cảm thấy như vậy là đúng sao? Nếu như đan dược giữ mạng của các ngươi bị cướp đoạt thì các ngươi sẽ làm như thế nào?

Rất nhiều người không khỏi nhíu mày. Dù biết rõ việc làm này là không có đạo đức nhưng hiện tại liệu thương đan trên người đã dùng tương đối, có thêm được một chút không biết chừng trong thời khắc quyết định còn có thể cứu được vài mạng người.

- Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người.

Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

Dương Khai giương mắt nhìn thì thấy một thiếu nữ của Vạn Hoa Cung nhìn mình khẽ gật đầu.

Vũ Thừa Nghi hừ nhẹ một tiếng, cũng không ngờ có nhiều người nói giúp Dương Khai như vậy, bất đắc dĩ nói:

- Đã vậy, Vũ mỗ cho hắn ta một sự lựa chọn, chớ nói ta ỷ thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai:

- Ở lại cùng chúng ta hoặc để đan dược lại. Tùy ngươi chọn đi.

- Ha ha ha…

Dương Khai khẽ cười trợn mắt nhìn Vũ Thừa Nghi chậm rãi nói:

- Ta chọn cách sau.

Vốn dĩ đã không muốn cùng đám người kia hành động, lại thêm Vũ Thừa Nghi ngang ngược như vậy càng khiến Dương Khai chán ngấy, chẳng thể nào ở lại mà chịu ức hiếp.

Nhưng trước mắt có bao nhiêu người nhìn mình như vậy, nếu không để lại đan dược mà đi thì những người vừa nãy mở miệng chắc chắn sẽ không đồng ý.

- Đây là lựa chọn của bản thân ngươi.

Vũ Thừa Nghi nghênh ngang giơ một tay về phía Dương Khai.

Dương Khai lắc đầu cười khinh miệt.

Vũ Thừa Nghi nét mặt biến sắc.

- Ngươi có ý gì?

- Ta chỉ nói để đan dược lại chứ không nói để lại cho ngươi, chớ có tưởng bở.

Dương Khai cười lạnh nhạt sờ tay lên ngực lấy ra một lọ liệu thương đan ném cho Trần Học Thư, ánh mắt không chuyển, lạnh lùng nói:

- Trần sư huynh, đan dược để ở chỗ huynh.

Trần Học Thư nhận đan dược, hai đầu lông mày không giấu được vẻ tức giận.

Dương Khai là do y đưa đến đây mà giờ lại bị bao người ức hiếp như vậy thì làm sao có thể bình tĩnh được.

Hít sâu một hơi, Trần Học Thư nói:

- Dương huynh yên tâm, đan dược này nên đưa ai dùng, trong lòng sư huynh hiểu rõ.

Ngụ ý trong câu nói vừa rồi làm những người vừa nãy đứng về phe Vũ Thừa Nghi chớ hoài tưởng gì lọ liệu thương đan này nữa.

Dương Khai gật gật đầu chắp tay hướng về phía Học Thư nói:

- Sau này còn gặp lại, hi vọng có cơ hội gặp mặt.

Dứt lời liền triển khai thân pháp nhẹ lướt đi như sao băng.

- Sợ là sẽ không còn gặp lại nữa.

Vũ Thừa Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, thu hồi bàn tay cứng ngắc, sắc mặt xanh mét, cất cao giọng:

- Chư vị nếu như đã nghỉ ngơi ổn rồi thì chúng ta hãy lên đường đi. Đám người Thiên Lang kia chắc hẳn lại muốn phát động công kích rồi, nếu không đi luôn, e rằng sẽ không kịp nữa.

Hơn ba mươi người nhanh chóng tập hợp, dưới sự sắp xếp của Vũ Thừa Nghi, thận trọng tiến vào rừng rậm.

Không ai để ý tới một người lùi lại cuối đoàn, lặng lẽ biến mất không một tiếng động, đợi cho nhóm người đi khỏi mới nhắm một hướng đuổi theo.

Hướng đó chính là hướng Dương Khai rời đi.

Dương Khai tuy rằng trước khi đi có bỏ lại một lọ đan dược nhưng những đệ tử tới đây rèn luyện, trên người sao có thể chỉ có một lọ liệu thương đan? Hơn nữa, trước đó Dương Khai cũng nói mình không cẩn thận rơi vào sơn cốc, ở trong đó hơn nửa năm mới tìm được đường lên. Một khi đã như vậy thì chắc hơn nửa năm nay hắn không hề chiến đấu, mà đã không chiến đấu thì chắc sẽ không bị thương và hẳn không phải dùng đến liệu thương đan.

Cho nên trên người hắn bây giờ chắc chắn còn có đan dược.

Người này nhận lệnh Vũ Thừa Nghi, đi chặn giết Dương Khai, cướp lấy đan dược trên người hắn.

Vũ Thừa Nghi hành sự chắc chắn, chỉ phái một người đi thì chắc chắn sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.