Động tĩnh truyền ra trong nháy mắt, cả người Kha Thiên biến thành một đám sương máu, hài cốt không còn, máu tươi cùng thịt nát rơi xuống, tràng diện sộc lên mùi máu tanh.
Lạc Tân lập tức ngây người như phỗng không thể tin vào mắt mình.
Người xem bốn phía cũng đồng loạt phát ra tiếng kinh hô, không nghĩ tới Kha Thiên một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh lại chết dễ dàng như vậy.
Lúc trước hắn cùng Lạc Tân liên thủ chuẩn bị giáp công Dương Khai là lúc mọi người còn tưởng rằng Dương Khai chạy trời không khỏi nắng, chửng như dự liệu chỉ trong chớp mắt lại là Kha Thiên chết trước, hơn nữa còn là chết trong tay ngọc Như Ý của Lạc Tân.
Kết thúc quái đản như vậy làm mỗi người đều không thể chấp nhận.
- Khặc khặc… Dương Khai cười một tiếng quái dị nhìn Lạc Tân nói: - Lạc đại nhân hạ thủ thật tàn độc a, ngay cả đồng minh của mình cũng không tha, Kha lão tiên sinh chết thực là thảm thiết, thế nhân thường nói qua cầu rút ván là thế này đây…
Hắn làm bộ dạng bi thương làm rất nhiều người có mặt nhìn vừa buồn cười lại vừa kinh sợ.
Dù sao ai cũng thấy Kha Thiên chết một phần nguyên nhân là do Lạc Tân không kịp thu hồi Ngọc Như Ý, nhưng lại không biết trúng bí thuật gì của Dương Khai làm bản thân không thể tránh né.
Nếu bàn về người đầu tiên gây hoạ tính là Dương Khai, nhưng hiện tại hắn đổ trách nhiệm lên trên người Lạc Tân, nói như không liên quan tới mình.
Lạc Tân cũng ngây dại, hắn vốn tưởng Dương Khai trước đó có thể thối lui Thiên Chiếu Cung nhị lão chẳng qua chỉ là vận may, nếu không phải vì Khưu Vũ bị thương nặng nhị lão không thể đi như vậy, cũng sẽ không có người sơ suất bị thương.
Nhưng bây giờ hắn mới hiểu được lực thực của Dương Khai căn bản không thể nào nói theo lẽ thường, hắn có thể trong nháy mắt làm Kha Thiên trở nên không còn chút sức đánh trả, điều này có thể nói rõ chỗ cường đại của hắn.
Lạc Tân vừa gào thét vừa hộc ra một ngụm tinh huyết, văng lên Ngọc Như Ý của mình, chỉ một thoáng Ngọc Như Ý kia đã tản ra tia sáng, năng lượng dao động nổi lên bốn phía, một cảm giác nguy hiểm bao trùm.
Nhưng nghe một tiếng thổi phù nhỏ vang lên, Lạc Tân lập tức cứng lên tại chỗ, nhiệt huyết cả người đột nhiên đóng băng, kinh ngạc nhìn phía trước.
Trên mặt Dương Khai mỉm cười quỷ dị: - Lạc đại nhân tốt nhất đừng nhúc nhích, lá gan ta tương đối nhỏ, ngươi nếu lộn xộn không chừng ta cả kinh luống cuống lại chọc rách trái tim ngươi, như vậy thật không vui đâu.