Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2335: Khư khư cố chấp



Thấy bốn phía không người đáp lại, Diệp Hận thản nhiên nói: - Hành vi của Lạc Tân như vậy, làm người không biết xấu hổ. Chư vị bằng hữu chẳng lẽ muốn cùng người như thế đồng lưu hợp ô gay sao?

Trong lòng ông ta trong cơn tức giận, ngay cả ý khách khí cùng Lạc Tân ũng không có, gọi thẳng tên của người này.

Nghe vậy, nam nhân lưng dài vai hùm hừ lạnh một tiếng, nói: - Chuyện của Lạc thành chủ cũng đã đành. Bổn tọa thật ra muốn hỏi một chút về tiểu tử họ Dương kia. Kha Thiên phó điện chủ của Thiên Cực Điện ta cùng hắn rốt cuộc có thù hận gì, lại bị hắn đánh chết tại phủ thành chủ chứ?

Nghe giọng nói chuyện của hắn, không ngờ là Nguyễn Hồng Bác điện chủ của Thiên Cực Điện.

Nguyễn Hồng Bác cùng Diệp Hận một dạng, đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh tu vi. Giờ này phó điện chủ nhà mình bị Dương Khai giết đi, hắn đương nhiên không có khả năng từ bỏ ý đồ. Cho nên mặc dù có chút khinh thường đạo làm người của Lạc Tân, nhưng vẫn như cũ cùng đến đây, chính là muốn đòi một cái công đạo.

Nguyễn Hồng Bác vừa nói xong, lập tức một người tiếp lời nói:

- Không sai, tặc tử kia còn giết Mục Chính con của ta. Mục Quan ta đây cùng hắn không đội trời chung!

Diệp Hận quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn người nói thì ra là Mục Quan lâu chủ của Bạch Vân Lâu.

Chuyện đã xảy ra ở phủ thành chủ ngày đó, Diệp Hận cũng tìm Diệp Tinh Hàm cẩn thận hỏi qua, biết Mục Chính đúng là Dương Khai giết chết. Dương Khai còn dùng máu thịt của hắn viết một chữ tử cực lớn trên tường, uy hiếp tân khách khắp nơi.

Nhưng chuyện này nhắc tới cũng là Mục Chính tự mình muốn chết, không có bản lãnh cố tình muốn làm chim đầu đàn, bị Dương Khai giết gà dọa khỉ thì có thể trách được ai chứ? Nhưng Bạch Vân Lâu hiển nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.

- Tiểu tử kia đả thương Vấn Tâm Các đệ tử của ta, bổn các chủ tới đây là muốn hắn cho một sự giải thích hợp lý. Các chủ của Vấn Tâm Các cũng đứng ra.

- Đoạt Hồn Kiếm Tông của ta cũng như thế. Diệp tông chủ giao người ra đây đi, tránh cho mọi người mặt mũi khó coi.

Theo từng người Đạo Nguyên tam tầng cảnh cường giả đứng ra, sắc mặt của ít Thiên Diệp Tông cao tầng từ từ thay đổi. Diệp Hận vẫn là thần tình lạnh nhạt, chợt quay đầu, nói với nam tử có tóc màu thủy lam ngồi ngay ngắn trên cỗ kiệu: - Khưu cung chủ cũng là ý tứ này phải không?

Đôi với mọi người tại chỗ, ông ta cũng không phải rất kiêng kỵ, ông ta kiêng kỵ nhất là nam nhân tóc màu thủy lam. Người này là Khưu Trạch cung chủ của Thiên Chiếu Cung, một thân thực lực đã đến Đạo Nguyên Cảnh điên phong. Đồn đãi mười mấy năm ông ta luôn luôn bế quan tìm hiểu Đế Tôn Cảnh huyền bí, để đột phá gông cùm xiềng xích, tấn thăng đế vị.

Mười mấy năm qua một mực không nghe tới tin tức người này đi ra ngoài hoạt động, nhưng không nghĩ tới hôm nay người này lại chạy tới cửa của Thiên Diệp Tông.

Đối với người này Diệp Hận không dám phớt lờ, bởi vì ông ta có cơ hội rất lớn tấn thăng đế vị. Một khi chờ ông ta tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh, địa giới của phương viên trăm vạn dặm không người nào là đối thủ của ông ta.

Khưu Trạch nghe vậy, mỉm cười, nói: - Khuyển tử Khưu Vũ học nghệ không tinh, dưới tay tiểu tử họ Dương đó bị thua thiệt nhiều. Bổn tọa tới đây là muốn mời hắn đi Thiên Chiếu Cung ta làm khách mấy ngày, thuận tiện dạy Khưu Vũ tu luyện như thế nào. Đều là người tuổi trẻ, nhất định phải tìm một ít đề tài cùng chung, xin Diệp tông chủ không nên cự tuyệt.

Ông ta nói thật dễ nghe, nhưng ai cũng biết đây chỉ là viện cớ mà thôi.

Khưu Vũ ngày đó ở phủ thành chủ quả thật bị Dương Khai đánh thành bị thương nặng. Nhưng nếu chỉ như thế thì làm sao làm phiền Khưu Trạch tự mình ra mặt chứ? Thiên Chiếu Cung cùng Thiên Diệp Tông oán hận chất chứa đã lâu. Một tông môn mới quật khởi, có hy vọng thống lĩnh một mảnh địa vực này. Một thế lực danh tiếng suy thoái, người trước muốn lập uy, đương nhiên là hạ thủ tương đối khá từ trên người của người sau.

Chỉ cần có thể trừ đi Thiên Diệp Tông, uy vọng của Thiên Chiếu Cung không ai bằng. Đến lúc đó Khưu Trạch ông ta là bá chủ của một mảnh thiên địa này.

- Giao người!

- Diệp tông chủ, bọn ta cùng Thiên Diệp Tông không oán không cừu, không muốn làm khó dễ các ngươi. Nhưng họ Dương khốn nạn đó thì không thể dễ dàng tha thứ, xin Diệp tông chủ không nên bao che!

Người chưởng đà của mấy đại tông môn mau mồm mau miệng tranh nhau kêu la, đua nhau đè ép Thiên Diệp Tông.

Diệp Hận chau mày, mà nhóm cao tầng của Thiên Diệp Tông đến đây cùng ông ta càng là sắc mặt đại biến, trong lòng hoảng loạn.

Tuy nói có đại trận hộ tông cản ở chỗ này, những người trước mặt muốn bắt bọn họ cũng không có biện pháp gì. Nhưng đệ tử của Thiên Diệp Tông luôn muốn đi ra ngoài, không có khả năng cả đời núp bên trong đại trận, nếu là ở nơi đây đắc tội nhiều thế lực như vậy, Thiên Diệp Tông ngày sau làm sao an thân chứ?

Vừa nghĩ đến đây, mấy vị Thiên Diệp Tông cao tầng đều rối rít đưa ánh mắt nhìn về Diệp Hận.

Bọn họ không biết Dương Khai cùng Diệp Hận rốt cuộc là quan hệ gì, vì sao sau khi gây ra nhiễu loạn lớn như vậy muốn trốn đến Thiên Diệp Tông, vì tông môn trêu chọc mầm tai vạ? Mà Diệp Hận tại sao biết rõ những chuyện này còn muốn đón nhận hắn?

Điều này hiển nhiên không phải là cử chỉ gì sáng suốt.

- Tông chủ... Một vị lão giả có Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh nhẹ nhàng kêu một tiếng, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng ý kia đã rất rõ ràng.

Dương Khai cùng Thiên Diệp Tông không hề quan hệ, không ngại chính là chỗ này yếu thế một chút, giao ra người để đổi lấy bình an, cũng tốt hơn bị người một mực chận cửa như vậy.

Diệp Hận nhìn vị lão giả một cái, thản nhiên nói: - Ta tự có chừng mực.

Lão giả kia nghe vậy, nặng nề thở dài một tiếng, không khuyên can gì nữa. Ông ta là người đời trước của Thiên Diệp Tông, nhìn Diệp Hận lớn lên, ông ta cũng hiểu tính khí của con người này. Ông ta biết hắn sẽ không làm liều, cho nên mặc dù trong lòng lo lắng không dứt, nhưng vẫn lựa chọn tin Diệp Hận sẽ không hại tông môn.

- Tông chủ đại nhân! Thạch Thương Anh phó tông chủ của Thiên Diệp Tông bỗng nhiên tiến lên ôm quyền, trầm giọng nói: - Thạch mỗ cảm thấy chư vị bằng hữu lời nói có lý. Tiểu tử họ Dương đó không có tôn ti, dám can đảm ở phủ thành chủ tùy ý làm xằng làm bậy, thật sự là rất không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa ngay cả Kha Thiên đại nhân người đức cao vọng trọng như vậy cũng muốn đánh chết, rõ ràng là người khát máu tàn sát. Mặc kệ người này lúc trước có mục đích gì, hắn tới Thiên Diệp Tông ta cũng nhất định bất an hảo tâm. Thạch mỗ xin tông chủ giao tiểu tử kia cho chư vị bằng hữu xử lý, để tránh bị người ta nói này nói nọ, nói Thiên Diệp Tông ta cùng hắn cấu kết với nhau làm việc xấu, hỏng danh tiếng của tông môn chúng ta.

Khưu Trạch cười, nói: - Vẫn là Thạch phó điện chủ hiểu lý lẽ, rất tốt, rất tốt!

Thạch Thương Anh cười, nói: - Người đang làm, trời đang nhìn. Thạch mỗ bất quá là thuận lòng trời mà đi, Khưu cung chủ quá khen.

Diệp Hận lạnh lùng nói:

- Thạch huynh, Diệp mỗ lúc trước đã nói, Dương thiếu nãi là khách quý của Thiên Diệp Tông ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được đánh sự chú ý tới hắn. Nếu ngươi còn coi ta là một vị tông chủ, thì đừng nói lời này nữa.

Thạch Thương Anh hơi biến sắc mặt, hỏi: - Tông chủ ngài chẳng lẽ muốn không để ý cơ nghiệp mấy vạn năm của tổ tông hay sao?

Diệp Hận đáp: - Chính vì bận tâm cơ nghiệp, Dương thiếu mới không thể giao cho bất kỳ kẻ nào.

Chuyện Dương Khai đi tu phục lối vào Bí cảnh, trừ ông ta ra, cũng chỉ có Diệp Tinh Hàm biết được. Chuyện này ông ta chưa nói với bất kỳ kẻ nào, cho nên Thạch Thương Anh cũng không biết Diệp Hận tại sao muốn ra sức bảo vệ Dương Khai.

Thấy thần sắc Diệp Hận kiên quyết như thế, một bộ giá thế còn dám nói muốn cùng mình trở mặt, trong lòng của Thạch Thương Anh máy động. Bởi vì trong trí nhớ của ông ta, Diệp Hận cũng không phải là sự tồn tại hùng hổ dọa người như thế. Bởi vì Diệp Hận tuổi tác đã cao, tu vi trì trệ không tiến thêm, những năm này đối với mình vẫn luôn rất khách khí. Theo đạo lý mà nói, mình bất kể nói cái gì hắn đều nên cẩn thận cân nhắc một chút mới đúng, cho dù phản đối cũng sẽ không lời nói mau lẹ như thế, thần sắc nghiêm nghị. Vì sao liên lụy đến tiểu tử họ Dương kia thì Diệp Hận liền kiên quyết như vậy?

Thạch Thương Anh bản năng cảm giác chuyện có chút không đơn giản, nhưng ông ta cũng không có thời gian đi cẩn thận suy tư, sắc mặt trầm xuống, nói: - Tông chủ ngài cứ khư khư cố chấp như thế, không nên đưa tông môn vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Ngài có từng suy nghĩ đến cảm thụ cùng tương lai của hơn ba ngàn đệ tử bên trong tông môn hay không? Một quyết định sai lầm của ngài có thể khiến tông môn vạn kiếp bất phục! Thạch mỗ thân là Thiên Diệp Tông phó tông chủ, có trách nhiệm cũng như có nghĩa vụ suy tính cho tông môn cùng đệ tử.

Diệp Hận lạnh lùng hỏi: - Ngươi là vì mình suy tính hay là vì tông môn suy tính?

Không đợi Thạch Thương Anh nói gì nữa, Diệp Hận liền quát lên: - Ý ta đã quyết, lui xuống!

Thạch Thương Anh nghe vậy sửng sốt, theo bản năng run lên thân thể, dường như nhớ tới đối phương mới là tông chủ của Thiên Diệp Tông, còn mình bất quá là phó tông chủ thôi.

Bên ngoài đại trận hộ sơn, một đám cường giả thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh không ngừng. Lời đồn nói nội bộ của Thiên Diệp Tông không ổn. Diệp Hận cùng Thạch Thương Anh có hiềm khích, giờ này xem ra thật đúng là có chuyện như vậy a. Hai người này thân là trụ cột của Thiên Diệp Tông, vào thời điểm này lại vẫn nổi lên nội chiến, có thể thấy được bên trong Thiên Diệp Tông mục nát đến trình độ nào.

Một cái tông môn như vậy chỉ sợ cũng cầm cự không được bao lâu.

Nghĩ đến đây, trong lòng của mọi người cười lạnh không ngừng, dường như nhìn được một màn Thiên Diệp Tông hủy diệt.

Trước mắt bao người, Thạch Thương Anh bị Diệp Hận quát mắng như thế, dĩ nhiên là có chút ít nhục nhã thể diện, thẹn quá thành giận nói:

- Được, nếu tông chủ không nghe khuyên ngăn, bảo thủ, không để ý sự an nguy của tông môn, vậy thì đừng trách Thạch mỗ không xem ngươi làm tông chủ.

Diệp Hận vi kinh, quát lạnh: - Ngươi muốn làm cái gì?

Thạch Thương Anh cười, nói: - Tiểu tử họ Dương trêu chọc nhiều nhà tông môn như vậy, lại muốn trốn vào bên trong Thiên Diệp Tông mang đến mầm tai vạ cho bổn tông. Thạch mỗ vì suy tính cho đệ tử của tông môn, đương nhiên là phải giao ra người. Tông chủ yên tâm, chuyện này không liên quan với ngài, mặc dù ngày sau có người chỉ trích cũng là Thạch mỗ một mình gánh chịu, sẽ không hỏng mỹ danh của ngài!

Ông ta một bộ đại nghĩa lẫm nhiên, với tư thái mặc dù danh dự của mình làm bẩn cũng không tiếc vì tông môn suy tính, lập tức đưa tới không ít Thiên Diệp Tông cao tầng hảo cảm, cảm thấy Diệp Hận quả thật có chút chuyên quyền độc đoán.

Diệp Hận dường như lập tức nghĩ tới điều gì, kinh thanh hỏi: - Ngươi dám phái người đi bắt bọn họ sao?

Cho đến lúc này, Diệp Hận mới chú ý tới, ba trưởng lão tâm phúc một mực đi theo bên cạnh Thạch Thương Anh đã không thấy bóng dáng. Ba người trưởng lão đó đều là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tu vi. Với thực lực như vậy, mấy vị bằng hữu của Dương Khai căn bản không thể ngăn cản.

Mấy người mà Dương Khai mang đến đều chỉ có Đạo Nguyên nhất tầng cảnh a. Tuy rằng trong phòng của bọn họ cũng có cấm chế, nhưng mấy trưởng lão này đối với cấm chế rõ như lòng bàn tay, phá trừ chỉ là nhấc tay làm chút chuyện mà thôi.

Nghĩ tới đây, Diệp Hận cả kinh thất sắc, hận không thể một chưởng chụp chết Thạch Thương Anh.

Nữ nhi thiên tân vạn khổ mời được Dương Khai tới Thiên Diệp Tông chữa trị lối vào Bí cảnh. Nhưng phó tông chủ nhà mình lại muốn động thủ đối với bằng hữu của Dương Khai, chuyện này nếu là để cho hắn biết, ông ta phải giải thích như thế nào đây?

Ông ta đã sớm tính toán xong, lần này liền coi như đắc tội nhiều tông môn như vậy, chỉ cần Dương Khai có thể chữa trị cửa vào, khiến cho công pháp cùng bí thuật của Thiên Diệp Tông trở về cũng là đáng giá.

Cùng lắm thì đến lúc đó Thiên Diệp Tông phong sơn mấy năm, để cho cao thủ bên trong tìm hiểu những công pháp bí thuật đó. Chỉ cần có thể điều động lên trên quảng trường hơn 30 cỗ khôi lỗi cấp Đạo Nguyên, Thiên Diệp Tông sẽ không cần e ngại bất kỳ tông môn nào, cũng có thơi điêm thở dốc. Theo thời gian trôi qua, còn sợ những thứ khôi lỗi Thiên cấp không thể khởi động sao?