Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2393: Tinh thần phấn chấn của người tuổi trẻ



Tới đã tới rồi, gấp đi như vậy làm gì! Dương Khai khẽ cười nói, nhưng trong ánh mắt hắn lại không có mảy may tươi cười, ngược lại là một mảnh lạnh lẽo.

Đã bao nhiêu năm rồi, đã bao nhiêu năm không có người dám đoạt xá hắn, một lần trước thần hồn người dám làm như vậy với hắn, sớm đã bị đánh nát thành cặn bã.

Một luồng sáng từ nơi nào đó trong thức hải chém ngang tới, cuốn lên sát ý ngập trời, chém thẳng tới hướng âm hồn.

- Đế Bảo thần hồn! Nhận ra uy năng kinh khủng của Trảm Hồn Đao, âm hồn hoảng sợ rống lớn, không còn chút do dự, vừa lên tiếng vừa phun ra một màn sáng đen mờ ảo đón đỡ Trảm Hồn Đao.

Màn sáng đen mờ ảo kia cũng không biết là thứ gì, sau khi va chạm với Trảm Hồn Đao lại làm cho tốc độ của nó lập tức biến thành chậm đi rất nhiều.

Bóng đao chém xuống, âm hồn kêu thảm một tiếng, tuy rằng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng dù gì cũng nhặt về một cái mạng. Âm hồn mượn cơ hội ra sức phóng vọt, xé mở phòng ngự thức hải của Dương Khai, lập tức liền xông ra ngoài.

Dương Khai nhướn mày, hắn đúng là không nghĩ tới âm hồn này lại còn có bản lãnh như vậy, bất quá ăn một kích của Trảm Hồn Đao, khẳng định lão không dễ chịu, cho dù không chết chỉ sợ cũng sống không được bao lâu.

Trong động đá, Dương Khai lần nữa mở mắt, bên tai lập tức truyền đến tiếng gào của âm hồn như quỷ khóc sói tru, hiển nhiên vô cùng đau khổ.

Phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy thời khắc này âm hồn co rúc ở một góc, vốn thân thể ngưng thật thời khắc này đã mờ đi, lúc ẩn lúc hiện, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Tang Đức thấy mà trợn mắt há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Hồi lâu, lão mới khẽ quát một tiếng: - Lão quỷ, chuyện gì xảy ra!

Âm hồn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, căn bản không nghe được lão nói gì, nào có thời gian trả lời?

- Ôi! Ta đã có lòng tốt nhắc nhở lão, lão không nghe, cố tình muốn chịu thiệt một chút mới biết lợi hại mà! Dương Khai cười lạnh, phủi mông một cái đứng lên, mặt không đổi sắc nói.

Tang Đức không ngừng thối lui ra sau mấy bước, nhìn Dương Khai như gặp quỷ, cả kinh nói: - Ngươi... Ngươi làm sao có khả năng...

Dương Khai rõ ràng bị thương lại trúng độc, thế nào trong nháy mắt liền khỏe mạnh như không? Trước mắt liên tiếp xảy ra biến cố, khiến trong lòng Tang Đức dự cảm không tốt.

Dương Khai hừ lạnh nói: - Đại sư giỏi tính toán, gian khổ mang chúng ta tới nơi này, chính là để sư phụ của lão cắn nuốt đoạt xá, quả nhiên là lòng hiếu tâm như biển sâu, khiến người ta cảm động đến chảy nước mắt!

Tang Đức sắc mặt âm trầm, nói: - Ngươi sớm có phòng bị ư?!.

Dương Khai trầm giọng nói: - Đâu chỉ là ta, Thẩm Phi, Xà Nương Tử đều sớm có phòng bị, nhưng còn không phải thua bởi trong tay của đại sư ngươi!

- Ngươi vì sao không bị gì!

- Bản lãnh của ta đâu phải đám rác rưởi như lão có thể dò xét được! Dương Khai bĩu môi khinh thường: - Dựa vào thủ đoạn của lão cũng muốn ám toán ta?

Tang Đức nghe nói vậy, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, cũng không biết là tức giận hay là thẹn thùng, nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích, Dương Khai xem ra quả thật vô sự. Không chỉ như thế, ngay cả lão quỷ tiến vào thức hải của hắn chuẩn bị đoạt xá, dường như cũng bị thương nặng.

- Cứu... Cứu...

Bên kia, âm hồn gào thét đứt quãng, trên thân tia sáng chớp lóe không chừng, xem ra sẽ lập tức tiêu tan.

Trảm Hồn Đao là Đế Bảo, mà còn là Đế Bảo thần hồn! Âm hồn chỉ là linh thể thần hồn, ăn một kích như vậy không có bị tiêu diệt tại chỗ đã là may mắn lắm rồi.

Tang Đức nghe vậy mặt biến sắc, vội vàng nhìn lại hướng âm hồn bên kia. Nhưng tình huống này hiển nhiên lão cũng không thể ra sức, trên mặt nổi lên vẻ đau lòng.

- Buông ra... Buông ra phòng ngự thức hải của ngươi!

Âm hồn tiếp tục gào thét, nghe ý trong lời nói, dường như là muốn Tang Đức chủ động buông ra phòng ngự thức hải, để cho lão đi vào trong thức hải đối phương tránh né.

Nhưng chuyện như vậy làm sao Tang Đức nguyện ý? Nghe nói vậy làm như không nghe, chỉ trầm mặt đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

- Nghịch đồ mà! Âm hồn không cam lòng hét lớn một tiếng, ngay sau đó thân thể mờ ảo kia đột nhiên bùng phát ra một đoàn hào quang chói mắt, ầm ầm vỡ nát, biến thành điểm điểm sáng biến mất không thấy.

- Tình nghĩa của quý sư đồ... Chậc chậc... Dương Khai ở một bên nhìn một màn này, chậc chậc thành tiếng.

- Ngươi giết lão! Tang Đức quay lại, âm trầm nhìn Dương Khai.

- Thì tính sao? Dương Khai lạnh lùng cười: - Nơi này chỉ còn lại lão và ta... Tang Đức! Chúng ta cứ nói trắng ra: Lão muốn sống cũng có thể, nói vị trí lối ra cho ta biết, ta tha lão không chết, nếu không... Dương Khai cười gằn một tiếng, nói tiếp:

- Ta cho lão sống không bằng chết!

- Ngươi muốn tìm vị trí từ nơi miệng ta ư? Tang Đức nói, hiện ra vẻ mặt cực kỳ cổ quái.

Dương Khai nhướn mày, bỗng nhiên có cảm giác không tốt lắm.

Tang Đức bỗng phá lên cười: - Ngươi giết chết lão quỷ rồi, lại muốn tìm vị trí lối ra từ miệng ta ư?

Dương Khai nói: - Ta xem tình cảm giữa hai vị cũng không tốt lắm, dường như có thù hận rất lớn chỉ muốn báo thù đối phương... ta giết lão ta có vấn đề gì sao? Tang Đức, không cần ngoan cố, ngoan ngoãn hợp tác với ta mới là vương đạo!

- Lão quỷ mới biết vị trí lối ra, ngươi giết lão, ngươi bảo ta từ đâu lấy ra đây?! Tang Đức bỗng nhiên trên trán nổi vồng gân xanh, lão rống lên như bệnh tâm thần.

Dương Khai ngẩn ngơ, thật lâu mới vội la lên: - Lão có ý gì?

Tang Đức cười lạnh nói: - Ích Hải Toa là ở chỗ này, với bản lãnh của lão phu tùy thời có thể tới lấy đi, nhưng vì sao lão phu phải cực khổ lừa các ngươi mang tới, tính kế các ngươi để lão quỷ đoạt xá sống lại? Thân thể của lão quỷ chính là năm đó ta đánh hỏng, ta lại không ngại cực khổ tới cứu lão, ngươi nói xem là vì cái gì?

Dương Khai đột nhiên nhớ lại trước đó lão đề cập tới giao dịch, biến sắc: - Chẳng lẽ là...

Tang Đức hừ một tiếng, nói:

- Lão phu giúp lão đoạt xá, lão sẽ nói ra vị trí cho lão phu... đây chính là giao dịch!

Dương Khai lập tức trái tim chìm vào đáy cốc, trầm mặc một hồi lâu mới phẫn nộ mắng to: - Lão chó già ngươi, chuyện trọng yếu như vậy sao không nói sớm một chút?

Nếu sớm biết chuyện như thế, Dương Khai cũng sẽ không dùng Trảm Hồn Đao để đối phó với âm hồn kia... hiện tại thì tốt rồi, âm hồn bị Trảm Hồn Đao chém một đao tiêu diệt, vị trí lối ra cũng theo đó tan thành mây khói, Ích Hải Toa không có đất dụng võ rồi...

- Ngươi cho lão phu là hạng người nào, vì sao lão phu phải nói cho ngươi biết! Tang Đức không ngừng cười lạnh, nhìn Dương Khai nói châm chọc.

Dương Khai nói: - Trước đây lão nói, biết vị trí lối ra có ba người, không phải là bịa chuyện chứ?

- Có phải hay không rất trọng yếu sao? Các chủ Băng Tâm Các và đảo chủ Thông Thiên Đảo là ai chứ? Ngươi có lá gan đi tìm bọn họ hợp tác sao? Cẩn thận sẽ nuốt sống ngươi ngay cả xương cốt đều không còn! Tang Đức liên tục cười lạnh, sau khi nói xong, phất ống tay áo một cái, nói: - Chuyện đã đến nước này, như vậy ngươi ta mỗi người đi một ngả, từ nay về sau ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi đường cái quan của ta, không ai liên quan ai!

Dứt lời, lão bước một bước, liền định đi hướng một bên.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, một uy áp ép thẳng tới hướng Tang Đức, thân mình Tang Đức chợt ngừng lại, quay đầu nhìn Dương Khai hỏi: - Thế nào? Ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt lão phu sao?

- Ngươi làm trước, ta làm sau, rất công bình!

- Người tuổi trẻ bây giờ đều miệng lưỡi thật lớn, ngươi cảm thấy có thể giết chết lão phu sao? Tang Đức đã sớm một bụng tức giận, thời khắc này thấy Dương Khai nói luôn mồm không muốn bỏ qua cho mình, lập tức nổ tung oa.

Dù gì lão cũng là một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh đỉnh phong, trên tầng thứ Đạo Nguyên Cảnh này cũng không e ngại bất kỳ người nào. Thật muốn cưỡng ép, lão cũng không ngại chiến một trận với Dương Khai, để dạy cho hắn làm sao làm người.

- Các lão già hiện nay đều có chút không nhận rõ tình thế, luôn cảm thấy tuổi già là ưu thế, động một chút là cậy già lên mặt, quả thực buồn cười! Dương Khai trả lời lại một cách mỉa mai.

- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua "gừng càng già càng cay", ngươi không nên là địch với lão phu? Tang Đức mặt sa sầm nói.

Dương Khai phì cười một tiếng, phất tay một cái đưa Lưu Viêm và Hoa Thanh Ti ra ngoài, Lưu Viêm còn cưỡi trên lưng con Bạch Hổ Thiên Khôi kia, có vẻ uy phong lẫm liệt.

- Tới tới tới... cho lão nhân gia này kiến thức một chút về tinh thần phấn chấn của người tuổi trẻ chúng ta! Dương Khai chỉ vào Tang Đức nói.

Hoa Thanh Ti giận lườm Dương Khai một cái, thầm nghĩ Hoa tỷ ta cũng là người trưởng thành, khi nào có thể nhấc lên quan hệ với ba chữ "người tuổi trẻ"?

- Thứ quỷ gì? Bên kia Tang Đức lại cả kinh thất sắc, lão hoàn toàn không thấy Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti là làm thế nào xuất hiện, dường như Dương Khai chỉ vung tay lên hai người này liền quỷ dị hiện thân.

Chẳng lẽ hai người này một mực ẩn giấu tung tích đi theo phía sau? Nhưng vì sao mình không có phát hiện.

Thần niệm thả ra vừa thấy, trái tim Tang Đức lập tức lạnh hơn phân nửa. Lão phát hiện bất kể là cô bé thoạt nhìn chỉ có 7, 8 tuổi hay là mỹ phụ kia, đều có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mà con Bạch Hổ vật cưỡi của tiểu cô nương thì lại lộ ra một loại biến hoá kỳ lạ, tạo cho lão có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

- Chủ nhân, giết hay là lưu lại? Lưu Viêm bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi một câu.

- Giết! Dương Khai hừ lạnh nói. Tang Đức ngay cả vị trí lối ra cũng không biết, còn giữ lại làm gì?

- Chờ một chút! Tang Đức kinh hãi, vội vàng cao giọng kêu lên.

Nhưng lời nói mới vừa dứt âm vang, Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti đã một trái một phải vọt tới bao vây lão. Tang Đức thấy vậy biến sắc mặt, đâu còn dám dừng lại tại chỗ, thân hình vừa chuyển liền phóng vọt đi hướng ra ngoài.

Bạch Hổ vừa há miệng, một cột sáng năng lượng trắng nõn ầm ầm bay ra, dường như chứa đựng uy năng hủy thiên diệt địa, đánh vào chỗ trống sát thân mình Tang Đức.

Tang Đức chỉ thoáng cái hồn phi phách tán, một kích vừa rồi kia tuy rằng không có đánh lão bị thương, nhưng lão lại cảm nhận được dấu vết của Đế Tôn Cảnh. Bạch Hổ kia, dĩ nhiên là một Đế Tôn Cảnh? Nghĩ tới đây, lão càng không dám dừng lại, chỉ muốn càng sớm thoát khỏi chỗ này càng tốt.

Ba người đuổi theo, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Lúc này Dương Khai mới hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn sang Ích Hải Toa kia.

Mặc dù vì không hiểu rõ tình huống lỡ tay giết chết âm hồn kia, nhưng Ích Hải Toa này đúng là mấu chốt để rời đi, giờ này đang ở trước mắt, đương nhiên Dương Khai không thể bỏ qua.

Hắn phi thân nhảy lên, khoanh chân ngồi trên Ích Hải Toa, bắt đầu luyện hóa nó.

Trước đó vài ngày Dương Khai luyện hóa một chiếc lâu thuyền, bất quá chỉ dùng thời gian một ngày thôi, nhưng luyện hóa Ích Hải Toa này lại mất thời gian bảy ngày, càng luyện hóa hắn càng nhận ra: luyện chế bí bảo này rất phức tạp.

Tang Đức nói vật này là lão quỷ sư phó kia hao phí tinh lực cả đời luyện chế thành, dường như không phải giả, loại bí bảo hao tinh lực phí thời gian này, một luyện khí sư cả đời có thể luyện chế được một kiện đã là rất giỏi rồi...