Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2399: Thiên ý



Dương Khai mới tới đây mấy tháng, đã chiếm được Ích Hải Toa, lại còn cho mình nhiều nguyên tinh như vậy để khôi phục thực lực, nghĩ tới đây, Băng Vân không khỏi cảm thấy Dương Khai như thể một vị cứu tinh của nàng vậy.

Trong minh minh, đều có thiên ý a.

Nàng nắm nhẫn không gian trong tay, thoáng kích động một trận, rồi bỗng nhiên nói: - Ngươi cho ta nhiều nguyên tinh như vậy, bản thân ngươi thì tính sao? Như vậy đi, nguyên tinh ta lấy một nửa...

Không đợi nàng nói hết lời, Dương Khai liền phất tay áo, cười nói: - Tiền bối yên tâm, ta có rất nhiều nguyên tinh.

Nếu là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh khác, không nhất định có thể một lần lấy ra 10 triệu nguyên tinh thượng phẩm như vậy. Từng đó đổi ra, chính là 100 tỉ nguyên tinh hạ phẩm đó, có võ giả Đạo Nguyên Cảnh nào lại giàu có như vậy chứ? Nhưng Dương Khai lại không đồng dạng, hắn vốn không thiếu nguyên tinh, lần trước đánh chết Diêu Xương Quân chiếm được đại lượng tài phú, sau đó lại đánh chết Tang Đức cũng chiếm được không ít chiến lợi phẩm.

10 triệu nguyên tinh thượng phẩm với hắn mà nói, thật đúng là không tới mức thương gân động cốt.

Nghe hắn nói như vậy, Băng Vân mới không từ chối nữa, gật gật đầu nói: - Cho ta năm ngày, năm ngày sau chúng ta bắt đầu tiến hành, hơn nữa... làm sao để ly khai chỗ này cũng cần phải thương nghị thật kỹ lưỡng một phen.

Nàng quả thật là không thể nghênh ngang rời khỏi Thông Thiên Đảo, càng không thể cùng Dương Khai đi chung, nếu không để Xích Nhật biết, khẳng định sẽ chặn lại.

- Tốt, ta cũng nhân thời gian này chuẩn bị một chút. Dương Khai gật gật đầu, nói: - Tiền bối chuẩn bị bao nhiêu phần nguyên liệu luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên? Ta có thể luyện chế giúp người, để phòng huống nào cần đến.

Băng Vân ngẩn ra, nói: - Ngươi có thể luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên đan sao? Đây chính là linh đan cấp Đế đó.

Dương Khai ngượng ngùng cười, nói: - Tiền bối đừng lấy làm lạ, thật ra vãn bối không phải là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên trung phẩm, ta miễn cưỡng xem như là luyện đan sư cấp Đế.

Lúc trước hắn không biết Băng Tâm Các chủ là dạng người nào, vì sao lại phải mời luyện đan sư, cho nên lấy ra bản lãnh chân chính. Hiện tại đã đối đãi thẳng thắn với Băng Vân, hắn cảm thấy cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa.

- Luyện đan sư cấp Đế! Hai mắt Băng Vân sáng ngời, vô cùng kinh ngạc nói: - Ngươi lại còn là một Đế đan sư?

Dương Khai còn quá trẻ tuổi mà đã có tu vi như thế, có thể nói là thiên tài tuyệt thế, Băng Vân không ngờ rằng, hắn lại còn là một Đế đan sư!

Dù nhìn trong khắp Tinh Giới, Đế đan sư cũng có bao nhiêu người chứ? Đây chính là một danh phận so với cường giả Đế Tôn Cảnh càng tôn quý hơn, hiếm hoi hơn, chỉ riêng với thân phận này của Dương Khai, cũng đủ để khiến cho những tông môn đứng đầu kia tranh đoạt rơi đầu chảy máu.

Nhìn Dương Khai, ánh mắt Băng Vân hiện lên vẻ đáng tiếc.

- Có chuyện gì sao?" Dương Khai nhìn mặt đoán lòng, thấy ánh mắt nàng như vậy liền hỏi.

Băng Vân mỉm cười nói: - Nếu Nnươi là nữ nhân, chắc chắn bổn cung sẽ thu ngươi làm môn hạ, truyền cho y bát của ta, đáng tiếc... Băng Tâm Cốc ta chưa bao giờ thu nam đệ tử.

Dương Khai gãi đầu một cái nói: - Vãn bối xin tâm lĩnh ưu ái của tiền bối.

- Nguyên liệu luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên đan cũng không dễ tìm, đã nhiều năm như vậy bổn cung cũng chỉ thu thập được mười phần mà thôi, đều cho ngươi đi. Nói rồi, Băng Vân liền đưa dược liệu cho Dương Khai.

Những thứ này vốn là chỗ dựa lớn nhất để nàng thoát khỏi chỗ này, nhưng sau khi được Dương Khai hỗ trợ nhiều nguyên tinh như vậy, nàng đã không cần quá chú trọng nữa. Bất kể có luyện chế thành công hay không, đối với kế hoạch kế tiếp đều không có ảnh hưởng quá lớn.

Dương Khai kiên trì muốn luyện chế, cũng chỉ là để phòng tình huống ngoài ý muốn mà thôi.

Sau khi Băng Vân rời đi, Dương Khai lập tức bắt đầu luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên đan.

Linh đan cấp Đế hắn cũng không phải chưa từng luyện chế qua, phàm chuyện gì cũng đều là quen tay hay việc. Sau khi lãng phí hai lò nguyên liệu, Dương Khai đã thuận buồm xuôi gió thành công.

Chỉ trong vòng ba ngày, mười phần nguyên liệu đã luyện chế thành công được 8 lò Đế Nguyên đan. Mấy lò Đế Nguyên đan ban đầu mấy phẩm chất không tính là quá tốt, miễn cưỡng xem như luyện chế thành công, đều chỉ là Đế Nguyên đan hạ phẩm mà thôi. Nhưng mấy lò sau đều tồi, thậm chí Đế Nguyên đan thượng phẩm cũng có mấy viên.

Số lượng không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối đủ dùng.

Cách thời gian ước định còn hai ngày, Dương Khai cũng không nhàn rỗi, hắn sai Lưu Tiêm Vân chạy khắp nơi, còn bản thân thì rời khỏi Băng Tâm Các, đi tới khu động phủ.

Tới trước một cái động phủ bậc trung, Dương Khai chờ trong chốc lát, cấm chế liền được mở ra. Lăng Âm Cầm lộ hiện ra, ngoắc ngắc Dương Khai: - Vào trong đi.

Dương Khai gật gật đầu, theo nàng đi vào.

Động phủ này gần như giống như đúc động phủ hắn thuê trước đó, bất kể bài trí hay kích thước gian phòng đều không có gì khác biệt.

Vào bên trong, Lăng Âm Cầm dâng trà thơm, lúc này mới nói: - Trước đây vài ngày đã xảy ra chuyện gì? Động phủ bên ngươi dường như có người tranh đấu, ta qua dò xét thì thấy một mảnh hỗn độn, ngươi cùng Lưu Tiêm Vân cũng không biết tung tích.

Dương Khai nghe vậy mới biết Lăng Âm Cầm quan tâm mình như thế nào, lập tức trong lòng ấm áp, cảm thấy chuyến này hắn đến đây không sai.

- Có người muốn tìm ta gây chuyện, ta chạy thoát. Dương Khai toét miệng cười, cũng không giải thích nhiều.

Lăng Âm Cầm nhướng mày, nói: Nghe người ta nói, nơi đó có cường giả Đế Tôn Cảnh động thủ, chẳng lẽ người tìm ngươi gây chuyện chính là cái Đế Tôn Cảnh? Nàng hơi biến sắc, khẽ thốt lên: - Không phải là các chủ Huyền Vân Các đó chứ?

Nàng còn tưởng rằng chuyện giết chết đám người Huyền Vân Các trong chuyến đi biển lần tước bị bại lộ, sắc mặt lập tức có chút trắng bệch.

- Không phải hắn, là một người khác. Dương Khai lắc lắc đầu: - Tuy nhiên chuyện này đã qua rồi, Lăng đại tỷ không cần để ở trong lòng, lần này ta tới là có một việc muốn hỏi ngươi một chút.

Lăng Âm Cầm nói: - Ta có thể giúp được gì ngươi?

Nàng cũng không hỏi chuyện gì, chỉ hỏi có gì có thể giúp, có thể thấy được sự nhiệt tình của nàng.

Dương Khai nghiêm túc nói:

- Lăng đại tỷ có từng nghĩ qua sẽ ly khai Tịch Hư Bí Cảnh chưa?

- Ly khai! Lăng Âm Cầm nghe vậy liền chấn động, ánh mắt lóe lên, song rất nhanh liền cười khổ lắc đầu nói: - Thông Thiên Thành có mấy triệu người, ai mà không muốn rời đi? Nhưng ngay cả cường giả như đảo chủ đại nhân đều bị vây khốn ở chỗ này, muốn rời đi nói dễ như vậy sao?

- Chỉ là muốn hay không thôi? Dương Khai cười hắc hắc nói.

Lăng Âm Cầm nói: - Cũng có suy nghĩ qua. Sau khi nói xong, nàng chợt ý thức được điều gì đó, kinh ngạc nhìn Dương Khai nói: - Ngươi hỏi ta điều này... là muốn làm gì?

Dương Khai nghiêm túc nói: - Nếu ta nói, ta có thể rời đi nơi này, Lăng đại tỷ có tin hay không?

- Ngươi? Lăng Âm Cầm ngẩn ra, nhìn Dương Khai không nói nên lời. Nàng không giống như những người khác, khi Dương Khai và Lưu Tiêm Vân mới đi tới Tịch Hư Bí Cảnh này, người gặp mặt đầu tiên chính là Lăng Âm Cầm nàng, cho nên đối với Dương Khai nàng cũng coi như là hiểu rõ, biết hắn đi tới nơi này cũng không bao lâu.

Một người mới tới nơi này không bao lâu, bỗng nhiên lại nói với mình rằng hắn có thể rời đi nơi này, mặc dù Lăng Âm Cầm muốn tin, cũng không thể tin được.

Nếu thật dễ tìm ra phương pháp rời khỏi như vậy, những người khác cũng sẽ không một mực bị vây tại trên đảo này.

Một lát sau, Lăng Âm Cầm cau mày nói:

- Có phải ngươi bị ai đó gạt rồi hay không? Trên đảo này có rất nhiều tên lường gạt, thường có một ít người lừa người khác rời bến, sau đó ám hại người ta, ngươi nên cẩn thận một chút a.

Dương Khai bật cười khanh khách, nói: - Không có ai gạt ta cả, ta có tám thành nắm chắc có thể rời khỏi nơi này!

- Tám thành! Lăng Âm Cầm run lên, trong nháy mắt hai mắt đều trợn tròn.

Nàng cũng không hoàn toàn hiểu về Dương Khai không, dù sao song phương cũng chưa tiếp xúc nhiều lắm, cho nên mặc dù Dương Khai nói chắc chắn như vậy, nhưng nàng cũng không dám tin.

Dương Khai nói: - Tuy rằng ta cùng với sư muội tới nơi này không bao lâu, nhưng ngươi và đám người Tiêu huynh trợ giúp chúng ta không ít, cho nên ta nghĩ nếu như có thể rời khỏi nơi này, ta sẽ dẫn nhóm người các ngươi đi cùng.

Không cần biết khi Lăng Âm Cầm cho hắn Tịnh Linh Trận cao cấp có phát huy tác dụng hay không, nhưng trong tình huống đó nàng có thể cho hắn mượn Tịnh Linh Trận, đủ thấy nàng là người thiện lương. Cho dù cuối cùng bị hư hại, nàng cũng không chỉ trích Dương Khai cái gì, nữ nhân này rất tốt, cho nên Dương Khai nghĩ nếu như thật sự rời đi, hắn có thể dẫn bọn họ đi cùng.

- Lăng đại tỷ, ngươi hoài nghi cũng là chuyện bình thường, ta cũng không nghĩ ngươi sẽ lập tức tin tưởng, nhưng nếu thật sự ngươi tín nhiệm lời của ta, ta tuyệt đối sẽ không khiến cho ngươi thất vọng! Không quản ngươi có đáp ứng chuyện này hay không, hai ngày sau ta cùng với sư muội cũng sẽ rời khỏi nơi này. Dương Khai nói xong liền đứng lên.

Lần này hắn đến đây chính là muốn mời Lăng Âm Cầm một chút, về phần nàng có đáp ứng hay không, có muốn đi cùng hắn không, thì do nàng quyết định, Dương Khai cũng không thể đem cưỡng ép người ta đi theo được! Cho dù là báo ân cũng không phải là báo ân kiểu đó.

Sau khi nghe Dương Khai nói vậy, Lăng Âm Cầm liền trở nên lưỡng lự, trực giác nói cho nàng biết, Dương Khai không dối gạt nàng, chắc chắn hắn nắm giữ phương pháp ly khai nơi này. Nhưng dù sao nàng và Dương Khai cũng không quen thuộc, không biết Dương Khai nghe được phương pháp này từ đâu, có an toàn hay không?

Chỉ vẻn vẹn vài ba câu của Dương Khai, đã khiến cho nàng đem tánh mạng của tất cả mọi người đi đánh bạc, Lăng Âm Cầm cảm thấy áp lực như núi.

Nghĩ tới cuối cùng, nàng cảm thấy vẫn nên nghe ý kiến của mọi người một chút, cho nên nàng lập tức lấy ra la bàn truyền tin, triệu tập toàn bộ thuyền viên đến.

Hai ngày, thoáng một cái đã qua.

Sáng sớm hôm nay, Dương Khai dẫn theo mấy thiếu nữ đi tới bến cảng.

Trong mấy thiếu nữ này, có Lưu Tiêm Vân, có Phạm Hinh, còn có cả những đệ tử Băng Tâm Các. Đệ tử Băng Vân các trên Thông Thiên Đảo cũng không có nhiều lắm, đám người Phạm Hinh đều là những người đáng thương bị người ta chèn ép không nơi nương tựa, được Băng Vân phát hiện đưa tới Băng Tâm Các ở tạm mà thôi. Cho nên mấy thiếu nữ này tu vi không đồng đều, trong đoàn người, Dương Khai là có thực lực cao nhất.

- Dương đan sư, sư tôn đã phân phó, chuyến này hết thảy do ngươi làm chủ, hiện tại chúng ta phải làm sao? Phạm Hinh có chút khẩn trương hỏi.

Đêm qua bỗng nhiên nàng được Băng Vân truyền âm, sai nàng dẫn mấy sư muội thu dọn toàn bộ tài sản Băng Tâm Các, sau đó sẽ ròi bến vào hôm nay, việc ra biển cho cho Dương Khai phụ trách.