Trong lòng Phong Khê giật thót, thầm nghĩ tên này sẽ không giữ lời đó chứ? Nhìn theo ánh mắt hắn, Phong Khê lại thấy chiếc nhẫn trên tay mình, hạ quyết tâm, cắn răng tháo luôn chiếc nhẫn, ném cho Dương Khai:
- Cái này cũng cho ngươi, tha ta đi!
- Thiếu tông chủ nhiệt tình như thế, thật là ngại quá. Dương Khai vội cầm lấy nhẫn không gian của hắn, không cần nhìn liền nhét vào túi, chợt chuyện giọng, hừ lạnh: - Bổn thiếu đã nói, chỉ cần nhẫn không gian của phó tông chủ quý tông là sẽ bỏ qua cho các ngươi, nhưng hiện tại thiếu tông chủ lại vô cớ nhét cho ta chiếc thứ hai, vậy không phải muốn hãm hại bổn thiếu bất nhân bất nghĩa?
- A... Phong Khê há to miệng, làm sao cũng không ngờ Dương Khai lại nói ra lời không biết xấu hổ như thế.
Chúng nữ Băng Tâm Cốc đều biểu tình quái dị cực điểm, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Dương Khai, hôm nay biểu hiện của người thanh niên này thật sự làm bọn họ sinh ra nhận thức mới về giới hạn đạo đức, trước khi gặp Dương Khai, các nàng chưa bao giờ ngờ tới trong thiên hạ này lại có người vô sỉ như thế.
Không rõ có phải Phong Khê đột nhiên đầu óc thấu suốt, nhìn sắc mặt Dương Khai không tốt, vội nói: - Huynh đài hiểu lầm, chiếc nhẫn không gian này là Phong mỗ tặng cho huynh đài, không nằm trong điều kiện trước đó. Huynh đài phong độ hiên ngang, làm việc bất phàm, ngày sau nhất định thành tựu lớn, Phong mỗ chỉ là... chỉ là muốn kết giao bạn bè với huynh đài!
Dương Khai cười to: - Thiếu tông chủ ra tay rộng rãi như thế, kết bạn này được, vậy được!
Khóe miệng Phong Khê co rút, cười gượng: - Vậy... chúng ta có thể đi chưa?
Dương Khai híp mắt: - Thiếu tông chủ còn muốn ở lại ăn điểm tâm?
- Không cần không cần. Phong Khê như nghe được đại xá, vội vàng đứng lên, kéo Diêu Trác dậy, lảo đảo nghiêng ngả bay ra ngoài Băng Tâm Cốc.
Mà từ khi bị Phong Khê cưỡng ép cướp đi nhẫn không gian, Diêu Trác lại như mất hồn phách, cả người vô thần, cảm thấy tuyệt vọng vì biểu hiện của Phong Khê, lúc này bị lôi đi cũng không có một chút chống cự.
Thoáng cái, Diêu Trác cùng Phong Khê đã không thấy bóng.
Đến lúc này, chúng nữ Băng Tâm Cốc mới không khỏi thở phào, trước đó Dương Khai cầm Tổ Sư Lệnh, ra lệnh các nàng đánh chết hai người Vấn Tình Tông, các nàng thật đúng là toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ chuyện làm lớn. Cũng may cuối cùng tuy rằng Dương Khai đánh cướp 2 chiếc nhẫn không gian, nhưng chuyện còn chưa đến mức không thể vãn hồi, ít ra Phong Khê cùng Diêu Trác chưa nguy hiểm tính mạng.
- Tiểu thiếu gia, hiện tại sư phụ của ta đang ở đâu? Đến lúc này An Nhược Vân mới có thời gian hỏi chuyện nàng quan tâm.
Dương Khai quay lại liếc nàng, nói: - An tiền bối yên tâm, hiện tại Băng Vân tiền bối rất an toàn, chỉ là mấy ngày nay không tiện gặp các người.
- Không tiện? Tôn Vân Tú nghe thế, nhíu mày, vội hỏi: - Tại sao không tiện?
Dương Khai lạnh lùng liếc nàng: - Không tiện là không tiện, không có tại sao!
Tôn Vân Tú bị hắn làm nghẹn lời, nếu theo tình tính của nàng thì đã sớm bùng nổ, nhưng Dương Khai là người sư phụ phái tới, lại cầm giữ Tổ Sư Lệnh, nàng chỉ có thể nén giận.
Trưởng Tôn Oánh hỏi: - Vậy khi nào chúng ta có thể gặp sư phụ?
Dương Khai nghĩ một hồi, nói: - Khoảng hai ba ngày nữa, các ngươi chờ đi. Dừng một chút, hắn quay sang Tôn Vân Tú, cười lạnh nói: - Hy vọng đại trưởng lão gặp được Băng Vân tiền bối, có thể giải thích rõ ràng hôn sự của Tử Vũ.
Tôn Vân Tú thần sắc tối sầm, nhưng vẫn trầm giọng nói: - Sư phụ muốn đánh muốn phạt, một mình ta gánh chịu, không liên quan tới các tỷ muội khác.
Dương Khai cười xì, tuy rằng Tôn Vân Tú biểu hiện vừa rồi không kém, dù bị hắn đánh một bạt tai cũng không ghi thù, nhưng chỉ một chuyện nàng làm chủ đồng ý gả Tử Vũ cho Phong Khê, nàng sẽ không tránh khỏi trách phạt.
Đẩy đệ tử môn hạ ưu tú nhất sang hố lửa Vấn Tình Tông, đại trưởng lão của nàng cũng tới cuối cùng, chỉ là đây là chuyện trong môn người ta, dù Dương Khai có căm phẫn cũng không nói nhiều được.
An Nhược Vân suy ngẫm, lo lắng hỏi Dương Khai: - Tiểu thiếu gia luôn nói sư phụ không tiện, lại nói phải hai ba ngày, chẳng lẽ... sư phụ bị thương? Lúc này đang trong trị thương?
Nghe nàng nói thế, chúng nữ đều biến sắc.
Năm đó khi Băng Vân rời Băng Tâm Cốc đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, 3000 năm qua, thực lực Băng Vân khẳng định càng thêm hùng hồn, dù trên khắp Tinh Giới cũng tuyệt đối là tồn tại đứng đầu, nhưng cường giả như thế mà vẫn bị thương? Trong thiên hạ này có ai làm nàng bị thương được?
Dương Khai kinh ngạc liếc An Nhược Vân, có phần bất ngờ nàng nhạy bén như thế, hắn không có nói gì, An Nhược Vân lại đoán được điểm này, rõ ràng tâm tư nhanh nhạy.
Nơi này đều là cao tầng Băng Tâm Cốc, có rất nhiều người là đệ tử thân truyền của Băng Vân, bởi vậy Dương Khai cũng không che giấu, nghiêm mặt gật đầu: - An tiền bối nói không sai, Băng Vân tiền bối quả thật bị thương.
Xoát một cái, sắc mặt chúng nữ Băng Tâm Cốc đều tái nhợt.
Dương Khai vội nói: - Nhưng các vị yên tâm, thương thế của Băng Vân tiền bối không quá nghiêm trọng, hiện tại đang trị thương trong Băng Luân Thành, hai ba ngày sau là sẽ khôi phục!
- Sư phụ ở Băng Luân Thành? An Nhược Vân kinh hô.
Trưởng Tôn Oánh cũng kích động: - Ngươi có thể dẫn chúng ta đi gặp sư phụ một chuyến?
Dương Khai nhíu mày: - Băng Vân tiền bối đang trị thương, hiện tại các người quấy rầy thì không tốt?
An Nhược Vân nói: - Chúng ta sẽ không quấy rầy sư phụ, chúng ta chỉ cầu đứng từ xa nhìn sư phụ một chút. Tiểu thiếu gia, cầu xin ngài!
Nàng là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, lúc này biểu hiện như đứa nhỏ giữ nhà vô số năm giờ nghe được tin tức cha mẹ trở về, vừa kích động vừa mong chờ. Những người khác đều dõi mắt ngóng trông nhìn Dương Khai, tràn đầy khẩn cầu.
Dương Khai bị những đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đến không chịu nổi, đành nói: - Được rồi được rồi, ta dẫn các người đi gặp Băng Vân tiền bối.
- Cám ơn!
Chúng nữ đều thả lỏng, mừng rỡ như điên.
An Nhược Vân lập tức hạ lệnh đệ tử mở ra toàn bộ đại trận cấm chế Băng Tâm Cốc, để chúng đệ tử bảo vệ tông môn, thế mới theo Dương Khai bay đi Băng Luân Thành.
Mười mấy người, chỉ duy nhất Dương Khai là nam nhân, tràng diện hoành tráng, hơn nữa ngoài Dương Khai cùng Tử Vũ ra, những người khác toàn là Đế Tôn Cảnh.
Một cỗ lực lượng như thế đi ra ngoài, tự nhiên không tránh khỏi bị mọi người chú ý.
Đến trước cửa Băng Luân Thành, võ giả canh cổng đang muốn lên hỏi, nhưng vừa thấy một đoàn Đế Tôn Cảnh đằng sau Dương Khai liền sợ đến nhảy sang một bên, không dám thở mạnh một cái.
Băng Luân Thành vốn là cơ nghiệp của Băng Tâm Cốc, rất nhiều cửa hàng trong thành đều do đệ tử Băng Tâm Cốc phụ trách kinh doanh, cho nên đoàn người An Nhược Vân vừa vào thành, không ngừng có đệ tử Băng Tâm Cốc từ các cửa hàng hai bên nhảy ra, cung kính hành lễ.
Lộn xộn như thế, không bao lâu sau, người Băng Luân Thành đều biết cao tầng Băng Tâm Cốc đi ra hết, không biết vào thành làm gì.
Thành chủ bù nhìn được Băng Tâm Cốc nâng đỡ lên, mồ hôi đầy đầu chạy tới thăm hỏi, run run sợ hãi, cho rằng mình làm sai gì, dẫn tới các cao tầng Băng Tâm Cốc đến trách phạt.
Nhưng đoàn người An Nhược Vân cũng chỉ chào hắn một tiếng, liền không để ý nữa, làm cho thành chủ bù nhìn này vừa may mắn lại chua xót.
- Hộ mỗ bái kiến An cốc chủ, Tôn đại trưởng lão cùng các vị trưởng lão, chúc mừng Băng Tâm Cốc cùng Vấn Tình Tông kết thành chuyện mừng, đúng là đáng mừng, người người vui vẻ. Đột nhiên một người bay ra, đáp xuống trước đoàn người Băng Tâm Cốc, cười hì hì chắp tay.
Đó là một nam nhân trung niên, Đế Tôn nhất tầng cảnh, xem ra cũng là nhân vật thực quyền tông môn Bắc Vực, nhìn hắn như thế, hẳn là đến đợi ngày mừng đi Băng Tâm Cốc chúc mừng, hiện giờ nghe đoàn người An Nhược Vân đi Băng Luân Thành, bởi vậy chủ động tới chào.
An Nhược Vân dừng bước, còn chưa kịp nói, bốn phương tám hướng lại có những Đế Tôn Cảnh chạy ra, đều không ngừng chúc mừng giống như nam nhân họ Hộ kia.
An Nhược Vân đều nhận ra những người này, nói chuyện mấy câu.
Nam nhân họ Hộ hiện thân đầu tiên đợi nàng chào hỏi xong, mới thắc mắc hỏi: - An cốc chủ làm sao còn có nhàn rỗi, đến Băng Luân Thành này?
Tuy rằng Băng Luân Thành là sản nghiệp của Băng Tâm Cốc, cũng là trạm trung chuyển trao đổi với bên ngoài, nhưng cao tầng Băng Tâm Cốc bình thường sẽ không hiện thân ở đây, càng đừng nói một lần mười mấy người.
Mọi người đều mơ hồ cảm thấy không đúng, tự dưng sinh ra ảo giác mưa gió sắp đến, sắp có chuyện lớn xảy ra.
- Chúng ta có chút việc, các vị cứ tự nhiên! Tôn Vân Tú sắc mặt lạnh lùng, không chút cảm tình đáp. - Mặt khác, Băng Tâm Cốc đệ tử Tử Vũ ta và Phong Khê thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, hôn sự từ hôm nay xóa bỏ, các vị không cần chờ ở đây, từ đâu đến thì trở về đó.
- Tôn sư muội nói trực tiếp một chút, các vị thứ lỗi. Làm phiền các vị từ xa vạn dặm chạy đến một chuyến, là Băng Tâm Cốc chiêu đãi không chu đáo! An Nhược Vân cười dịu dàng, liền dẫn mọi người đi vào thành.
Để lại một đoàn Đế Tôn Cảnh trợn mắt há mồm.
Hồi lâu sau, đợi khi đoàn người An Nhược Vân biến mất, thế mới có người lau mồ hôi, nuốt nước miếng nói: - Hộ Viễn huynh, vừa rồi ta không nghe nhầm chứ? An cốc chủ cùng Tôn trưởng lão có phải nói... hôn sự xóa bỏ rồi?
- Ta cũng nghe được!
- Hỏng rồi, lần này hỏng rồi, đám nữ nhân Băng Tâm Cốc này rốt cuộc làm gì vậy chứ? Nam nhân Hộ Viễn kia cũng đầy mồ hôi lạnh, nóng nảy không thôi.
Một người nói:
- Không biết xóa bỏ hôn sự này là ý đơn phương của Băng Tâm Cốc, hay là thỏa thuận với Vấn Tình Tông, nếu là ý đơn phương...
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, chợt ý thức được không ổn.
Nếu là ý đơn phương của Băng Tâm Cốc, nhất định Vấn Tình Tông sẽ không bỏ qua.
- Đệ tử Vấn Tình Tông tu luyện Vấn Tình Vô Thượng Công, lấy tình nhập đạo, nữ nhân bị bọn họ nhìn trúng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, càng đừng nói lần này liên quan tới Phong Khê thiếu tông chủ Vấn Tình Tông. Theo ý kiến của tại hạ, bên phía Vấn Tình Tông sẽ không bỏ qua hôn sự này.