Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2469: Biển căn nguyên



Bắc Vực, Vấn Tình Tông.

Là một trong tông môn đứng đầu Bắc Vực, Vấn Tình Tông vô cùng rộng lớn, vô số đệ tử, công trình hoành tráng thành mảng, khắp nơi toát ra bất phàm, linh khí thiên địa dày đặc.

Bên trong một tòa nhà bình thường, bỗng nhiên phát ra tiếng rống giận rung trời, thoáng cái cả Vấn Tình Tông cũng như run lên, vô số đệ tử nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt kinh hãi.

Bởi vì mọi người đều nghe được, đây là giọng của tông chủ đại nhân, chỉ là không biết vì sao tông chủ lại đột nhiên giận dữ như thế.

Phong Huyền đã là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, tâm cảnh bình lặng không dao động, nếu không gặp phải chuyện làm hắn khó chấp nhận được, hắn hoàn toàn không thể xuất hiện dao động tâm tình lớn như thế.

Mà chuyện có thể khiến một vị Đế Tôn tam tầng cảnh giận dữ như thế, vậy sẽ là gì?

Lúc này, một người mặt tái nhợt vội vàng lao về phía nhà đó, đẩy cửa đi vào, run run quỳ xuống, nói:

- Tông chủ, chuyện lớn không xong, thuộc hạ vừa nhận được tin, Hồn Đăng của thiếu tông chủ....

Người này chưa hết lời, Phong Huyền đột nhiên đánh ra một chưởng.

Người này dù là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt cường giả như Phong Huyền thì làm sao chịu nổi, một chưởng liền trực tiếp thành thịt nát.

- Dương Khai! Trong mật thất, sắc mặt Phong Huyền tái nhợt, thần sắc hung bạo quát lên, trong mắt toát ra lửa giận hừng hực.

Hắn đưa Hồn giáng lên người Phong Khê, bởi vậy dù người ở Vấn Tình Tông, nhưng cũng có thể cảm nhận được một chút chuyện trong Toái Tinh Hải, dù không toàn diện, nhưng lại cảm nhận rõ ràng Phong Khê tử vong.

Con trai của hắn không dễ dàng thăng cấp Đế Tôn Cảnh trong Toái Tinh Hải, kết quả lại bị một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh giết chết, hơn nữa còn là hắn đã Hồn giáng, đối với hắn, đối với Vấn Tình Tông, quả thật là sỉ nhục to lớn.

Nếu không phải hắn không thể đi vào Toái Tinh Hải, chỉ sợ hiện giờ đã lên đường đi tìm Dương Khai tính sổ.

Thù giết con, không đội trời chung, trong lòng Phong Huyền sôi trào lửa giận, đột nhiên đứng lên, hóa thành ánh sáng bay khỏi Vấn Tình Tông, nhắm một hướng khác.

Nhìn hướng hắn đi, hình như là phía Băng Tâm Cốc.

Hiện tại hắn không thể tìm Dương Khai, chỉ có thể đi Băng Tâm Cốc tìm Băng Vân, mặc kệ thế nào, Dương Khai nhất định phải chết, mà chỉ tìm Băng Vân mới tìm hiểu tin tức tung tích của Dương Khai.

Phong Khê chết làm hắn hoàn toàn nổi giận, căn bản không cố kỵ tranh đấu hai phái nữa, nếu Băng Vân không cho hắn một câu trả lời vừa lòng, hắn nhất định tắm máu Băng Tâm Cốc!

Trong hỗn loạn, Dương Khai cảm giác có người đang gọi mình, hắn giãy giụa hồi lâu, thế mới mở mắt ra, khôi phục được ý thức.

- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh! m thanh chợt vang lên bên tai.

Trong lòng vừa động, Dương Khai liền biết không phải ai khác, chính là thân đang gọi mình.

Giữa hắn và pháp thân có một loại liên hệ thần hồn, cho nên dù cách một Tiểu Huyền Giới, pháp thân vẫn có thể tùy ý liên lạc với hắn.

Dương Khai đột nhiên hôn mê, pháp thân không dám kéo hắn vào Tiểu Huyền Giới trị thương, tuy rằng quả thật có thể làm được, nhưng nếu làm thế thì Huyền Giới Châu sẽ bại lộ trong hư không.

Toái Tinh Hải vô số cường giả, lỡ như để người ta gặp được Huyền Giới Châu, khẳng định sẽ lại là một chuyện rắc rối.

Cho nên pháp thân đành mặc kệ Dương Khai bay trong hư không, liên tục kêu gọi.

- Đã qua bao lâu? Dương Khai bắt đầu nói chuyện thần niệm với pháp thân, miễn cưỡng gượng dậy.

- Cũng không lâu, mới vài canh giờ mà thôi.

- Còn may. Dương Khai thở ra, xem xét lại tình trạng của mình, thương thế không quá nghiêm trọng, chỉ là bị một đạo chỉ phong của Phong Huyền quét trúng, sau lưng máu me bầy nhầy.

Hiện tại vấn đề lớn nhất là hắn rất suy yếu, vận dụng Sơn Hà Chung tiêu hao hết lực lượng, làm cho hắn không thể khôi phục được trong vài canh giờ. Ngay cả lúc này, vận dụng thần niệm cũng cảm thấy đầu đau nhức, nếu lúc này gặp phải nguy hiểm, vậy hắn chỉ có thể trốn vào Huyền Giới Châu trước.

Hắn ngẫm nghĩ, tế ra mộc thuyền, tùy ý cho nó bay tới, sau đó ngồi xuống, lấy ra linh đan khôi phục mà dùng, nhắm mắt điều tức.

Trong Toái Tinh Hải xa xưa hoang vắng, Dương Khai như một hạt bụi không có gì nổi bật, tùy ý trôi đi, không có mục tiêu đặc biệt.

Hai ngày sau, hắn mới thở phào, đứng lên, trên người không ngừng phát ra tiếng bùm bùm.

Tuy rằng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng thân thể đã không đáng ngại.

Nhìn xung quanh, cũng không có gì đặc biệt, ngay cả Thất Mang Tinh Ấn của hắn cũng không cảm ứng được sự tồn tại của người khác.

Đi vào Toái Tinh Hải đã 2-3 năm, trước đó hắn còn cho rằng thu hoạch không kém, nhưng sau khi gặp người Băng Tâm Cốc cùng Phong Khê, hắn mới biết mình đã rơi lại đằng sau.

Ngay cả Phong Khê cũng sớm thăng cấp Đế Tôn Cảnh, còn Tử Vũ đang vào lúc mấu chốt đột phá, có lẽ lúc này đã đột phá thành công, thăng cấp Đế Tôn, nhưng còn mình, lại không cảm ứng được khí cơ đột phá.

Phượng Hoàng Chân Hỏa, Sơn Hà Chung, quả thật đều rất tốt, hơn nữa là bảo vật của Đại Đế, nhưng võ giả hùng mạnh trước giờ đều vốn là từ bản thân, những ngoại vật hỗ trợ đều chỉ là thêu hoa lên gấm.

Không có thực lực mạnh mẽ để bảo đảm, dù trong tay có nhiều bảo vật thế nào cũng khó phát huy tác dụng, Dương Khai cảm thấy hiện tại mình cũng là Đế Tôn Cảnh, vậy thì vận dụng Sơn Hà Chung đã không thê thảm như thế.

Tử Vũ cùng Phong Khê đã đi trước mình, những thiên kiều tông môn khác thì sao? Những ngôi sao mới nổi thì thế nào?

Dương Khai đột nhiên có cảm giác nguy cơ áp sát.

Tu vi rớt lại đằng sau, đó là thật sự rơi lại phía sau, dù tìm được rất nhiều thứ tốt trong Toái Tinh Hải cũng không làm được gì.

Hắn vừa nghĩ, vừa điều khiển mộc thuyền bay đi, muốn tìm kiếm cơ hội của mình trong Toái Tinh Hải.

Liên tục mấy ngày, Dương Khai không gặp một người nào, cũng không cảm ứng được khí tức lực lượng căn nguyên, điều này làm hắn không khỏi kỳ quái, bởi vì hiện tượng này rất không bình thường, hắn đã ở trong Toái Tinh Hải một thời gian, đến giờ chưa gặp chuyện như vậy.

Lại vài ngày sau, Dương Khai vẫn không có cảm ứng.

Điều này làm hắn không khỏi nghi thần nghi quỷ, không biết Toái Tinh Hải đã xảy ra biến cố gì.

Thẳng đến ngày thứ 10, Dương Khai mới cảm giác bàn tay nóng lên.

Điều này làm hắn mừng rỡ, hiểu được là cảm ứng được võ giả, sau đó, nhiệt độ trên bàn tay càng mạnh hơn.

Dương Khai nhướng mày, vội bay về hướng đó.

Khoảng cách gần lại, Dương Khai kinh ngạc không thôi, bởi vì hắn cảm ứng được rất nhiều khí tức võ giả, bên phía đó chẳng những có khí tức võ giả, còn có khí tức căn nguyên vô cùng nồng nặc.

Đều làm cho Tinh Ấn trên tay có phản ứng cộng hưởng.

Bên kia đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng tò mò, tốc độ cũng tăng thêm.

Nửa ngày sau, cảnh tượng hiện ra làm Dương Khai ngẩn ngơ.

Bởi vì cách hắn không biết bao nhiêu vạn dặm, một quầng sáng u lam kéo ngang, có hình trứng không quy tắc, nhìn qua giống như biển rộng.

Tuy rằng hiện tại mảnh biển rộng này không lớn, nhưng Dương Khai hiểu là vì nó cách quá xa. Nếu thật ở trong đó, nhất định sẽ cảm giác được nó rộng lớn khổng lồ.

- Thứ quỷ gì đây? Dương Khai thầm nghĩ.

Vài canh giờ sau, Dương Khai bay đến chỗ cổ quái này.

Đợi nhìn rõ ràng, Dương Khai hít vào một hơi lạnh, kinh hô: - Có nhiều lực lượng căn nguyên như thế?

Nhìn cảm nhận rõ ràng bên trong quầng sáng màu lam có khí tức lực lượng căn nguyên nồng nặc, những căn nguyên vỡ vụn nằm trong ánh sáng u lam, như cá ẩn thân trong nước biển.

Mà hiện tại nhìn gần, chỗ này quả thật như biển lớn, nhìn không thấy cuối, sóng nước màu xanh, ánh sáng cũng nổi lên gợn sóng như biển thật, vô cùng cổ quái.

Thông qua Tinh Ấn trên tay, Dương Khai cảm nhận rõ ràng, có vô số võ giả phân tán trong hào quang u lam, hẳn là đang hấp thu luyện hóa căn nguyên.

Chỉ là... trong này sao lại có nhiều lực lượng căn nguyên như thế? Nhiều căn nguyên đến vậy, nếu cho một người hấp thu luyện hóa, sẽ được lợi cỡ nào? Dương Khai thật không dám nghĩ tiếp.

Nhưng đó cơ bản là chuyện không thể, bất cứ võ giả nào cũng không có năng lực luyện hóa nhiều căn nguyên như vậy.

Khó trách mình đi suốt 10 ngày, không đụng được một người, cũng không cảm nhận được khí tức căn nguyên nào, thì ra đều tụ tập ở chỗ này.

Trong lòng Dương Khai kích động, tuy rằng rất muốn lập tức vào tranh cướp lực lượng căn nguyên, nhưng hắn vẫn cẩn thận tra xét tình huống hào quang u lam.

Ngoài dự liệu của hắn, thả ra thần niệm lại không cảm giác chút nguy hiểm gì, hào quang u lam giống như nước biển, chỉ là vật chứa lực lượng căn nguyên nồng đậm.

Dương Khai mừng rỡ, nhảy người phóng tới, lao đầu vào trong hào quang.

- Ha ha ha! Lại một tên ngu! Gần đó phát ra tiếng cười nhạo, hiển nhiên người này luôn chú ý Dương Khai, thấy hắn lao vào trong hào quang u lam mới cười ha ha, trào phúng: - Ở trong biển căn nguyên mà dám xông pha lung tung, đúng là không biết chết như thế nào!

Hắn vừa dứt lời, chỗ Dương Khai xông vào liền bắn ra một bóng người.

Người kia nhìn kỹ lại, không phải Dương Khai thì là ai.

Hắn liền mở to mắt, kinh hãi: - Sao lại thế này? Vẫn còn sống?

Dương Khai lúc này nhe răng trợn mắt, cả người đau đớn, khắp thân thể phát ra tiếng xèo xèo, quần áo nháy mắt bị ăn mòn sạch, lộ ra thân thể cường tráng.

Làn da giống như bị nước sôi dội vào, nổi lên vô số bọc, máu me bầy nhầy, nhìn rất đáng sợ.

Tuy rằng bộ dạng thê thảm, Dương Khai vẫn không nguy hiểm tính mạng, vận chuyển nguy lực trục xuất lực lượng ăn mòn.