Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2501: Muốn đoạt xá ta?



"Ầm..." Truyền ra tiếng nổ vang kinh khủng, trong thiên địa tràn ngập một màn sáng trắng, không nhìn thấy vật gì nữa.

- Hả? Đoàn Hồng Trần đang phóng tới hướng Ô Quảng, chuẩn bị với tự bạo lần này kéo Ô Quảng xuống nước bỗng nhiên nhướn mày, sâu trong nội tâm dâng lên một cảm giác vô cùng bất an.

Bởi vì Ô Quảng lại đi trước một bước đã tự bạo Cương Phong Thái Cổ.

Đây là làm cái gì?

Còn không chờ Đoàn Hồng Trần suy nghĩ hiểu rõ, dư ba của thiên địa vỡ vụn đã lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

Đây là dư chấn của Cương Phong Thái Cổ sau khi tự bạo, nơi gió mạnh mãnh liệt kia đi qua, hết thảy đều hóa thành hư vô, không còn gì tồn tại nữa.

Ngay cả phiến thế giới quỷ dị này, cũng lập tức vỡ nát, mỗi một góc đều truyền ra tiếng "răng rắc", xem ra chống đỡ không được bao lâu.

- Không xong! Đoàn Hồng Trần dường như ý thức được điều gì, vội vàng đưa tay điểm mấy cái các yếu huyệt trên người mình, xu thế tự bạo kia lập tức bị ngăn chặn lại.

"Phù phù phù..." Gió mạnh thổi ập lại, Đoàn Hồng Trần bị thổi ngã trái ngã phải, giống như một chiếc thuyền lá cô độc giữa biển cả trong mưa rền gió dữ, tùy thời đều có nguy hiểm lật chìm... Bất quá cũng may mà lực lượng căn nguyên Thần Mộc Bạch Di một mực bảo vệ bên cạnh lão, ít nhiều có thể cung cấp cho lão một chút phòng hộ. Dù như thế, cũng là áo quần rách nát, máu thịt bầy nhầy.

Đoàn Hồng Trần nỗ lực phóng ra thần thức, rõ ràng phát hiện cỗ hài cốt của Ô Quảng kia sau khi Cương Phong Thái Cổ tự bạo đã sụp đổ vỡ ra, từ từ biến thành phấn vụn.

Cỗ hài cốt ngủ say mấy vạn năm thuộc về Phệ Thiên Đại Đế này, cuối cùng ngày hôm nay đã bị hủy diệt hoàn toàn! Nói cách khác, Phệ Thiên Đại Đế Ô Quảng là không thể dựng lại thân thể của mình nữa.

Thế nhưng Đoàn Hồng Trần lại không có mảy may cảm giác vui vẻ, ngược lại cảm thấy cục diện càng nghiêm trọng hơn.

"Ầm ầm..."

Truyền ra tiếng nổ vang trời long đất lở, thế giới quỷ dị này cuối cùng không chịu nổi, hoàn toàn vỡ tan.

Một cái hắc động thật lớn thành hình, trước sau không tới mười hô hấp, liền cắn nuốt hết thảy chỗ này hầu như không còn gì, ngay sau đó nhoáng lên một cái biến mất không thấy.

Bên trong đường hành lang hư không nối thông với hắc động, Dương Khai đầu váng mắt hoa, trôi theo dòng chảy, trên mặt còn vẻ sợ hãi.

Hắn vừa mới tấn thăng Đế Tôn, đang mừng rỡ cảm nhận cường đại của bản thân và chuyển hóa đế nguyên trong cơ thể, không nghĩ tới dư ba của hai vị Đại Đế chiến đấu lại phá hủy cả phiến thế giới quỷ dị này.

Hắn hoàn toàn không kịp chạy trốn, đã bị hắc động nuốt vào bên trong đường hành lang hư không.

Mặc dù hắn cách rất xa chiến trường của hai vị Đại Đế, thời khắc này cũng bị thương không nhẹ, sau khi bị nuốt vào trong này một hồi thật lâu, mới từ từ lấy lại tinh thần, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi.

Giữa hai vị Đại Đế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ lắm, trước đó tất cả chú ý của hắn đều dồn vào đột phá và tấn thăng, đợi đến lúc phát hiện không đúng thì hết thảy đã thành định cục.

Hồng Trần Đại Đế ra sao? Sống hay chết?

Đoàn Hồng Trần có quan hệ rất sâu xa với Thanh Dương Thần Điện, dù sao Ôn điện chủ Ôn Tử Sam là một tay Đoàn Hồng Trần nuôi lớn, mà bản thân Dương Khai coi như là đệ tử ký danh của Thanh Dương Thần Điện, đương nhiên sẽ quan tâm tới tình huống của lão.

Cho dù không có tầng quan hệ dính líu này, Hồng Trần Đại Đế không để ý tới sống chết của bản thân, mấy vạn năm nay không ngừng tự chém tu vi, cố vào trong Toái Tinh Hải tìm kiếm tung tích Ô Quảng... cách làm hướng tới sinh linh thiên hạ như thế cũng đủ để cho người ta nổi lên lòng tôn kính.

Vừa rồi lực lượng kinh khủng kia, có thể là do vật gì đó tự bạo sinh ra, Dương Khai duy nhất có thể nghĩ tới, chính là Hồng Trần Đại Đế lựa chọn tự bạo, muốn cùng chết với Ô Quảng.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai lập tức ảm đạm, cảm thấy Hồng Trần Đại Đế sợ là thật đã thần hồn đều bị diệt rồi.

Hắn ho ra vài ngụm máu bầm, từ trong nhẫn không gian lấy ra một số đan dược liệu thương, nuốt vào như ăn hạt đậu. Lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, phóng ra thần niệm dò xét tình huống bản thân.

Chuyện xem ra không cần gấp gáp này, bỗng nhiên Dương Khai giật mình hoảng sợ.

Bởi vì ngay lúc hắn vận dụng thần niệm, lại nhận ra có một đôi ánh mắt âm trầm, đang nhìn chằm chằm vào mình, mà ánh mắt kia cũng không phải là đến từ xung quanh, mà là đến từ bên trong thân thể của mình.

Hắn biến sắc, một tay bấm quyết, trong miệng khẽ quát một tiếng: - Ngưng!

Thoáng cái, linh thể thần hồn của hắn đã hiện ra bên trong thức hải.

Trong thức hải, bỗng dưng có nhiều hơn một thân ảnh, đang lẳng lặng đứng ở bên trên nước biển cuồn cuộn kia, thật hăng hái quan sát bốn phía, một bộ dáng rất lấy làm lạ.

Dương Khai nhìn thân ảnh kia, sắc mặt vô cùng khó coi, cắn răng quát: - Ô Quảng!

Nghe tiếng la, thân ảnh kia từ từ quay lại, lộ ra khuôn mặt của người trung niên, hai mắt rạng rỡ có thần, người này tướng mạo không giận mà oai, dường như có một loại uy nghiêm cao quý trời sinh.

Mặc dù Dương Khai chưa từng thấy qua khuôn mặt người này, nhưng liếc mắt một cái nhìn thấu thân phận của lão.

Là Phệ Thiên Đại Đế... Ô Quảng!

Dương Khai lập tức trái tim chìm xuống đáy cốc. Hắn ngay cả Phệ Thiên Đại Đế làm thế nào đột phá phòng ngự thức hải của mình, xông vào chỗ này đều không có phát hiện. Nếu không phải đối phương vốn không có ý ẩn núp, chỉ sợ hắn còn mơ hồ chẳng hay biết gì.

Dương Khai chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, linh hồn run rẩy.

Ô Quảng thời khắc này cũng là linh thể thần hồn, nhưng cường độ của linh thể thần hồn này so với mình còn cứng cỏi hơn, gần như ngưng thành thực chất.

- Tiểu bối, tên tục của bổn tọa đâu phải ngươi có thể hô to gọi nhỏ! Ô Quảng hừ lạnh một tiếng, một lực vô hình bỗng nhiên đánh tới hướng Dương Khai.

Đây hiển nhiên là một đạo lực lượng thần hồn, uy năng cực kỳ khiếp người, Dương Khai biến sắc, vung tay lên, nhấc lên nước biển phía dưới tạo thành một màn phòng hộ ở trước mặt mình.

"Ầm" một tiếng, lực vô hình kia đánh vào trên nước biển, quấy đảo cả thức hải đều nổi lên sóng biển ngập trời, thật lâu không thể ổn định.

Dương Khai sắc mặt tái xanh lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn Ô Quảng, trầm giọng nói: - Ô Quảng, cút ra khỏi nơi này, nếu không đừng trách bổn thiếu đối không khách với lão!

Linh thể thần hồn của Ô Quảng bỗng nhiên xuất hiện ở trong thức hải của mình, điều này làm cho Dương Khai có cảm giác rất bất ổn, tự nhiên không dám để Ô Quảng dừng lại lâu ở trong này. Việc theo dõi một số bí mật của mình thật ra là chuyện nhỏ, chỉ sợ người này ôm cái mục đích gì không thể cho ai biết!

- Không khách sáo với ta ư? Ô Quảng nhìn lướt qua Dương Khai, cười lạnh nói: - Lời này nghe ra thật mới lạ, rất lâu rồi ta chưa từng nghe qua... bất quá nếu bổn tọa đã tới, tự nhiên là không dễ dàng rời đi!

- Lão muốn gì? Dương Khai mắt lạnh nhìn Ô Quảng.

Ô Quảng cười ha hả, nói: - Làm gì biết rõ còn hỏi? Xem tiểu bối ngươi cũng là một người thông minh, mục đích bổn tọa tới đây chẳng lẽ ngươi không biết?

Nghe Ô Quảng như thế nói, sắc mặt Dương Khai càng trở nên vô cùng khó coi, thật là sợ cái gì liền tới cái đó!

Ô Quảng nói tiếp: - Thân thể của bổn tọa đã bị lão thất phu Đoàn Hồng Trần hủy diệt, không có thân thể, cho dù bổn tọa có mạnh mấy đi nữa cũng chỉ là một phương du hồn mà thôi. Thân thể của tiểu bối ngươi không tệ, bổn tọa rất thích, ngoan ngoãn giao cho bổn tọa, bổn tọa có thể mang theo ngươi cùng nhau chứng kiến cái gọi là đỉnh phong của võ đạo!

Dương Khai cắn răng nói: - Lão muốn đoạt xá ta?

Ô Quảng hừ lạnh nói: - Làm gì nói khó nghe như thế, bổn tọa chỉ là cần một cỗ thân thể mà thôi. Nếu ngươi hợp tác, bổn tọa có thể không cắn nuốt thần hồn của ngươi, cho ngươi tiếp tục ở lại trong này. Bất quá nếu ngươi không hợp tác... bổn tọa không ngại cho ngươi biết cái gì gọi là thực lực chênh lệch!

Dương Khai cười lạnh không ngừng: - Trong này là thức hải của ta, ngươi khoác lác như thế thật không biết ngượng sao!?

Ô Quảng ngạc nhiên nhìn hắn một cái, chậm rãi lắc đầu nói: - Ngoan cố không tha!

Sau khi nói xong, Ô Quảng lại không thèm để ý tới Dương Khai nữa, mà là lần nữa quay đầu đánh giá bốn phía, xem xét một lát, lão gật gật đầu nói: - Lực lượng thần hồn của tiểu bối quả thật không tầm thường, không phải Đế Tôn Cảnh bình thường có thể so sánh; hơn nữa lại còn là thần hồn chi hỏa biến dị, ngược lại cũng coi như phù hợp với yêu cầu của bổn tọa! Ngươi có thể tu luyện đến trình độ này, thật sự là khiến người ta bất ngờ mà...

Ô Quảng nói với dáng vẻ đảo khách thành chủ, xoi mói bình luận vô tư, không hề mảy may để ý cảm thụ của Dương Khai là gì. Dương Khai có lòng muốn đánh lén nhưng lại không dám hành động tùy tiện.

Loại lão quái vật sống không biết đã bao nhiêu năm này, thực lực thủ đoạn cũng không thể luận theo lẽ thường, vạn nhất đánh lén không được, thì cục diện càng bị động.

Trong lúc ngắm nhìn, bỗng nhiên ánh mắt Ô Quảng chợt ngưng lại, tập trung ánh mắt nhìn về một hướng, hô nhỏ: - Cái đảo kia...

Ô Quảng kinh ngạc nhìn tiểu đảo bảy màu lơ lửng trong thức hải, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc kinh ngạc, nghiêm túc quan sát cẩn thận hồi lâu, bỗng nhiên thân thể lão chấn động, cả kinh kêu lên: - Ôn Thần Liên! Không ngờ là Ôn Thần Liên!

Dù là Ô Quảng kiến thức rộng rãi, năm đó còn được xưng là người đứng đầu Tinh Giới, thời khắc này cũng không khỏi cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, ánh mắt của lão nóng bỏng nhìn Ôn Thần Liên bảy màu kia, gian khổ nói: - Tiểu bối lại có Ôn Thần Liên!

Dương Khai lạnh lùng nói: - Có gì lạ đâu!

Ô Quảng cười ha hả nói: - Thật không nghĩ tới bổn tọa có thể ở chỗ này gặp được Ôn Thần Liên! Năm đó bổn tọa vì tìm nó đã từng đi tới vô số Tinh Vực, nhưng lại không thu hoạch được gì... Không nghĩ tới hôm nay gặp được: Đúng là đi mòn gót giày không tìm thấy, khi thấy được hoàn toàn không phí chút công phu mà!

- Hừ... Lão vui vẻ như thế làm gì, cũng không phải vật của lão! Dương Khai khinh bỉ nhìn hắn.

- Đợi lát nữa chính là của bổn tọa! Ô Quảng dường như tâm tình thật tốt, cũng không có để ý tới ý chế nhạo của Dương Khai, tham lam nhìn Ôn Thần Liên một hồi, gật gật đầu nói: - Không tệ không tệ! Có Ôn Thần Liên này, bổn tọa càng có thể dung hợp hoàn mỹ với thân thể của ngươi, căn bản không cần lo lắng cắn trả cái gì, và với thời gian, khôi phục đỉnh phong cũng không thành vấn đề! Dường như Ô Quảng đã thấy được vầng hào quang rực sáng sau này, tâm tình thật tốt. Trong lúc nói chuyện, lão lần nữa quay đầu quan sát bốn phía, đợi đến khi nhìn thấy ánh sao đầy trời kia, lão không khỏi nhướn mày, ngoài ý muốn nói: - Tiểu bối, không nghĩ tới đồ vật của ngươi đúng là không ít nha!

Dương Khai vừa động trong lòng, mở miệng nói: - Lão nhận biết thứ này?

Hắn chỉ, tự nhiên là sao đầy trời, là Tinh Đồ kia. Tinh Đồ này là rất lâu trước đây Dương Khai thu được, mỗi một tinh tú trong đó, đều tương ứng với tinh tú trong Hằng La Tinh Vực.

Năm đó lúc Dương Khai xông xáo trong Hằng La Tinh Vực, chính là lợi dụng Tinh Đồ trên bầu trời thức hải này để phân biệt phương hướng và đường đi, nếu không thì Tinh Vực rộng lớn như vậy, không có Tinh Đồ chỉ dẫn khẳng định hắn sẽ lạc đường.

Chỉ là trước nay hắn vẫn không có hiểu rõ, Tinh Đồ này rốt cuộc là vật gì, vì cái gì có thể đối ứng với cả Tinh Vực.

Thời khắc này nghe Ô Quảng nói như thế, Dương Khai không khỏi nổi lên lòng muốn tìm hiểu.

Ô Quảng nhìn hắn cười tủm tỉm, ý vị sâu sắc nói:

- Ngươi hẳn là từ trong Tinh Vực ở vị diện phía dưới đi tới Tinh Giới phải không?

Dương Khai cau mày nói: - Không sai!

Chuyện này thật ra cũng không có gì phải giấu, cho nên hắn sảng khoái thừa nhận...