Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2520: Long Cốt Hoang Dã



Cổ Tư quan sát vẻ mặt đoán theo lời nói, mơ hồ ý thức được điều gì, nuốt nước miếng một cái nói: - Vị thiếu gia này, có một chuyện Cổ mỗ không biết có nên nói hay không?

- Nếu là vô dụng thì không cần nói! Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn.

Cổ Tư nói: - Nửa tháng trước, Cứ Thiên Thanh trưởng lão tới tìm thành chủ đại nhân, ngày hôm sau thành chủ đại nhân rời khỏi Khôn Nguyên Thành!

- Cứ Thiên Thanh? Dương Khai nhướn mày hỏi: - Đó là người phương nào?

Cổ Tư đáp: - Hắn là một trong mười vị trưởng lão Đế Tôn Cảnh của Phạm Thiên Thánh Địa, từ trước đến nay quan hệ cá nhân rất thân mật với thành chủ đại nhân!

- Phạm Thiên Thánh Địa ư? Dương Khai không khỏi có chút bất ngờ.

Phạm Thiên Thánh Địa, hắn đương nhiên biết, chính là một trong mấy tông môn đứng đầu Đông Vực. Nếu nói về địa vị, vị trí không sai biệt lắm so với Thanh Dương Thần Điện ở Nam Vực.

Hắn ở trong Toái Tinh Hải gặp hai vị Thánh tử Trường Hiền, Trường Hạo chính là xuất thân từ Phạm Thiên Thánh Địa, tu vi tư chất quả thật không tầm thường, nếu không phải vận may không đủ đụng phải mình, thì trong hành trình Toái Tinh Hải lần này, hai người đó có khả năng rất lớn tấn thăng đến Đế Tôn.

Mà Cứ Thiên Thanh kia chính là một trong mười vị trưởng lão Đế Tôn cảnh của Phạm Thiên Thánh Địa, như thế xem ra, Phạm Thiên Thánh Địa quả thực không hổ uy danh là tông môn đứng đầu, thực lực tổng hợp còn xếp trên Thanh Dương Thần Điện đây.

- Cứ Thiên Thanh cụ thể là tu vi gì? Dương Khai mơ hồ cảm giác, Cứ Thiên Thanh hẳn phải có quan hệ rất lớn với chuyện của Cao Tuyết Đình.

- Cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh! Cổ Tư đều đã nói đến mức này, tự nhiên sẽ không có che giấu cái gì, có sao nói vậy có hai nói hai, chỉ muốn sớm một chút rời xa nơi này. Xem theo thực lực của Dương Khai trước đó bóp vỡ vụn bí bảo cái khiên cấp Đạo Nguyên thượng phẩm kia, thì hắn muốn giết mình chỉ cần tùy tiện động một ngón tay là đủ!

Cổ Tư quả thực không cho rằng thân thể của mình có thể chắc chắn bằng cái khiên kia!

Dương Khai gật gật đầu, dựng lên một ngón tay, nói: - Một vấn đề cuối cùng, ngươi có biết Cứ Thiên Thanh hoặc là Tổ Hoằng, giờ này ở chỗ nào không?

Cổ Tư lau mồ hôi lạnh trên trán, bất an nói: - Điều này ta thật không biết!

Tia sáng lạnh trong mắt Dương Khai lập tức trở nên nguy hiểm hơn lên.

Cổ Tư cả kinh thất sắc, vội nói vẻ mặt như đưa đám: - Thành chủ đại nhân trước khi rời đi cũng không hề nói cho ta biết điều gì, ta quả thật không biết! Dừng một chút, hắn sợ hãi nói tiếp: - Bất quá nếu như thiếu gia nhất định muốn biết, tiểu nhân thật ra có thể giúp ngài tra xét một chút...

- Tra xét? Dương Khai hừ lạnh một tiếng:

- Không phải ngươi nói trước khi Tổ Hoằng rời đi đều không hề nói gì với ngươi sao? Ngươi dựa vào đâu tra xét?

Cổ Tư run lập cập, nói: - Tiểu nhân có thể đi nói gần nói xa với thiếu thành chủ hoặc là thành chủ phu nhân. Hai người họ nói không chừng biết chút ít điều gì... Đích thực không được, tiểu nhân còn có thể sai người hỏi mấy đệ tử của Cứ trưởng lão kia. Thật không dám giấu giếm, tiểu nhân quan hệ cá nhân cùng mấy đệ tử của Cứ trưởng lão cũng không tệ, có lẽ bọn họ biết giờ này Cứ trưởng lão đang ở đâu!

- Bao lâu?

Dương Khai mặt lạnh hỏi.

- Hai canh giờ... Không không, một canh giờ như vậy đủ rồi!

Dương Khai lập tức miệng cười tươi, nói: - Vậy làm phiền Cổ đại nhân, đi nhanh về nhanh, ta ở chỗ này chờ ngươi đấy!

Cổ Tư lập tức vọt ra ngoài, ngựa không ngừng vó phóng vọt đi, giống như phía sau có thứ gì đó đuổi theo hắn.

Bất quá hắn vừa mới động bước chân, Dương Khai liền thuận tay đánh một cái ấn ký trên người hắn.

Cổ Tư biến sắc, quay nhìn Dương Khai kinh hãi muốn chết, chỉ cảm thấy chỗ bị đánh trúng kia giống như bị lửa thiêu đốt, đau đớn khó chịu.

- Đừng khẩn trương! Đây chỉ là một chiêu bí thuật của bổn thiếu, tên gọi là Thác Cốt Phân Cân Ấn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với ngươi... Dương Khai nói với theo, nét mặt cười tươi, cả người lẫn vật vô hại.

- Vậy thời gian dài thì sao... Cổ Tư run giọng hỏi.

- Nếu trong vòng 12 canh giờ không có thủ pháp giải ấn độc môn của bổn thiếu, thì sẽ xương cốt gãy lìa, kinh mạch đứt từng khúc, sống không bằng chết! Nói đến câu cuối cùng, thanh âm của Dương Khai chợt lạnh xuống, phảng phất như gió từ Cửu U Luyện Ngục thổi tới, khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Cổ Tư lập tức mặt xám như tro tàn, nhưng người ta quả đấm lớn hơn mình, hắn cũng không dám lỗ mãng, biến sắc mặt một trận, giậm chân một cái, nhanh như điện chớp phóng đi khỏi nơi này.

Dương Khai gọi điếm tiểu nhị trà lâu, bảo hắn mang lên một bình trà mới, thản nhiên thưởng thức.

Còn chưa tới một giờ, trước sau chỉ trong thời gian một nén nhang, Cổ Tư đã quay trở lại.

- Nhanh vậy? Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn, khen: - Cổ đại nhân quả nhiên năng lực xuất chúng mà! Làm công tác tình báo này nhanh chóng như thế, nhất định là trợ thủ đắc lực của thành chủ đại nhân đây!

Cổ Tư cười nịnh nọt, nói:

- Vận may mà thôi, vừa lúc trước khi thành chủ đại nhân rời đi, đã tiết lộ một chút tin tức với thành chủ phu nhân, cho nên rất dễ dàng tìm hiểu được!

- Tin tức từ thành chủ phu nhân bên kia ngươi đều có thể tìm hiểu được... Chậc chậc... Trên đầu thành chủ nhà các ngươi... có phải có mọc sừng hay không a? Dương Khai nhìn hắn nói với vẻ mặt cổ quái.

Cổ Tư biến sắc, nói: - Thiếu gia nhất thiết không thể nói đùa! Cổ mỗ cũng chỉ tìm hiểu tin tức từ trong miệng tỳ nữ hầu hạ thành chủ phu nhân, mà không phải như ngài nghĩ đâu!

- Được rồi! Dương Khai lười biếng đáp, chợt nghiêm mặt nói: - Nói cho ta đáp án ta muốn biết đi!

Cổ Tư vội đáp: - Thành chủ đại nhân nói muốn đi Long Cốt Hoang Dã một chuyến, cụ thể đi nơi nào cũng không biết!

- Long Cốt Hoang Dã! Dương Khai trong mắt lóe sáng một cái.

Cổ Tư nói: - Đây là cực hạn của Cổ mỗ, tin tức nhiều hơn nữa hoàn toàn không có khả năng tìm hiểu được... Vị thiếu gia này, ngài xem...

Dương Khai gật đầu, đứng lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: - Hiểu rồi! Chúng ta từ biệt tại đây đi!

Dứt lời, thân hình hắn nhoáng một cái, ngay sau đó biến mất bóng dáng.

Cổ Tư biến sắc, vội vàng nói: - Vậy còn Thác Cốt Phân Cân Ấn kia...

Thế nhưng đâu còn có bóng dáng Dương Khai, trong lúc nhất thời hắn cấp bách đến độ như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng mắng lớn Dương Khai không giữ lời hứa, qua sông đoạn cầu, quả thực vô sỉ tột cùng!

Nhưng rất nhanh, hắn liền nhận ra có điều không đúng, bởi vì cảm giác lửa đốt nóng bỏng kia lại rất nhanh biến mất không thấy, hắn dùng thần niệm dò xét một phen, thân thể mình hoàn hảo không có khác thường chút nào.

Lúc này hắn mới biết, vừa rồi Dương Khai vỗ vỗ vai của hắn, hẳn là đã hóa giải ấn ký kia.

Trong lòng hắn vui mừng, lại không khỏi sợ run cả người, vội vàng lặng yên không một tiếng động tới sát nơi cửa thành, chuẩn bị lập tức rời xa Khôn Nguyên Thành này.

Hôm nay hắn tiết lộ nhiều tin tình báo cho Dương Khai như vậy, không quản cuối cùng kết quả như thế nào, hắn cũng không thể tiếp tục ở lại Khôn Nguyên Thành. Nếu thành chủ đại nhân bình yên trở về, khẳng định sẽ truy xét trên đầu của hắn, đến lúc đó tội tiết lộ bí mật cũng không phải hắn có thể gánh chịu.

Mà dù thành chủ đại nhân không có trở về, có trời mới biết Dương Khai có còn tìm tới hắn phiền toái tiếp hay không? Cho nên kế sách hiện nay, chính là chạy đi càng xa càng tốt, tốt nhất là trốn ra khỏi Đông Vực, đi tới đại vực khác...

- - - - - - - - - - - -

Ngoài thành, Dương Khai rất dễ dàng liền tìm được hai người Trương Nhược Tích, Lục Văn. Sau khi gọi hai người lên mộc thuyền của mình, Dương Khai mới hỏi Lục Văn tìm hiểu tin tức: - Vị trí Long Cốt Hoang Dã ở đâu?

Lục Văn chỉ về một hướng nói: - Bên này, đại khái cần lộ trình hai ngày!

Dừng một chút, nàng cả kinh nói: - Cao trưởng lão ở trong Long Cốt Hoang Dã ư?

- Có khả năng rất lớn! Dương Khai trầm giọng đáp: - Nhưng cụ thể ở nơi nào thì không rõ lắm, địa phương quỷ quái đó có rộng lớn không?

- Lớn, rất rộng lớn! Lục Văn gật đầu nói: - Nghe đồn nơi đó là một mảnh chiến trường cổ, chết rất nhiều người, có âm sát khí vô cùng nồng đậm. Có không ít võ giả đều thích lịch lãm thăm dò ở trong đó, người có vận khí tốt, có thể từ bên trong tìm được một vài bảo vật niên đại vô cùng cổ xưa, phát tài lớn! Nhất là ở chỗ trung tâm, âm sát khí giống như thực chất vậy... dù là Đế Tôn Cảnh đều không dám tùy tiện tới gần. Nghe đồn nơi đó còn có thi cốt của Long tộc, cho nên mới được mọi người xưng là Long Cốt Hoang Dã!

- A? Dương Khai không khỏi nhướn mày, nói: - Vậy chúng ta đây đi tới chỗ trung tâm nhìn tình huống một chút xem!

Mộc thuyền tốc độ cực nhanh, nó vốn là một kiện bí bảo phi hành cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, cộng thêm thần thông không gian của Dương Khai, quả thực giống như nhảy vượt trong không gian, thời gian nháy mắt một cái là hơn trăm dặm.

Mới bắt đầu Lục Văn còn không có phát hiện điều khác thường này, đợi sau khi ổn định tinh thần mới phát hiện tốc độ này có điều không đúng... không khỏi kinh hãi trong lòng, càng thêm tràn đầy lòng tin đối với Dương Khai.

Thời gian trước sau không quá nửa ngày, Dương Khai đã đến Long Cốt Hoang Dã. Chỉ thấy khu vực tử khí hoang vắng phía dưới kia, không biết kéo dài bao nhiêu dặm, có một số âm khí kỳ lạ giống như gió lốc đảo quanh tại chỗ, khi phát hiện khí tức sinh linh tới gần, lại "rào rào" tụ lại vây quanh.

Nơi này chỉ là ven ngoài Long Cốt Hoang Dã, âm sát khí cũng rất yếu nhược, còn chưa tới gần đám người Dương Khai đã bị quăng bắn đi rất xa.

Dương Khai cũng không có ý dây dưa với những âm khí này, một mặt xông vào bên trong, một mặt phóng ra thần niệm như nước biển, thẩm thấu đến mỗi một góc hắn có thể dò xét đến.

Hắn không biết Cao Tuyết Đình rốt cuộc có ở trong Long Cốt Hoang Dã này hay không, nhưng giờ này đây là đầu mối duy nhất hắn có thể dò xét, chỉ có thể một đường đi tới.

Nửa ngày sau, Dương Khai đã vào sâu bên trong Long Cốt Hoang Dã.

Trên đường đi tới, Dương Khai phát hiện nơi này đúng là địa phương tốt cho võ giả lịch lãm tu luyện, nếu hắn còn là Đạo Nguyên Cảnh, thật ra nơi này cũng có thể xem là một chỗ lịch lãm tốt... nhưng giờ này hắn đã tấn thăng Đế Tôn, ở chỗ này tu luyện cũng không có ý nghĩa gì.

Phút chốc, dường như Dương Khai có điều phát hiện, đưa mắt nhìn về một phương hướng.

Hắn nhìn thấy bên kia có mấy võ giả thực lực không tệ đứng ở nơi đó, đề phòng bốn phía, với bộ dáng người lạ chớ tới gần. Không chỉ như thế, chỗ không gian bên đó dường như có điều không thích hợp.

Điều này không khỏi làm cho Dương Khai nổi lên lòng nghi ngờ, liền điều khiển mộc thuyền vọt tới.

- Người nào! Còn không đợi Dương Khai đến gần, bên kia liền truyền đến một tiếng quát lớn.

- Người kia dừng bước, còn dám tới gần, thì đừng trách chúng ta không khách sáo với ngươi! Lại truyền ra thanh âm của người khác, chứa đầy ý uy hiếp.

Dương Khai làm sao quan tâm điều đó, mộc thuyền đấu đá lung tung một trận, rồi thoáng cái vọt tới cách không xa trước mặt mấy người kia.

- Càn rỡ!

- Muốn chết!

Vài tiếng quát lớn truyền tới, ngay sau đó toát ra vài quầng sáng của bí thuật, từng luồng lực lượng hung mãnh đánh ập tới hướng mộc thuyền.

Lục Văn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gần như đứng không vững,

Nhưng Trương Nhược Tích ngược lại đứng ở phía sau Dương Khai mặt không hề đổi sắc, làm như không thấy mấy đạo công kích kia.

"Rầm rầm rầm..." Truyền ra mấy tiếng nổ vang, cũng không có dư lực phản chấn như trong tưởng tượng của mọi người, ngược lại ở chỗ đối diện mộc thuyền, mấy người ra tay kia hô to gọi nhỏ một trận, dường như gặp phải tập kích gì... ngay sau đó, vang lên tiếng kêu rên, cũng có người ngã nhào xuống đất.

Lục Văn trợn to mắt nhìn, nhưng bất kể như thế nào nàng cũng không thấy rõ rốt cuộc Dương Khai ra tay ra chân như thế nào...