Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2654: Giấu giếm ta thật là khổ



Cả Bắc Vực, có một nửa địa phương đều là băng tuyết, nhưng cũng không phải là toàn bộ. Có điều công pháp truyền thừa của Băng Tâm Cốc chính là băng hệ, nên năm xưa khi Băng Vân sáng lập ra Băng Tâm Cốc, dĩ nhiên là lựa chọn đóng đô ở nơi giá lạnh này.

Tuy Tiểu Linh nhi đã bắt đầu tu luyện, nhưng nó còn quá nhỏ, thực lực thấp kém, nên cảm thấy lạnh là bình thường.

- Dương công tử… Ban lão ở bên cạnh thấp thỏm lo âu nới: - Tiểu nha đầu thật sự có thể bái nhập Băng Tâm Cốc sao?

Tuy rằng lão đã nhận ra, quan hệ giữa Dương Khai và Băng Tâm Cốc không bình thường, nếu không cũng sẽ không truyền tống tới thẳng cốc của người ta như vậy. Nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của Tiểu Linh nhi, nên lão cũng có chút “quan tâm quá sẽ bị loạn”.

- Yên tâm đi, việc bái nhập Băng Tâm Cốc tuyệt đối không thành vấn đề, tuy nhiên thành tựu sau này đạt tới mức nào, thì phải dựa vào sự cố gắng và cơ duyên của Tiểu Linh nhi. Dương Khai khẽ mỉm cười.

- Không cần đạt được đại thành tựu, chỉ cần tiểu nha đầu cả đời bình an là tốt rồi.

Ban lão thốt ra lời từ đáy lòng, sau khi được Dương Khai khẳng định chắc chắn, lão cũng cảm thấy mừng rỡ.

Trước kia ở cái nơi long xà hỗn tạp, loại người nào cũng có như Hoang Thành, mỗi một lần dẫn đường cho người ta vào Cổ Địa, Ban lão đều nơm nớp lo lắng cho an nguy của tiểu nha đầu, nhưng nếu không dẫn đường, thì hai ông cháu sẽ không có chỗ dung thân ở nơi đó.

Giờ thì tốt rồi, chỉ cần tiểu nha đầu có thể bái nhập Băng Tâm Cốc, lão sẽ không bao giờ … phải nơm nớp lo sợ mỗi ngày nữa.

- Cách Băng Tâm Cốc không xa chính là Băng Luân Thành, đó cũng là sản nghiệp của Băng Tâm Cốc…

Dù sao cũng đang đợi chiến sự chấm dứt, nên Dương Khai liền quay sang nói chuyện phiếm cùng Ban lão, nói cho lão biết tình hình phía Băng Tâm Cốc. Sau khi biết được Băng Tâm Cốc cách Băng Luân Thành không xa nữa, lão lại an tâm hơn không ít.

Bởi vì sau này Tiểu Linh nhi muốn gặp lão hoặc ngược lại, cũng sẽ không khó khăn gì, chỉ cần lão có thể kiếm được việc gì đó duy trì cuộc sống ở Băng Luân Thành là xong, về phần Tiểu Linh nhi lão không còn cần phải lo lắng nữa.

Khi hai người đang nói chuyện phiếm, động tĩnh bên ngoài cũng càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng không nghe được bất kỳ tiếng đánh nhau nào nữa, chỉ có hàng loạt tiếng hoan hô của nữ nhân truyền ra khắp nơi.

Rõ ràng là phía Băng Tâm Cốc đã thu được toàn thắng, cho nên các đệ tử Băng Tâm Cốc mới mừng rỡ như vậy.

Bảy ngàn địch với 100 ngàn, không ngờ cuối cùng lại giành được thắng lợi, đây quả thực là kỳ tích.

Sụt sụt sụt…

Bỗng nhiên hàng loạt âm thanh lạ từ bốn phương tám hướng truyền đến, ngay sau đó, từng mảng con vật tựa như con sâu hội tụ thành từng đám mây đen từ khắp nơi trong Băng Tâm Cốc vọt về phía tiểu đảo trong hồ băng.

Dương Khai thấy vậy, không chút bất ngờ lấy ra Nô Trùng Trạc, thu những con Phệ Hồn Ma Trùng vào trong vòng tay.

Trận chiến hôm nay, công lao của đám Phệ Hồn Ma Trùng cũng không nhỏ. Khi Dương Khai quay trở lại Băng Tâm Cốc đã phóng thích toàn bộ Phệ Hồn Ma Trùng ra ngoài, truyền lệnh cho chúng tiêu diệt quân địch.

Với thực lực hiện tại của Phệ Hồn Ma Trùng, mặc dù không thể giúp được Dương Khai trong các trận chiến đỉnh cao, nhưng đối với loại giết chóc trong phạm vi lớn lại rất thuận buồm xuôi gió.

Không có Đế Tôn Cảnh trấn giữ, 100 ngàn đại quân căn bản không ai có thể ngăn cản bước chân giết chóc của Phệ Hồn Ma Trùng, nơi nào có đám mây trùng đi qua, nơi đó đại quân Vấn Tình Tông ngã xuống như rạ.

Giết chóc đã có Phệ Hồn Ma Trùng, còn phòng thủ thì có Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, hơn nữa Đế Tôn Cảnh của Băng Tâm Cốc và ba vị Yêu Vương đều đồng thời ra tay, thắng lợi của Băng Tâm Cốc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Dương thiếu, Dương thiếu…

Đúng lúc này, từ cách đó không xa chợt truyền đến tiếng gọi.

- Dương công tử, có người đang tìm ngươi kìa. Ban lão nhìn về hướng đó nói.

- Không cần để ý tới hắn. Dương Khai bĩu môi, tiếp tục nói chuyện với Ban lão.

Ban lão nhìn mặt đoán lòng, tuy không biết vì sao Dương Khai không muốn gặp người kia, nhưng lão cũng thức thời không hỏi nhiều.

Một lát sau, Nam Môn Đại Quân cuối cùng cũng thấy được Dương Khai, lập tức mừng rỡ chạy tới, ôm quyền nói: - Dương thiếu, thì ra ngươi đang ở đây a.

Cũng nhờ có Dương Khai trên đường đi tới tiện tay giết một số địch nhân, khiến không ít nữ đệ tử Băng Tâm Cốc phát hiện ra dấu vết của hắn, nếu không chỉ sợ Nam Môn Đại Quân vẫn còn chưa tìm được Dương Khai. Nam Môn Đại Quân đã phải hỏi thăm không ít người, cuối cùng mới lần ra dấu vết. Lúc này vừa thấy được Dương Khai, hắn lập tức vô cùng mừng rỡ.

Nơi này ban đầu chính là Băng Hồ Cấm Địa, là một nơi ẩn nấp, người bình thường không thể phát hiện ra.

Thái độ khó chịu trước đó của Nam Môn Đại Quân đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ cung kính, cười nịnh không dứt, khiến người không rõ chân tướng thấy được, còn tưởng rằng tên này là hạng người nịnh hót, chuyên gia vuốt mông ngựa, nào còn chút phong phạm đại sư chứ, hình tượng sụp đổ quả thật là thê thảm.

- Dương thiếu, ngươi giấu giếm ta thật là khổ mà, sớm biết trận pháp kia là do Dương thiếu bày ra, thì cần gì tại hạ phải phiền toái đến Băng Vân tiền bối nữa chứ. Ngoài mặt Nam Môn Đại Quân đang cười thật tươi, nhưng thật ra trong lòng hắn đang khổ không chịu được, nhấm nháp đủ loại dư vị đắng ngọt mặn chua cay, quả thực chính là ngũ vị tạp trần mà.

Vừa rồi sau khi tách khỏi Dương Khai, hắn liền đi tìm Băng Vân, muốn tìm hiểu chuyện Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, tuy nhiên khi đó Băng Vân đang chỉ huy giết địch, nên hắn cũng không tiện quấy rầy, mãi đến sau khi mọi chuyện đã định, hắn mới dám tiến lên hỏi thăm.

Khi vỡ lẽ ra, lập tức Nam Môn Đại Quân sợ tới ngây người.

Nguyên lai Huyền Vũ Thất Tiệt Trận của Băng Tâm Cốc không ngờ chính là do Dương Khai truyền thụ xuống cách đây hơn một tháng, căn bản không phải là trận pháp vốn có của Băng Tâm Cốc. Băng Vân đã nói rõ với Nam Môn Đại Quân, vấn đề liên quan đến trận pháp cũng không tiện trao đổi với hắn, nếu hắn muốn biết cụ thể, chỉ có thể đi hỏi Dương Khai.

Nam Môn Đại Quân lập tức trợn tròn mắt.

Ý thức được trước câu nói sau cùng của Dương Khai trước khi chia tay, rốt cuộc là có ý gì.

Lúc đó hắn còn bĩu môi xem thường, bỏ mặc ngoài tai, thì ra người ta đã sớm đào một cái hố to, chờ hắn nhảy xuống.

Trong lúc nhất thời, Nam Môn Đại Quân vừa giận lại vừa hối hận, dù gì hắn cũng là trận pháp đại sư, tuy không có bối cảnh lớn làm chỗ dựa, nhưng cũng là tồn tại được người người kính ngưỡng. Ngay cả những môn chủ của những tông môn có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh, khi gặp hắn cũng tỏ ra cung kính có thừa, dù sao tông môn nào mà không cần đại trận hộ tông, không phải bố trí trận pháp chứ?

Lúc này, nếu vì một cái trận pháp mà lại phải cúi đầu cầu xin Dương Khai, vậy không phải là tự mình làm mất mặt mình sao chứ? Ở trong Man Hoang Cổ Địa, hắn đã bị nếm mùi một lần rồi, giờ lại thêm một lần nữa chẳng phải là “đã bị đánh má trái còn chủ động giơ má phải ra” hay sao?

“Sao mình lại có thể đê tiện như vậy chứ”! Nam Môn Đại Quân cũng cảm thấy xem thường chính bản thân mình.

Nghĩ trái nghĩ phải, quả thực không tìm ra biện pháp nào, cho dù là tự rước lấy nhục, hắn cũng không thể kiềm chế được sức cám dỗ của kỳ trân tuyệt thế kia. Hắn thầm tính toán, không quản lần này Dương Khai hành hạ mình ra sao, cho dù có bị đánh rớt răng cũng phải nuốt ngược vào trong bụng, nhất định phải xin hắn bố trí ra Huyền Vũ Thất Tiệt Trận để mình học lén một chút.

- Làm gì như thể chúng ta thân thiết lắm vậy? Dương Khai liếc nhìn hắn, không nóng không lạnh nói.

Nam Môn Đại Quân cười khan, nói: - Trước lạ sau quen, chúng ta đã biết nhau trước, cùng giúp đỡ lẫn nhau nha?

- Không cần. Dương Khai ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Nam Môn đại sư vang danh Tinh Giới, là trận pháp Tông sư, bổn thiếu chỉ là một thảo dân nhỏ bé, không dám trèo cao.

Nam Môn Đại Quân tỏ ra khổ sở, nói: - Dương thiếu quá lời rồi, tại hạ chỉ biết một chút về trận pháp chi đạo mà thôi, nào dám xưng là Tông sư gì chứ, xin Dương thiếu đừng thổi phồng quá, ta không gánh được.

Đổi thành người khác khen ngợi mình như vậy, hắn sớm đã không khách khí tiếp nhận rồi, nhưng ở trước mặt Dương Khai, quả thực hắn không dám lên mặt.

“Há miệng mắc quai”, tài nghệ trận pháp của hắn còn không bằng Dương Khai, chỉ có thể cúi mình.

Dương Khai không để ý tới hắn, chỉ quay sang nói chuyện phiếm với Ban lão.

Tuy Ban lão không hiểu gì, nhưng cũng biết tên Nam Môn đại sư đang cầu cạnh Dương Khai, nên lão cũng không dám quản tới, chỉ làm như không biết, trò chuyện với Dương Khai.

Thấy Dương Khai lạnh nhạt như vậy, Nam Môn Đại Quân không khỏi tự ái, nhưng hắn cũng chỉ biết nuốt giận, kiên trì đứng cạnh cười bồi, hy vọng Dương Khai có thể hồi tâm chuyển ý.

Một lúc sau, Nam Môn Đại Quân chợt đảo mắt, cúi xuống nhìn Tiểu Linh, hòa ái nói: - Tiểu cô nương tên gì vậy?

Tiểu Linh nhi nhìn hắn cười giòn tan, không nói gì.

Nam Môn Đại Quân mỉm cười, nói: - Tiểu nha đầu thật là thông minh đáng yêu, ánh mắt ngây thơ trong sáng, gặp mặt tức là duyên, tới tới tới, bổn tọa tặng ngươi một món quà nhỏ.

Nói rồi, trên tay Nam Môn Đại Quân bỗng nhiên hiện ra một vật, nhìn qua như thể một chiếc vòng cổ làm bằng ngọc vậy, nó được thiết kế theo phong cách cổ xưa, cũng không biết được làm từ chất liệu gì.

Nam Môn Đại Quân lấy ra chiếc vòng cổ, không nói lời gì, gắn lên cổ Tiểu Linh nhi.

Dương Khai liếc nhìn, lập tức nhướng mày.

Ban lão thì tỏ ra thất kinh, nói: - Không nên đâu đại sư, vật quý trọng như vậy, tiểu nha đầu sao có thể nhận được chứ.

Tuy rằng lão không nhận ra vòng ngọc kia là thứ gì, nhưng cũng biết thứ này tuyệt đối không tầm thường.

Nam Môn Đại Quân cười ha hả, nói: - Lão trượng quá lời rồi, nếu lão trượng và Dương Khai đã gặp tại hạ, đó chính bằng hữu ah, lần đầu gặp mặt, không kịp chuẩn bị thứ gì, xin tặng một lễ vật nhỏ cho vãn bối, không đủ thể hiện kính ý!

Ban lão há hốc miệng, cũng không biết phải từ chối như thế nào, chỉ có thể đưa ánh mắt trưng cầu nhìn Dương Khai.

Người ta mới gặp qua mình không lâu, không lý nào lại tự dưng tặng đồ cho Tiểu Linh nhi, đây chỉ là vì muốn lấy lòng Dương Khai mà thôi, nên lão cũng chỉ biết nhìn xem Dương Khai xử lý như thế nào mà thôi.

- Nam Môn đại sư ra tay thật là hào phóng, một cái trận bài như vậy, nói tặng là tặng ngay. Dương Khai thản nhiên nói.

Ánh mắt Nam Môn Đại Quân sáng lên, nói: - Dương thiếu đã nhận ra rồi sao?

Hắn còn sợ Dương Khai không biết thứ này quý giá như thế nào, đang muốn giải thích vài câu, không ngờ bản thân lại coi thường nhãn lực của Dương Khai.

- Cái gì, trận bài sao? Ban lão thất kinh, tỏ vẻ sợ hãi nói.

Nếu thật sự là trận bài, vậy thì lễ vật này cũng quá nặng đi.

Bên trong mỗi một cái trận bài sẽ phong ấn một trận pháp, lúc đối địch, chỉ cần phóng ra trận bài, sẽ có thể dễ dàng bày ra đại trận. Sở dĩ Ban lão có thể biết được tác dụng của trận bài, chính là vì lão đã ở trong Man Hoang Cổ Địa thời gian không ngắn, tiếp xúc với không ít người, nên kiến thức cũng không quá kém.

- Không có gì, không có gì, tại hạ chỉ nhân lúc rảnh rỗi luyện chế ra mà thôi, giữ lại cũng vô dụng, mong lão trượng chớ từ chối. Nam Môn Đại Quân cười ha ha, nói.

Dương Khai không nói gì, chỉ sờ sờ trận bài kia một chút, rồi gật gật đầu nói: - Cũng không tệ, Đạo Nguyên tam tầng cảnh bị vây hãm cũng phải gặp khó khăn, dưới tam tầng cảnh, lọt vào trận này ắt tử vong!

Đến lượt Nam Môn Đại Quân giật mình, kinh ngạc nói: - Dương thiếu thật là tinh mắt!

Ban lão ở bên cạnh nghe vậy liền hít sâu một hơi, thất thanh nói: - Dưới tam tầng cảnh, lọt vào trận pháp này ắt mất mạng sao?

–––-oOo–––-