Xung quanh nhà gỗ san sát, nam nhân đều rất to khỏe, Dương Khai nhìn thoáng ra xa, chỉthấy hàng rào dựng bằng gỗ tròn và đá, nơi này hẳn là thôn xóm, hơn nữa còn là thôn xómcổ xưa rất nguyên thủy.Những tiếng thú rống làm người ta sợ hãi, truyền ra từ bên kia hàng rào.
Trên tường rào,không ít thôn dân đứng bên trên, ôm đá ném xuống, hay cầm cung tên bắn xuống.
Chiến hỏatán loạn, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, làm người ta muốn buồn nôn.Bỗng nhiên, ánh mắt Dương Khai co rút.
Chỉ thấy ở trên một chỗ hàng rào, một con báohình thể dài đến ba trượng xông lên như gió, há miệng máu cắn vào đầu một thôn dân, tuyrằng thôn dân kia cũng to khỏe vô cùng, ra sức giãy giụa, nhưng lại không địch nổi nó? Chỉgiãy giụa mộtchút, đã bị con báo cắn rơi đầu, máu dưới cổ phun cao như suối phun, toát ra màu sắc chóimắt trước ánh mặt trời nóng rát.Thôn dân quanh tường rào vừa sợ vừa giận, vội rống lên xông về phía con báo, cùng lúcmười mấy mũi tên nhọn bắn tới, cắm lên người con báo.
Bị đau, con báo gầm lên, chânkhông vững, bị một thôn dân đánh văng khỏi hàng rào, mà bản thân thôn dân đó cũng ngãxuống, kết cục không cần phải nói.
Biến cố này, làm cho phòng ngự hàng rào bị khuyết mộtgóc, thôn dân khác đều luống cuống, không ngừng rống lên.
– Nhanh nhanh nhanh!A Hổ kéo Dương Khai một đường chạy thẳng đến dưới tường, tay dùng sức ném DươngKhai lên hàng rào, hô với một cô gái khỏe mạnh đứng trên tường:– A Hoa, giao A Ngưu cho ngươi.Nữ nhân A Hoa kia nghe vậy liếc A Ngưu, chân mày rậm nhíu lại, có chút chán ghét, đangmuốn nói, đã thấy A Hổ xông tới cửa chính.
– Thôi, có còn đỡ hơn không.
A Hoa bực bội thì thầm, đưa tay với Dương Khai, nói khôngđầu đuôi:
– Tên!Dương Khai ngẩng ra, nói thật, từ khi đi vào bí cảnh tới giờ, Dương Khai vẫn còn mơ màng,căn bản không hồi thần được, biến cố hoa cả mắt làm hắn không thể hiểu rõ thế cục hiện tại.Hắn chỉ biết tự dưng mình xuất hiện ở thôn xóm nguyên thủy cổ xưa này, tự dưng có cái tênA Ngưu, tự dưng bị cuốn vào trong đại chiến giữa người và thú.Hắn cũng xông pha không ít bí cảnh, nhưng chưa bao giờ tình thế lại phức tạp như thế này.Hắn mơ hồ cảm thấy không thể coi thường bí cảnh này, âm thầm quyết định phải tập trungtinh thần đối phó, có lẽ sẽ có được thu hoạch không tưởng.
Còn những thôn dân này có phảiảo giáchay gì khác, vậy hắn không quan tâm.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện đến cuốicùng cũng phải có cách.– Tên! Ngươi điếc hả? Nhìn Dương Khai còn đang ngẩn ngơ, nữ nhân A Hoa kia không khỏirống lên, mắt cũng đỏ sẫm như A Hổ, tràn đầy tơ máu, tâm tình hận thù giận dữ như ngưngkết thành thực chất.Căm thù này không phải nhắm vào Dương Khai, mà là nhìn rất nhiều thôn dân chết dướimiệng thú, chết mất xác, bản thân mình lại bất lực báo thù.
Bị nàng rống một cái, DươngKhai mới tỉnh lại, vội nhìn xung quanh, thấy dưới chân có tên gỗ chẻ bằng gỗ gì đó, mỗi mộtcây dài chừng một trượng, to bằng cánh tay trẻ con, nhìn rất khiếp người.
Cầm lên, DươngKhai kinh ngạc, bởi vì tên gỗ này rất nặng nề, không kém gì tên rèn bằng tinh thiết.Thật khó tưởng tượng, người thường không có nguyên khí làm sao khống chế được.
– Nhiệm vụ của ngươi là đưa tên vào tay ta! A Hoa nghiêm nghị nhìn Dương Khai, quát: –Nghe rõ ràng chưa?– Nghe rõ rồi! Dương Khai ngoan ngoãn gật đầu, thừa cơ quan sát nữ nhân A Hoa này.Thôn dân phổ biến rất to xác già dặn, nhưng nữ nhân A Hoa này lại có mặt mũi thanh tú,dáng người bốc lửa, da thú bọc ngực lộ ra khe rãnh sâu hút, eo thon thả, bụng phẳng lỳ,mông vểnh cao.
Ừm, nếu không phải nàng quá cao to, vậy cũng là mỹ nhân không kém.Tuy nhiên nơi này vạn vật cạnh tranh, đã định sẵn không thể sinh ra mỹ nữ như ngọc, ngườithường không có sức khỏe, cuối cùng chỉ có đường chết.
Kiểu như A Hoa, lại có mỹ cảmkhác.Mũi tên vào tay, A Hoa lập tức kéo cung, cây cung to lớn bị nàng kéo căng tròn, làm DươngKhai nhìn mà khóe mắt run lên.
Cây cung này cóthể bắn ra mũi tên to cỡ bàn tay trẻ con, đủ thấy bản thân nó lớn cỡ nào, nhưng ở trong tayA Hoa lại nhẹ như không, thuận tay mà làm.Oong…Tiếng động vang lên, mũi tên xoay tròn bắn tới, Dương Khai thấy rõ trước mũi tên có dòngkhí bùng nổ.Uy lực mũi tên này khủng bố như vậy.
Một con thú phóng lên cao bị mũi tên ghim vào mắt,mũi tên dài một trượng xuyên qua đầu, kéo theo chùm máu nóng, con thú rơi xuống đất,giãy giụa vài cái liền không động đậy.– Lợi hại! Dương Khai khen hết lòng.
A Hoa lại lạnh băng nhìn về phía hắn, đưa tay ra.Dương Khai vội cầm lên một mũi tên, đưa vào tay nàng.A Hoa lại giương cung kéo ra, mũi tên bay đi.
Mỗi một mũi tên đều bắn chết một con thú, tàibắn cung của A Hoa vô cùng chính xác, mỗi tên đềunhắm vào hốc mắt các con thú, trực tiếp xuyên qua đầu, thật là bắn đâu trúng đó.Trên tường rào, còn có mười mấy người cung thủ như A Hoa, mỗi một đều bắn chính xác,Dương Khai nhìn mà than thở.
Dưới hoàn cảnh ác liệt như thế, các thôn dân trong thôn nàykhông có bản lĩnh, vậy sợ là đã không thể sinh tồn được.Chiến đấu trên tường rào coi như dễ chịu, mười mấy cung thủ như A Hoa gương cung càitên, nhịp nhàng trật tự, nhưng ở ngoài thôn, có trăm thôn dân cầm đủ loại vũ khí, đang liềumạng chém giết đẫm máu với thú dữ.Tiếng thú rống, người gầm lên, đan xen vào nhau.
Máu tươi văng lên, máu thịt cắt xé, từngcon thú lớn ngã xuống, từng thôn dân mất mạng, giữa người và thú xảy ra trận chiến sốngchết trước thôn xóm, có thù không đội trời chung, chỉ có tiêu diệt một bên thì bên còn lạimới bỏ qua.Trên chiến trường, chợt có vang lên giai điệu cổ xưa.
Một lão già người còng xuống, cầmtheo cây gậy, chầm chậm đi giữa mặt đất đẫm máu, theo những tiếng hét đầy nhịp điệu, câygậy chống lóe lên những đạo ánh sáng, như có linh tính nhập vào người những thôn dânđang chiến đấu.Mỗi một thôn dân được hào quang bao phủ, đột nhiên trở nên dũng mãnh vô cùng, sứcmạnh vô song, như gà say máu, da thịt đỏ sẫm lên, trên người bao phủ hào quang màu đỏ,rống giận đánh ngã những con thú lớn.Kỳ dị là lão già người còng xuống nhìn rất yếu ớt, nhưng lão lại đi giữa chiến trường khôngchút phòng bị, những con thú lại như không nhìn thấy lão.Dương Khai tròn mắt, kinh hô:
– Man thuật! Man tộc? Man tộc thượng cổ?Vốn hắn còn không biết thôn xóm cổ xưa này là chỗ nào, nhưng nhìn thủ đoạn thần kỳ củalão già này, trong đầu chợt lóe lên, mơ hồ ý thức được.
Nghe đồn ở thời kỳ thượng cổ, võ giảcòn chưa thịnh hành, thiên tai nhân họa không ngừng, loài người vì sinh tồn, đấu tranh vớitrời.
Vì vậy mà sinh ra Man thuật.
Man tộc thượng cổ, chú trọng tu luyện thân thể, nghe đồntu luyện thân thể đến cực hạn, gần như có thể dùng thân thể thành thánh, bất tử bất diệt,không kém gì Đại Đế.Ở niên đại đó, không có bí thuật công pháp vô số, không có bí bảo đạo cụ làm người ta hoamắt, mọi người chỉ có thể dựa vào chính thân xác mình.
Loài người thời đại đó, được gọi làMan tộc thượng cổ, cũng là tổ tiên Nhân tộc hiện nay.Trong Man thuật, nổi danh nhất cũng thực dụng nhất, chính là ThuậtThị Huyết.
Giống như lão già này đang thi triển, dùng lực lượng khôngrõ kích hoạt lực lượng trong người Nhân tộc, thiêu đốt tinh huyết cóđược tiến bộ nhảy vọt.Nhưng Thuật Thị Huyết này lại có họa ngầm rất lớn, một khi sử dụng, sau đó chẳng nhữngphải rơi vào thời gian dài suy yếu, còn sẽ ảnh hưởng tuổi thọ, nếu nhiều lần, có khi sẽ trựctiếp chết đi.
Bởi vì Thuật Thị Huyết, chính là thiêu đốt tinh huyết vốn có trong người.
Khótrách thôn dân nơi này đều nhìn già nua, xem ra đã không phải lần đầu thi triển Thuật ThịHuyết, tinh huyết vốn có bị tiêu hao, sẽ làm người ta già nua nhanh hơn.
Mà trong Man tộcthượng cổ, chỉ một số ít người mới nắm giữ được Man thuật, đa số sẽ chỉ khổ tu thân thể.Người có thể tu luyện Man thuật, được gọi là Vu! Man thuật, còn được gọi là Vu thuật.Lão già kia rõ ràng là một vị Vu, nhưng lão là Vu cấp bậc nào, Dương Khai không biết được,dù sao đó là niên đại rất xa xưa, Dương Khai cũng chỉ xông pha Tinh Giới lâu dài mới ngẫunhiên nghe qua, phân chia lực lượng niên đại xa xưa như thế, hắn làm sao mà biết.Đây là Man tộc thượng cổ, đây là Vu thuật! Tức là nói, chỗ mình đang ở là thời kỳ thượngcổ? Có khả năng hay sao? Thời kỳ thượng cổ cáchhiện tại quá lâu, đã sớm chôn vùi trong dòng sông lịch sử, nhưng bí cảnh này vẫn duy trìkhông khí thượng cổ hoàn chỉnh.Nơi này rốt cuộc là sự thật, hay là hư ảo? Bản thân mình chẳng lẽ gọi là A Ngưu? Vậy DươngKhai là chuyện gì? Mình nằm mơ sao?
– Thôn trưởng là Vu đồ, giờ ngươi mới biết? Những năm qua ngươi sống để làm gì hả? AHoa nghe lời Dương Khai, không nhịn được mắng to, nước miếng văng tung tóe:
– Ngươi nhớ kỹ cho ta, trong thôn không nuôi phế vật, nếu không phải A Hổ vẫn chia thứcăn cho ngươi, ngươi đã sớm đói chết.
Hôm nay ngươi phải chứng minh giá trị sinh tồn củabản thân, đừng làm mất mặt A Hổ!