Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2812: La Bạch Sơn



– Không được, tuyệt đối không được! Trong nhà gỗ, thôn trưởng như bị kích thích, lắc đầunguầy nguậy, vô cùng đau lòng nhìn Dương Khai: – A Ngưu, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?Dương Khai thở dài: – Ta chỉ là ra ngoài lịch lãm một trận, đầu xuân sẽ trở lại.Thôn trưởng nói: – Giờ này giá rét đã tới, tuyết lớn cô lập, cho dù ngươi là Vu Đồ thượngphẩm… Hả, ngươi ngươi ngươi… lúc nào ngươi trở thành Vu Sĩ? Vừa rồi Dương Khai đến đây, thôn trưởng không nhìn kỹ càng, bây giờ vừa nhìn liền cảkinh, A Ngưu trở thành Vu Sĩ từ bao giờ! Cũng không phải nói thôn trưởng có năng lực nhậnra Vu Sĩ, mà là ánh mắt của lão rất sáng suốt, khí tức trên người Dương Khai, tuyệt đốikhông phải của Vu Đồ.Làm sao lại thế này! Nửa tháng trước A Ngưu mới được Man Thần chiếu cố, mở ra lựclượng của Vu, trong một đêm đột phá đến Vu Đồ thượng phẩm đã đủ làm người ta chấnđộng, không ngờ tới hôm nay đã thành Vu Sĩ! Đó là cảnh giới mà cả đời lão ngóng trông!Dương Khai mỉm cười: – Thôn trưởng, ngài cảm thấy Vu Sĩ như ta chẳng lẽ ra ngoài còn không có sức tự vệ sao?Thôn trưởng nói: – Cho dù ngươi đã là Vu Sĩ, nhưng ngươi biết mấy loại Vu thuật? Vu thuật ngươi nắm giữ đều là ta truyền thụ…Còn chưa hết lời, thôn trưởng liền há to miệng, sững sờ nhìn trước mặt Dương Khai nổi lêncái khiên Vu thuật, cộng thêm Hỏa Cầu Thuật trong bàn tay.

Thôn trưởng há miệng, lại pháthiện lão không tìm được lý do gì ngăn cản A Ngưu đi mạo hiểm.

Dương Khai nói: – Thôn trưởng, ta đến chỉ là thông báo cho ngài một tiếng, dù ngài không đồng ý, ta cũng sẽ tìm cơ hội trốn đi.

Thôn trưởng thở dài nặng nề, hồi lâu sau mới nói: – 3 ngày, cho ta 3 ngày, ta sẽ dạy cho ngươi vài thứ.– Được! Trong 3 ngày tiếp theo, Dương Khai vẫn ở trong nhà thôn trưởng.Trong 3 ngày, thôn trưởng cũng không truyền Vu thuật đặc biệt lợi hại gì cho Dương Khai,cũng không có công pháp tu luyện gì, thôn trưởng đã bó tay về mặt tu luyện, theo lời lão, lãocũng không có thứ tốt hơn để dạy cho Dương Khai.

Chỉ là lão biết, trước kia A Ngưu vẫnluôn ngăn cách với đời, không giao tiếp gì với người trong thôn, lại càng không nói hiểu biếtvề thế giới bên ngoài.Chuyến này ra ngoài, không phải có thực lực là có thể tự lo được, cho nên thôn trưởng dạyDương Khai là kiến thức về thế giới này, các loại tập quán riêng, những phương án khẩn cấpkhi gặp phải nguy hiểm.

Lúc còn trẻ, thôn trưởng cũng từng xông xáo bên ngoài… 3 ngày vừa qua, thôn trưởng hoàn toàn không còn gì để dạy cho Dương Khai, ngay cả nhữngchữ viết thượng cổ cũng đã dạy hết.– Ta sẽ nói với thôn dân, ngươi đang bế quan tu luyện, bảo bọn họ đừng quấy rầy ngươi.Ngày mai thừa dịp trời chưa sáng thì lặng lẽ lên đường, nhớ phải sớm trở về!Thôn trưởng giống như cha mẹ dặn dò đứa nhỏ sắp đi xa, thần sắc tràn đầy bận lòng lo lắng.– Ta hiểu.– Nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ đối mặt với hành trình mới!………………Ngày hôm sau còn tờ mờ sáng, Dương Khai đã lên đường, lúc này các thôn dân cơ bản cònđang ngủ, chỉ là khi Dương Khai rời thôn, chợt cảm ứng quay đầu, chỉ thấy trên tường rào, A Hoa phụ trách trực đêm lẳng lặng đứng đó, nhìn nhau, khẽ gật đầu, đều không nói gì.Dương Khai sải bước, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của A Hoa.5 ngày sau, dưới chân núi cách Thương Nam thôn khoảng ngàn dặm, Dương Khai lấy ra tấmda thú ố vàng, so sánh đường đi của mình, nhìn lại núi non liên miên phía trước:– Hẳn đúng là chỗ này rồi.

La Bạch Sơn! Đây là mục tiêu chuyến này của Dương Khai.Năm đó thôn trưởng ra ngoài lịch lãm, cũng không đi quá xa, La Bạch Sơn này là một điểmtrên tuyến đường lão đi, tấm bản đồ ố vàng này cũng là thôn trưởng đưa cho trước khi lênđường.

Theo lời thôn trưởng, trong La Bạch Sơn có không ít Man thú sinh tồn, có nhữngMan thú mạnh mẽ thậm chí ngang ngửa Đại Vu Sư.Thôn trưởng lại cảnh cáo Dương Khai nhất định phải biết lượng sức mà đi, nhưng mục đíchchuyến này của Dương Khai chính là nhắm vào Man thú, làm sao để tâm tới lời cảnh cáo củathôn trưởng.Sau đó, Dương Khai lên đường tiến vào La Bạch Sơn.

Lại nửa ngày sau, trong một hangđộng, Dương Khai thở ra hơi nóng, đạp trên thi thể một con yêu thú, bất mãn nói:– Thật là yếu mà! Theo hắn thấy, yêu thú này cũng chỉ khoảng cấp ba cấp bốn, hiện tại dùhắn không dùng lực lượng của Vu, chỉ bằng thân thể cũng có thể tùy ý đánh chết.

Nhưng cócũng còn hơn không.Lấy ra nội đan yêu thú, tùy tiện rửa một chút, Dương Khai trực tiếp nuốt vào bụng, ngồixuống, vận chuyển công pháp luyện hóa.

Trong bụng nổ vang như sấm, truyền ra tiếng độngkỳ dị, trước sau không quá một nén nhang, Dương Khai đã luyện hóa xong nội đan này.Cảm thụ một chút, Dương Khai nhíu mày.

Kết quả không quá lý tưởng, luyện hóa một viênnội đan yêu thú, thực lực tăng lên lại không quá rõ ràng, yêu thú này còn yếu hơn cả conhắn giết trong khe núi lần trước, năng lượng chứa trong nội đan này tự nhiên cũng khôngnhiều.Chiếu theo tốc độ này, cho dù luyện hóa 1000 viên nội đan, mình cũng chưa chắc có thểthăng cấp Vu Sư.

Mục tiêu của hắn cũng không xa, chỉ cần có thể thăng cấp Vu Sư, có thầnniệm là được rồi.

Tuy rằng không như ý, nhưng hiện giờ hắn cũng không còn cách này hayhơn, đành phải kiên trì bền bỉ, chờ mong đụng phải yêu thú mạnh hơn, từ từ dựa vào sốlượng để tích lũy.Ngày hôm sau, Dương Khai vẫn lang thang trong La Bạch Sơn, một đường đi sâu vào,chuyên tìm kiếm giết yêu thú.Thời gian thoáng cái đã 1 tháng, trong lúc này Dương Khai cũng giết được không ít yêu thú,thu được rất nhiều nội đan yêu thú, nhưng số nội đan này vào bụng hắn, cũng chỉ làm tu vi tăng lên đến Vu Sĩ hạ phẩm cực hạn mà thôi, thậm chí không thể đột phá được Vu Sĩ trung phẩm.Yếu, quá yếu, cấp bậc yêu thú La Bạch Sơn quá thấp, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầucủa hắn.

Vốn hắn định trong vòng 1 tháng thăng cấp Vu Sư, sau đó mở ra nhẫn không gian,lại hung ác bế quan 2 tháng, cuối cùng thành Vu Vương thậm chí Vu Thánh trở về thôn,nhưng bây giờ xem ra là mình nghĩ nhiều.

Hắn chỉ có thể không ngừng đi sâu vào, tronglòng ôm mong chờ.Một ngày, Dương Khai đang luyện hóa nội đan vừa tới tay, lỗ tai khẽ động, nhíu mày lại.

Hắnnghe được tiếng bước chân đang tới gần hang động mình đang ở.

Hơn nữa tiếng bước chânkhông chỉ có một người.Chỗ quỷ quái này còn có người khác? Giờ đang trong giá rét lạnh buốt, ngoài mình ra, còn aicó thể lang thang bên ngoài? Không sợ lạnh chết đói chết hay sao? Đang khó hiểu, mấy người kia đã vào trong hang, lập tức có người lên tiếng:– Cẩn thận, có mùi máu tươi!Tiếng bước chân liền yên ắng, yên lặng đến không nghe được tiếng hít thở, tuy nhiênDương Khai cảm nhận được đối phương đang từ từ tiến tới gần mình.

Quả nhiên không lâusau, một Man tộc chợt xuất hiện, dừng lại cách Dương Khai 5 trượng, vừa nhìn thấy DươngKhai, người Man tộc này kinh hãi rõ ràng, thần sắc trở nên kinh ngạc không thôi.Rõ ràng hắn không ngờ ở chõ này lại đụng phải tộc nhân.

Những Man tộc theo sát sau ngườinày cũng lần lượt xuất hiện, tuy nhiên đều có vẻ thê thảm, giống như vừa trải qua trậnchiến, một người thảm nhất mất cả cánh tay, máu chảy không ngừng, đau đến sắc mặt trắngbệch, Dương Khai chỉ nhìn thoáng qua, liền biết cánh tay của hắn là bị cắn đứt.

tuy nhiên dù sao cũng là Man tộc, dù bị thương nặng như thế, cũng không rên một tiếng,tay kia vẫn cầm một cây mâu đá rạn nứt.– Ngươi là ai? Người Man tộc dẫn đầu liếc nhìn Dương Khai, quát hỏi, người này nhìn damỏng thịt mềm, không có một chút dáng vẻ Man tộc, từ đâu chạy ra?Dương Khai mở mắt liếc hắn, cũng không để ý nữa.

Thái độ ngạo mạn cuồng vọng này liềnlàm đối phương căm tức, đang muốn bùng nổ, đằng sau chợt lóe lên xuất hiện một nữ nhâncao gầy, nữ nhân thần sắc lành lạnh, lên tiếng:– Đừng quấy rầy hắn, hắn đang trong tu luyện! Nữ nhân này có vẻ rất có uy tín, bởi vậy nàngvừa lên tiếng, Man tộc kia dù vẫn còn tức giận, nhưng không nói nữa, mà tò mò quan sátDương Khai, nhíu mày nói:– Tu luyện? Chẳng lẽ hắn là Vu?Nữ nhân cũng kinh ngạc nhìn Dương Khai: – Hắn đúng là Vu, hơn nữa còn là Vu Sĩ!– Vu Sĩ! Các chiến sĩ Man tộc hoảng sợ, quả thật không tin vào tai mình.Nhưng lời này là do Vu của mình nói ra, ngay cả bọn họ không muốn tin cũng phải tin.

Cáithứ như hắn, cũng là Vu Sĩ?Nữ nhân đi lên một bước, nhìn Dương Khai nói: – Đồng bạn của ta bị thương trong chiến đấu vừa rồi, chúng ta cần một chỗ cho yên lặng trị thương cho hắn, gần đây không có chỗ thích hợp, bởi vậy đành chọn nơi này.

Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không quấy rầyngươi.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Trong lòng cười thầm, đối phương hẳn cho rằng mình đang tuluyện đến lúc mấu chốt, bởi vậy không thể nói chuyện cũng không được quấy nhiễu, cô tanào biết Dương Khai chỉ lười để ý tới bọn họ, muốn vội luyện hóa hết nội đan rồi tính tiếp.– Cám ơn! Nữ nhân nói xong, mới dẫn những người khác lùi lại một khoảng cách, an bài tộcnhân bị thương ngồi xuống, giúp hắn trị thương.

Dao động linh lực rõ ràng truyền tới, tuyrằng Dương Khai không biết nữ nhân này dùng thủ đoạn gì, nhưng dưới cảm nhận củaDương Khai, đối phương cũng là Vu Sĩ, hơn nữa có thể là Vu Sĩ thượng phẩm!Nói cách khác, cảnh giới của nàng cao hơn mình.

Tuy nhiên nàng làm người cũng không tệ,không có địch ý với mình, dù sao theo nàng thấy, hiện giờ mình đang tu luyện không thể cắtngang, nếu thật có ác ý gì, vậy đây là thời cơ ra tay tốt nhất.Nửa ngoài hang động, mấy người Man tộc tụ tập một bên, nhìn Vu của mình trị thương chođồng bạn, nữ nhân kia thi triển ra Vu thuật cực kỳ lạnh lẽo, mang theo đặc tính đóng băngvạn vật, nhanh chóng đông cứng vết thương, mở túi da thú lấy ra chút thảo dược, cho tộcnhân kia uống.Man tộc bị thương nhanh chóng giãn mặt ra, không còn đau đớn như vừa nãy.

Nữ nhâncũng thoáng thở ra.Ngay lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng nói xa lạ: – Hắn trúng độc, ngươi không giúp hắnkhử độc, hắn cũng không sống được bao lâu.