Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2883



Kích Lưu Bảo Dương Khai đột nhiên xuất hiện, dường như vẫn luôn ẩn nấp ở ngay cạnh.

8 vị Ma Vương với Phỉ Lực đứng đầu đều đổi sắc, đồng loạt khom người: 1

– Đại nhân!

Dương Khai gật đầu, không có khen ngợi, không có nói chuyện, chỉ là 1 câu:

– Ta muốn Kích Lưu Bảo không còn ngọn cỏ, gả chó không tha!

Dứt lời, phất tay, 8 vị Ma Vương bị ném ra khỏi Tiểu Huyền Giới, quay về đại điện cũ.

Đám người Phỉ Lực, Ma Kha Thác nhìn nhau, hơi lạnh trào lên từ đáy lòng, như đông cứng máu cả người. 8 vị Ma Vương đều hiểu, đây là Vu Ngưu đại nhân báo thù rửa hận cho tộc nhân của mình, 1 tháng trước hắn bỏ lại lời thề nguyền rủa không phải nói chơi, mà là thật sự quán triệt thi hành, mà bọn họ chính là công cụ mạnh nhất trong tay Vu Ngưu đại nhân. |_

22 – Thảo luận đi. Phỉ Lực có chút đau đầu, tuy rằng hắn không còn xác thịt, chỉ có cái khung xương, nhưng vẫn cảm thấy đau đầu. Vu Ngưu đại nhân này để cho các Ma Vương bọn họ vấn đề khó mà.

Thực lực bọn họ thật không kém, nhưng Kích Lưu Bảo cả trăm ngàn Ma tộc, bọn họ làm sao cũng không thể dùng sức mình giết sạch hết được, muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy chỉ có thể dùng chút thủ đoạn.

Hiện tại điểm lợi duy nhất của bọn họ là các Ma Vương đóng ở Kích Lưu Bảo đều đã chết, Kích Lưu Bảo như rắn mất đầu, 8 người bọn họ nếu hoạt động tốt, có thể sẽ nắm giữ được Kích Lưu Bảo, tiến tới nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ này.

8 vị Ma Vương tụ tập trong đại điện, người một câu ta một câu, nghiêm túc bắt đầu thảo luận, nội dung lại không phải làm sao đối phó người dị tộc, mà là làm sao giết sạch Ma tộc Kích Lưu Bảo.

– bắt đầu tham giết sạch”

ng làm ra

| Tiếp thu ý kiến, 8 vị Ma Vương nhanh chóng làm ra một bộ chương trình, đều giải tán.

1 ngày sau, trong Kích Lưu Bảo nổi lên lời đồn, các kiểu đồn đãi truyền miệng các Ma tộc, nói đại quân dị tộc sắp tới, có người nói các Ma Vương làm phản theo địch, cũng có nói Ma tộc sắp bị đánh bại rút

lui.

Không ai biết lời đồng từ nơi nào, nhưng không ngừng lan truyền trong mọi người.

Các Ma tộc ở lại Kích Lưu Bảo vốn không có gì làm, cả ngày hướng tới chém giết trên chiến trường, tâm tình bực bội lại nhạy cảm, những lời đồn xuất hiện làm tâm tình bọn họ bị khuếch đại, toàn bộ Kích Lưu Bảo bao phủ trong không khí khác thường.

| Lúc ban đầu, những lời đồn còn chưa dẫn tới hiệu quả rõ ràng, nhưng thời gian trôi qua lại không có Ma Vương ra mặt giải thích chuyện gì, làm không ít Ma tộc bắt đầu ngờ vực.

3 ngày, tâm tình bị những lời đồn đãi kích thích bùng nổ, các Ma tộc đều không thể lo thân mình, có chủ động có bị động liên lụy, làm cho không thể suy nghĩ bình thường.

Đúng lúc này các Ma Vương Phỉ Lực đứng ra, mỗi người tụ tập một nhóm người, phân chia hết mấy trăm ngàn Ma tộc trong thành.

Tiếp theo đó, nội chiến bắt đầu.

Kích Lưu Bảo, từng nhóm nhỏ Ma tộc đối đầu trong đường lớn ngõ nhỏ, không hỏi nguyên do liền ra tay, từng mảng lớn Ma tộc ngã xuống, Kích Lưu Bảo sắp bị máu tươi nhét đầy. Tộc nhân mấy ngày trước lại còn uống rượu cười đùa, lúc này lại là thù địch sống chết.

Không ai biết rốt cuộc là vì sao, chỉ biết là mệnh lệnh của các Ma Vương đại nhân, bọn họ chỉ biết thi hành, chưa bao giờ đi hỏi nguyên nhân.

Không ai ngờ tới các Ma Vương trên cao lại làm phẫn, lại không ai ngờ tới những Ma Vương này lại nhắm dao mổ vào người mình.

| Thật ra có một số Ma Soái cùng Ma Tướng thông minh nhìn ra đôi chút, nhưng người thông minh trước giờ đều không sống lâu được, các Ma Vương Phỉ Lực vẫn luôn chú ý các Ma Soái Ma Tướng, một khi có người nghi ngờ, tùy tiện lấy lý do liền chém giết bọn họ…

Kích Lưu Bảo hóa thành cối xay thịt khổng lồ, xoay chuyển cuốn trăm ngàn Ma tộc giam vào trong, nghiền nát…

Nội chiến từ khi bắt đầu liền không dừng lại, đánh tới cuối cùng, mỗi Ma tộc hai mắt đỏ sẫm, thần trí không rõ, máy móc giơ lên vũ khí, chém giết tất cả kẻ địch khả nghi.

| Trận chiến này đánh chừng 3 ngày 3 đêm, mấy trăm ngàn người chia làm 8 đội ngũ chém giết nhau, phố lớn ngõ nhỏ Kích Lưu Bảo chất đầy thi thể, ruồi muỗi bu vào, phát ra mùi thối rữa.

3 ngày sau, còn sống sót không tới 10 ngàn người, hơn nữa toàn bị đều bị thương, nhiều người không đầy đủ tay chân miệng rên xiết.

8 vị Ma Vương đứng trên hư không, lặng lẽ không nói nhìn phía dưới, cảnh tượng như luyện ngục.

Sau đó bọn họ cùng ra tay, đưa 10 ngàn Ma tộc tàn phế xuống địa ngục, kéo theo Kích Lưu Bảo cũng thành tro bụi. S.

| Bóng người chớp động, Dương Khai xuất hiện như quy mị.

8 vị Ma Vương khom mình làm lễ.

– Sau này các ngươi đi theo ta.

Dương Khai nói, trải qua chuyện Kích Lưu Bảo, đám người Phỉ Lực đã không thể trở lại trận doanh Ma tộc.

8 vị Ma Vương tâm tình phức tạp gật đầu thưa.

Dương Khai mở ra Tiểu Huyền Giới, cho bọn họ đi vào, mới xoay người bay đi hướng khác.

10 ngày sau, Dương Khai đến một chỗ rừng rậm, ánh mắt tìm kiếm bên dưới, một lát sau có phát hiện, lao thẳng xuống

Xuống đất, hắn nhìn về một phía, quát khẽ: – Lăn ra đây!

Mặt sau một cây to, bóng người lung linh từ từ hiện thân, nhìn thấy Dương Khai lập tức toát ra mừng rỡ, hộ lên:

– Đại nhân, thật sự là ngài, ta còn tưởng mình cảm giác sai.

Nói rồi liền chạy về phía Dương Khai

Dương Khai ánh mắt lạnh bằng nhìn nàng.

Sa Nhã còn cách Dương Khai 3 trượng chợt ngừng lại, như đã nhận ra, mặt mày biến sắc, vội vàng giải thích:

– Đại nhân, ta không phản bội ngài, thật sự không có, xin ngài tin tưởng ta!

IZ

Dương Khai lạnh lùng nói: – Nếu người có lòng phản bội, hiện tại đã là người chết rồi.

Sa Nhã sắc mặt trắng nhợt, tràn đầy sợ hãi, không còn một chút mừng rỡ vì gặp lại Dương Khai.

– Nói đi, xảy ra chuyện gì? Tại sao một mình người ở đây, Bảo Kỳ đâu? Vu Ngưu Bộ đầu?

Dương Khai liên tiếp ném ra mấy câu hỏi.

Trong cảm ứng của hắn, Sa Nhã cùng Bảo Kỳ không ở một chỗ, làm | hắn kỳ quái, bởi vậy chạy thẳng đến đây. Ban đầu hắn còn tưởng một trong hai Ma Vương Bảo Kỳ cùng Sa Nhã phản bội mình, thoát ly Vu Ngưu Bộ hành động riêng, nhưng gặp được Sa Nha mới hiện mình suy đoán sai.

Sa Nhã không có ý phản bội, mà lại thấp thỏm lo lắng, giống như con thỏ lạc đường.

– Bảo Kỳ cùng bọn họ đều ở một chỗ.

Sa Nhã vội vàng trả lời: – Bọn họ đều bị bắt.

Dương Khai híp mắt: – Bị bắt? Là ai bắt?

com

en

| Vu Ngưu Bộ chừng 20 ngàn người, mấy chục Vu, 1000 kỵ binh, mấy chục không kỵ, trên chiến trường hai tộc cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ, dù rằng không thể so sánh với chỗ đóng quân Ma tộc như Kích Lưu Bao, nhưng ở bến Man tộc cũng là khủng khiếp.

Là ai có bản lĩnh bắt đi 20 ngàn người?

– Là người Man tộc, hình như gọi là… Bộ lạc Thực Cốt Bộ! Sa Nhã nhớ lại.

Sắc mặt Dương Khai không khỏi biến đổi: – – Ngươi xác định là Thực Cốt Bộ?.

– Ta không biết Thực Cốt Bộ là thế nào, nhưng Điệp nói vậy, nàng nói những người kia là Thực Cốt Bộ.

– Vì sao người Thực Cốt Bộ xuống tay với Vu Ngưu Bộ, các ngươi…

Chưa nói hết, Dương Khai đã ý thức được vấn đề.

Sa Nhã nói:

– Ta cùng Bảo Kỳ bị bọn họ phát hiện, có lẽ bọn họ cho rằng Vu Ngưu Bộ bị chúng ta khống chế, cho nên liền đánh lên, cặp sinh đôi kia giải thích thế nào cũng không được, ngược lại bị các Vu Vương đã thương. Ta cùng Bảo Kỳ đánh không lại họ, Bảo Kỳ bị bắt, ta thừa cơ chạy thoát, vẫn luôn trốn tránh khắp nơi.

Sa Nhã nói mà đau buồn, nước mắt lã chã, ngẫm lại mấy tháng trước | nàng còn nắm giữ binh quyền, Ma Vương đứng trên mấy ngàn Ma tộc,

mấy tháng sau lại rơi xuống cảnh chó mà có tang, người người đòi đánh.

Bên phía Man tộc không ưa xuất thân thân phận của nàng, nhìn thấy nàng nhất định sẽ đánh, bên Ma tộc thì nàng không dám về, sợ bị Mạc Đa phát hiện. Đường đường Ma Vương, lại trốn chui lũi như chuột, vẫn không dám lộ mặt.

– Vu Ngưu Bộ có thương vong không? Dương Khai trầm giọng hỏi.

Sa Nhã lắc đầu:

– Chỉ có Vũ Lộ bị thương nhẹ, những người khác đều không sao, Điệp hạ lệnh mọi người không được đánh.

– Không đánh là đúng. |

Dương Khai gật đầu, dưới tình huống đó, nếu Vu Ngưu Bộ thật đánh lên, chỉ sợ làm sao cũng không rửa sạch hiểm nghi, ở chung với 2 tên Ma Vương vốn đã làm người ta không thể tưởng tượng, bên phía Thực Cốt Bộ hiểu lầm là bình thường, không đánh còn đỡ, nếu chống cự, hai bộ nhất định phải đại chiến.

không nữa

Cát Bà vốn đã

Thực Cốt Bộ có thể bắt Bảo Kỳ, đánh lui Sa Nhã, nhất định phải ra không ít cường giả, Vu Ngưu Bộ tuyệt đối không có phần thắng.

– Bọn họ bị dẫn đi chỗ đóng quân Thực Cốt Bộ, không biết tình hình hiện tại thể nào,

Sa Nhã có vẻ lo lắng, lén quan sát phản ứng của Dương Khai:

– Đại nhân, chúng ta có đi cứu họ không?

Dương Khai nói: – Người Vu Ngưu Bộ ta, đương nhiên phải cứu ra.

Sa Nhã nói: – Nhưng mà ta…

– Không cần ngươi lộ mặt, tốt nhất người chờ là được.

Nói rồi Dương Khai chụp lấy nàng, Sa Nhã không chống cự, trực tiếp bị ném vào Tiểu Huyền Giới.

Dương Khai quay đầu, nhìn một hướng khác.

Hắn không cần Sa Nhã chỉ hướng, bởi vì hắn cảm nhận được Bảo Kỳ bên đó, gieo dấu ấn thần hồn trong đầu Bảo Kỳ, đây là một tầng liên lạc không thể cắt đứt.

Hắn không chần chờ, tốc độ cao nhất tiến về bên đó.

Không biết trong mơ hồ có ý trời hay là sao, 20 ngàn người Vu Ngưu Bộ lại rơi vào tay Thực Cốt Bộ, điều này làm hắn không khỏi lo lắng. Không nói đến Thực Cốt Bộ vốn là ngoại tộc trong Man tộc, nếu không có một vị Vu Thánh tọa trấn, đã sớm bị các bộ lạc khác liên thủ

tiêu diệt, chỉ riêng việc trước đó mình có xung đột với Thực Cốt Bộ, cũng đủ làm Dương Khai lo lắng an toàn của 20 ngàn bộ hạ.

Thực Cốt Bộ trước nay thù dai, trừng mắt tất báo, lần trước Vu Trì bị mình đánh bị thương bỏ chạy, khẳng định ghi hận trong lòng, nếu không phải Ma tộc xâm lấn bùng nổ, Thực Cốt Bộ nhất định sẽ tiến hành trả thù càng kịch liệt hơn.